"Tân Quảng Vương thực hiện lời hứa" Tống Đế Vương ậm ở nói.
Biện Thành Vương nhìn Ngỗ Quan Vương: "Ngươi sao rồi? Còn chống cự được không?"
Ngỗ Quan Vương rõ ràng đã hơi suy yếu: "Bộ phận có thể chia trên người ta đều đã chia rồi, tạm thời chắp vá thân thể, hiện tại ngay cả thực lực Nội Phủ Cảnh cũng không ổn định. Hành động phía sau chỉ có thể dựa vào các ngươi."
Lúc này, bọn Mã Hùng bao vây trong sân, tất cả năm vị "Diêm La"
đều do máu thịt Ngỗ Quan Vương biến thành. Chính là để dẫn đội truy nã đi, tạo cơ hội chạy trốn.
Tống Đế Vương gật đầu: "Chuyện của ngươi đã làm xong, hiện tại là đến bọn ta."
Ngay bây giờ, bọn Mã Hùng đã đánh đến sân nhỏ, có lẽ sắp sửa phát hiện mục tiêu là giả.
Ngỗ Quan Vương ngắt kết nối với màn sáng chiếu ở sân nhỏ kia để tránh cho bị theo dõi, vẫn dùng ngữ điệu khó nhọc nói: "Bọn chúng không thể mời được tuyệt đỉnh cường giả của Tề quốc, nếu không thì cũng không chỉ phái ra mỗi Nhạc Lãnh. Hiện tại Nhạc Lãnh đã bị dẫn đi, chúng ta còn gì phải sợ? Trước khi Tần Quảng Vương rời đi đã lệnh cho chúng ta chia binh hai đường, một đường đi Tĩnh Hải Cao thị, một đường đi thành Thiên Phủ.
Tiêu diệt Tĩnh Hải Cao, đánh sập thành Thiên Phủ, quậy một trận long trời lở đất."
"Tề quốc vừa mới thôn tính Dương quốc, rất nhiều thế lực Đông vực bất mãn, nhưng chỉ giận mà không dám nói, chúng ta tạo cơ hội cho bọn chúng. Sau đó nhân lúc hai quận đại loạn, tự mình chạy rồi sau đó hội hợp ở quần đảo ven biển"
"Trải qua trận này, Địa Ngục Vô Môn của chúng ta chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ, rất nhanh sẽ có thể lớn mạnh."
Rõ ràng là lời nói có tính kích động vô cùng, nhưng ngữ điệu lại ôn hòa, không chút gợn sóng.
Cũng may đám Diêm La này sớm đã quen thuộc phong cách nói chuyện của ông ta.
"Tĩnh Hải Cao có lẽ khó đối phó hơn. Dù sao một quý phi được sủng ái, chắc sẽ còn giấu không ít đòn sát thủ."
Tống Đế Vương bình tĩnh nói: "Tần Quảng Vương gánh vác trách nhiệm gian nan nhất. Trong lần hành động này của Tề cảnh, ta ở dưới y, cho nên ta đi quận Tĩnh Hải."
Trong Thập Điện Diêm La, Tống Đế Vương xếp hạng thứ ba, địa vị cao nhất trong năm vị Diêm La tại hiện trường.
"Tống Đế Vương thật khí phách! Ta đi cùng ngươi!" Bình Đẳng Vương hô.
Sau khi xác định Nhạc Lãnh đã bị Tân Quảng Vương dẫn đi, mọi lo lắng của gã đều tan biến. Giờ đây, giọng nói gã hăng hái, rất có hào khí.
Nhưng mọi người đều biết, chẳng qua là gã muốn đi cùng Tống Đế Vương thực lực mạnh nhất, để tính mạng của mình được bảo đảm mà thôi.
Không ai vạch trần gã. Địa vị của mỗi người trong tổ chức, đều từ từ hình thành dưới tình huống thế này thế kia.
Nếu Địa Ngục Vô Môn tiếp tục phát triển mà thiếu đi sự gánh vác của Bình Đẳng Vương, thì có lẽ rất khó giữ vững vị trí hiện tại.
Biện Thành Vương chỉ nói: "Vậy ta đi thành Thiên Phủ"
"Ngỗ Quan Vương, ngươi cũng đi bên đó à?" Đô Thị Vương lên tiếng hỏi.
"Với thực lực bây giờ của ta, không thể liên lụy đến các ngươi. Tự ta đi" Ngỗ Quan Vương nói: "Đợi các ngươi hoàn thành kế hoạch, tạo ra hỗn loạn, đến lúc đó ta nghĩ cách chạy thẳng ra biển."
Tống Đế Vương nhìn ông ta, thuận miệng khuyên một tiếng: "Với tình trạng hiện tại của người, tự mình hành động rất khó đảm bảo an toàn"
Ngỗ Quan Vương không có gì để bày tỏ, chỉ nói: "Nghe theo ý trời vậy."
"Cũng được." Tống Đế Vương không nói thêm nữa.
"Vậy lập tức hành động."
Ngỗ Quan Vương trực tiếp khép hai tay lại, ngắt liên hệ.
Sau khi màn sáng biến mất, không ai nhìn thấy nữa, những vẻ yếu ớt, mệt mỏi trong ánh mắt ông ta biến mất hoàn toàn.
Lần này, thật sự Ngỗ Quan Vương đã hạ "vốn gốc", nhưng không phải ông ta thật sự không có tích trữ thi thể của cường giả.
Trong rất nhiều hành động, Tân Quảng Vương đều đi cùng với Ngỗ Quan Vương, ông ta cũng thường xuyên truyền lệnh giúp Tần Quảng Vương, cho nên không có ai nghi ngờ lời nói của Ngỗ Quan Vương.
Nhưng chỉ có ông ta biết, thật sự là lần này Tân Quảng Vương không có hạ mệnh lệnh như thế!
Lời của Tần Quảng Vương chỉ nói là y sẽ dẫn Nhạc Lãnh đi, để mọi người thừa cơ đột phá biên cảnh mà thôi, vốn dĩ không có đề cập đến chuyện tiêu diệt Tĩnh Hải Cao, đánh phá thành Thiên Phủ.
"Cũng không biết hiện tại Doãn Quan đã chết chưa"
Ngỗ Quan Vương lẩm bẩm: "Nhưng chỉ như ong vỡ tổ đi đột phá biên cảnh, sao có thể trốn thoát được? Địa Ngục Vô Môn cần người trở về chủ trì đại cục..."
Giữa Dung quốc và Dương địa, không hề có nơi nào hiểm yếu.
Trước kia, khi Dương địa vẫn còn là Dương quốc, thì việc này không có vấn đề gì. Nhưng Dương địa trong vòng một đêm biến thành lãnh thổ của Tề quốc trở đi, việc này đã thành vấn đề lớn khiến triều đình Dung quốc ăn ngủ không yên.
Dường như, toàn bộ quân đội tỉnh nhuệ nhất Dung quốc đều đóng quân đến biên giới thành thị thành Dẫn Quang, nhưng cũng chỉ có thể xoa dịu một chút thôi.
Cảm giác an toàn thật sự, Cảnh quốc xưng hùng thiên hạ, Mục quốc bất ổn với Bắc địa và Hạ quốc vẫn luôn nhớ phục thù mãi không quên.
Những cường quốc này, đều không muốn nhìn thấy Tề quốc lớn mạnh.
Cường quốc kiềm chế lẫn nhau, mới có không gian cho tiểu quốc sinh tồn.
Trận chiến Tề Dương nổ ra vô cùng bất chợt, nhưng kết thúc lại rất dứt khoát. Mới khiến cho những cường quốc đó chưa kịp can thiệp.
Dung quốc với quyết tâm tiếp thu bài học đó, cho nên nghiêm nhặt tử thủ ở thành Dẫn Quang, cũng chỉ mong nếu có ngày chiến tranh nổ ra, thì có thể chống cự thêm mấy ngày thôi cũng được.
Lúc Tê quốc phong tỏa lãnh thổ Dương quốc, thuận tiện đặt lại không ít trạm gác. Sau khi Tề quốc thu Dương địa làm lãnh thổ, những trạm gác này cũng tiện dịp chuyển thành trạm gác biên. Còn gần biên giới hơn chút so với biên thành trước kia của Dương quốc,.
Thậm chí đã đến gần cột mốc biên giới hai nước Dương quốc trước kia và Dung quốc.
Tề quốc không hề sử dụng biên thành trước kia của Dương quốc, mà trực tiếp xây dựng thêm trạm gác bên cạnh, đóng binh ở đó.
Nhưng Dung quốc cũng chỉ là giận mà không dám nói. Trừ đề cao cảnh giác hơn ra thì cũng không thể làm gì.
Nhờ phúc của cố Lễ Bộ Đại Phu - Triệu Tuyên, đại trận hộ quốc của Dương quốc rất dễ dàng đã dung nhập trong đại trận hộ quốc của Tề quốc, bây giờ cũng bao phủ những trạm gác này.
Mặc dù đại trận hộ quốc chưa mở ra hoàn toàn, nhưng lãnh thổ Tề quốc đang trong trạng thái giới nghiêm, nên ra vào cũng không dễ dàng.
Chẳng hạn như thương đội đi Dung quốc phải nghiệm chứng thân phận ở trạm gác biên, sau khi biên quân ghi ghép vào trong sổ sách, đóng dấu, cấp lệnh thông hành, mới có thể yên ổn quá cảnh.
Nếu không có lệnh thông hành mà bất chất đi tới, nhất định sẽ kích thích phản ứng của đại trận hộ quốc.
Mặc dù cường độ không lớn, nhưng chắc chắn Ngoại Lâu Cảnh không thể phá trong thời gian ngắn. Loại trình độ này tương đương với thực lực sát thủ của Địa Ngục Vô Môn.