Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 852 - Chương 852: Đưa Ma

Chương 852: Đưa ma

Biển rộng xanh biếc tụ lại thành một đường ở chân trời, thái dương vàng rực nhuộm màu lên cả không trung và biển rộng.

Nơi này đã là điểm cuối của quận Lâm Hải.

Tuy rằng sức mạnh biên quân phía Đông của Tề Quốc không đóng quân tại đây, nhưng đại trận hộ quốc lại dừng bước nơi này.

Ổ quần đảo gần biển, Tế Quốc có đảo nhỏ và quân đội của chính mình, nhưng không thể mở rộng đại trận ra được.

Bởi vì chủ nhân của quần đảo gần biển - những thế lực tông môn cầm đầu Điếu Hải Lâu - cũng không phải là Tề Quốc.

Điếu Hải Lâu thừa nhận những đảo nhỏ đó lệ thuộc vào Tề Quốc, nhưng cũng không thừa nhận đó là lãnh thổ của Tề Quốc.

Khái niệm này không phức tạp, cứ coi những đảo nhỏ đó như nước phụ thuộc của Tề Quốc là được. Trước kia Dương địa hoàn toàn không thuộc về lãnh thổ Tề Quốc.

Thừa nhận vế trước, là vì Tề Quốc cường đại. Mà không thừa nhận vế sau, là do thế lực tông môn trên quần đảo gần biển cũng cường đại!

Nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, trái tim vẫn luôn hồi hộp bất an của Đô Thị Vương rốt cuộc cũng thả lỏng một chút.

Trong những tên Diêm La ở quận Bích Ngô trước đó, ông ta là người duy nhất hiểu biết sâu sắc nhất về Ngỗ Quan Vương.

Ông ta cũng cực kỳ rõ ràng, bảo bọn họ chia binh làm hai đường, tách ra công phá thành Thiên Phủ và tàn sát Tĩnh Hải Cao không phải là mệnh lệnh của Tần Quảng Vương.

Đặc biệt là lúc Ngỗ Quan Vương lấy nguyên nhân hao tổn quá lớn, thực lực không đủ mà từ chối, lựa chọn đơn độc hành động, ông ta càng xác định phán đoán của mình.

Nhưng ông ta không nói cái gì cả.

Ngỗ Quan Vương muốn nhân cơ hội bỏ chạy, ông ta cũng muốn!

Cho nên lúc Biện Thành Vương ngang nhiên ra tay, ông ta chẳng buồn sờ đến cổng thành một cái thì đã trực tiếp bay nhanh về hướng bở biển.

Bờ biển của Tề Quốc cũng có cửa khẩu biên phòng, quận Lâm Hải có mười ba bến tàu, thuyền tàu qua lại không ngừng. Chuyện làm ăn trên biển có lợi nhuận phong phú, tuy rằng biên cảnh giới nghiêm, ra vào trở nên khó khăn phức tạp, nhưng cũng không ngăn cản được sự truy đuổi ích lợi của thương nhân.

Đô Thị Vương trực tiếp chạy tới bến tàu gần nhất, không nói hai lời, đã bùng nổ toàn lực, đánh sâu vào đại trận ngay đương trưởng.

Có binh sĩ tiến đến ngăn cản, bị ông ta tiện tay giết chết.

Ông ta đang rất rất gấp, cho nên sẽ không chủ động đi tàn sát những người này, nhưng nếu ai làm ảnh hưởng thì ông cũng không để ý dính thêm máu tươi.

Đại trận hộ quốc là nơi có nguy cơ bị đột phá nhất ở cửa khẩu, bởi vì nó chính là một trong những tiết điểm của đại trận.

Đô Thị Vương sớm đã có kế hoạch nên hành động rất quả quyết.

Vũ khí của ông là một thanh chủy thủ không có chuôi.

Thoạt nhìn như một mảnh sắt bình thường không có gì nổi bật, chỉ là lưỡi chủy thủ đen đến mức như hút vào toàn bộ ánh sáng.

Ông dùng ngón cái và ngón trỏ kép lấy "Chủy thủ" này, đâm thẳng về hướng không trung.

Bầu trời có ánh sao chợt lóe, Ngũ Phủ trong cơ thể rung động.

Nhìn như đơn giản tầm thường, lại đã dồn hết toàn lực.

Trên không trung vốn không có cái gì bỗng xuất hiện một quầng sáng mơ hồ dao động.

Có hi vọng!

Đương nhiên ông không có khả năng công phá đại trận hộ quốc, nhưng ông chỉ đối mặt với đại trận trong trạng thái giới nghiêm, "Đâm" ra một cái lỗ nho nhỏ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi để mình có thể chạy thoát thì vẫn có cơ hội nhất định.

Bởi vì đại trận hộ quốc lúc này, sức mạnh mức độ giới nghiêm cũng chỉ nằm trong phạm vi Ngoại Lâu Cảnh mà thôi.

Mà Đô Thị Vương là cường giả đỉnh cao Ngoại Lâu, bất chấp hao tổn mà toàn lực bùng nổ và liên tục công kích như vậy thì có cơ hội đánh võ hạn mức cao nhất của sức mạnh Ngoại Lâu Cảnh.

Trong thời điểm bình thường, ông công kích đại trận thì sẽ lập tức bị cảm ứng được, sau đó bị cường giả buông xuống giết chết, sẽ không cho ông cơ hội liên tục tấn công như vậy.

Nhưng hiện tại, Tĩnh Hải Cao thị và thành Thiên Phủ đều đang bị công kích, cường giả trông coi đại trận Tề Quốc nên buông xuống chỗ nào cho thỏa đáng đây?

Đô Thị Vương muốn nhắm vào sự thiếu hụt thời gian này.

Cho nên ông không chút do dự mà làm rung động Ngũ Phủ Tứ Lâu, lại đâm xuống lần nữa!

"Ai2"

Đô Thị Vương đang ở trạng thái đỉnh cao mạnh nhất, bỗng siết lấy chủy thủ xoay người.

Vì thế ông nhìn thấy một lão giả lưng còng có xách theo cái đèn lông giấy trắng.

Phản ứng của ông càng nhanh hơn Biện Thành Vương, chứng minh thực lực của ông ta càng mạnh hơn Biện Thành Vương.

Mà mười tên Diêm La ban đầu của Địa Ngục Vô Môn, Biện Thành Vương xếp hạng thứ sáu, ông xếp hạng thứ tám, chứng minh ông vẫn luôn ẩn giấu thực lực.

Nhưng đối mặt với Đô Thị Vương càng mạnh hơn Biện Thành Vương, Đả Canh Nhân mắt mù vẫn im hơi lặng tiếng, chỉ duỗi tay ấn về phía trước.

Bàn tay gầy yếu khô khốc kia trông có vẻ yếu ớt như vậy...

Lại không cách nào ngăn cản, không cách nào kháng cựt Trong lòng Đô Thị Vương có ngàn vạn suy nghĩ, đủ loại bí pháp hiện lên muốn thử nghiệm, nhưng ông lại không kịp làm, không động đậy được!

Đả Canh Nhân già cả mắt mù một tay xách đèn lồng giấy trắng, vững vàng không có nửa phần dao động.

Một bàn tay khác vô cùng dứt khoát mà duỗi tay, ấn xuống.

Đô Thị Vương vừa rồi còn hung uy ngập trời, cường thế tấn công đại trận dưới cái nhìn chăm chú của toàn bộ bến tàu, nháy mắt cũng đã chết đi.

Xác chết ngã xuống mặt đất, mà trên đó không thấy một chút vết thương nào!

Bước chân của Đả Canh Nhân mắt mù lại xoay chuyển, lại biến mất lần nữa.

Phật môn có một thần thông vô thượng tên là Thần Túc Thông, ngoài ra còn được gọi là Như Ý Thông, nơi tâm hướng đến thì thân cũng xuất hiện.

Trang Quốc Đỗ Như Hối cũng nắm giữ một môn thần thông, tên là Chỉ Xích Thiên Nhai. Bước ra một bước thiên địa chuyển, thiên nhai chỉ nằm trong gang tấc.

Hai môn thần thông này nhìn chỉ khác nhau có một chút, nhưng lại hoàn toàn bất đồng.

Bản chất của Như Ý Thông nằm ở chỗ "Tâm", là sức mạnh của tâm có thể vượt qua không gian.

Mà bản chất của Chỉ Xích Thiên Nhai là "Không gian, là lý giải đối với không gian, hóa chân trời nhỏ lại trong gang tấc.

Lại có Bạch Cốt Tôn Thần mượn thân thể buông xuống, cũng thông qua cánh cửa Bạch Cốt để mang theo giáo chúng xuyên qua vạn dặm, nhưng điều đó lại bất đồng, bản chất là mượn đường U Minh, nên chủ đạo chính là sức mạnh U Minh.

Nhưng sự buông xuống của Đả Canh Nhân mắt mù khác với tất cả những cách này, lão mượn dùng sức mạnh của đại trận hộ quốc, mà không liên quan đến thần thông.

Bằng không lấy chênh lệch thực lực giữa Đô Thị Vương và lão thì cũng không có khả năng phát hiện lão xuất hiện nhanh như vậy.

Thật sự là lúc ấy Đô Thị Vương đang công kích quầng sáng đại trận hộ quốc, cảm ứng được sức mạnh dao động của đại trận mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment