Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 855 - Chương 855: Khiếu Hải

Chương 855: Khiếu hải

Trong toàn bộ Địa Ngục Vô Môn, Doãn Quan chỉ thường xuyên mang theo ông ta cùng hành động, cũng không phải vì tin tưởng ông ta nhất, mà là vì muốn nhìn chằm chằm vào ông ta vào mọi thời khắc, sợ ông ta xuống tay với những Diêm La khác trong tổ chức.

Ông ta xếp hạng thứ tư trong Địa Ngục Vô Môn, không phải vì chỉ có thể xếp hạng tư, mà là Doãn Quan chỉ cho phép ông ta xếp thứ tư!

Ông ta còn mạnh hơn cả Đô Thị Vương lúc bùng nổ thực lực chân thật.

Cho nên khi ông ta dùng hết toàn lực, bùng nổ tất cả, luồng uy thế khiếp người kia cứ như muốn hất tung toàn bộ bến tàu!

Mà cú va chạm dùng hết sức mình của ông ta va chạm mãnh liệt vào quầng sáng mơ hồ của đại trận.

Không có một tiếng động vang lên, bởi vì phần lớn sức mạnh đã bị đại trận gánh chịu.

Quầng sáng trên đại trận lại mở ra một cái lỗ nhỏ.

Bên ngoài cái lỗ nhỏ kia là biển rộng trời xanh, là con đường dẫn đến tự do!

Ngỗ Quan Vương không tạm dừng giây nào cả, trực tiếp "Chui"

qua đó.

Ông ta vừa chui qua thì sức mạnh đại trận hộ quốc đã tràn về, đắp lại cái lỗ bất ngờ xuất hiện này, toàn bộ quá trình không đến một hơi thở.

Điều này chứng minh mức độ phá hư này hoàn toàn nằm trong phạm vi chịu đựng của đại trận hộ quốc, hoàn toàn không gây nên tổn hại cho nó.

Nhưng cuối cùng Ngỗ Quan Vương cũng chạy thoát!

Cái lỗ trên quầng sáng kia mới khép lại thì một bóng người bỗng xuất hiện trên không trung bến tàu, Đả Canh Nhân lại cảm ứng được động tĩnh bên này nên đã mượn đại trận buông xuống lần nữa.

Một bến tàu bình thường mà thủ lĩnh của Đả Canh Nhân hoàng triều Khương thị đã liên tục tới hai lần trong thời gian quá ngắn.

Lão vừa xuất hiện thì lập tức phát giác nơi đây đã xảy ra chuyện gì.

Đây cũng lần đầu tiên, lão sinh ra cảm thán giống như Nhạc Lãnh.

Với lão mà nói, thực lực của Địa Ngục Vô Môn không tính là cái gì. Nhưng khí chất mà tổ chức này bày ra lại rất có tiềm chất làm hại thiên hạ.

Tống Đế Vương làm lão thấy được quyết ý điên cuồng của Địa Ngục Vô Môn, Ngỗ Quan Vương vừa đào tẩu lại làm lão thấy được sự âm độc gian xảo của Địa Ngục Vô Môn.

Nếu tổ chức như vậy có thể trưởng thành, sẽ để lại hậu họa vô tận.

Lão không do dự mà trực tiếp bước một bước ra khỏi đại trận, giẫm lên trên biển, phải dùng tốc độ nhanh nhất để tìm được Ngỗ Quan Vương đang đào tẩu rồi giết chết tên này.

Đối với Đả Canh Nhân của hoàng triều Khương thị thì giết chết chính là tôn trọng.

Thần thức có thể nói là vô cùng khủng bố thoáng một cái đã lan ra, gần như lập tức khóa chặt bóng dáng đang chạy trốn kia.

Nhưng chốn thiên địa này cũng phản ứng rất nhanh.

Từ hướng quần đảo gần biển, có một giọng nói hung hãn đến cực điểm cuồn cuộn lao đến.

"Trở về!"

Vòm trời lay động, biển rộng dâng trào.

Một tiếng quát đến mà như sóng thần ập vào!

Hải triều trào dâng như đàn cự thú cuồn cuộn lao đến, qua lại mãnh liệt giữa chốn thiên địa, chúng như đang vang vọng câu nói đó...

Trở về! Trở về!

Đây không phải đất của Tề quốc, quyết không cho phép loại cường giả cấp bậc này tùy tiện quá cảnh.

Đả Canh Nhân mắt mù ngừng nghỉ, cuối cùng cũng xoay người.

Hiện tại không phải lúc.

Hơn nữa, đây cũng không phải "Chức trách" của lão.

Phụ cận biên cản giữa Dương địa và Dung quốc.

Trong chiến trường mà trụ gang đen bao phủ, cuộc chiến còn đang tiếp diễn.

Khương Vọng bảo người trong thương còn chưa hết sợ hãi trở về, một mình hắn canh giữ bên ngoài phạm vi trụ gang đen, đứng xem trận chiến này.

Không phải ai cũng có cơ hội nhìn thấy cuộc chiến ở cấp bậc này.

Cường giả quyết đấu không phải ẩu đả phố phường, "Xem náo nhiệt" không phải chuyện dễ dàng, nếu không có thực lực nhất định thì người đứng xem sẽ bị dư chấn của cuộc chiến thổi quét trúng.

Đương nhiên, hiện tại Khương Vọng đứng cách trụ gang đen, không lo về chuyện an toàn, còn có một loại trải nghiệm đặc thù như đang quan sát cuộc chiến trong lồng.

Nghe nói trong một vài khu chợ đen, có tu sĩ lung đấu (đấu trong lồng) chuyên để người ta đặt cược sinh tử, bởi vì máu me mà kích thích nên được một số người hoan nghênh. Nhưng bất kể xài bao nhiêu tiền thì cũng không có khả năng thưởng thức được cuộc tử đấu ở cấp bậc này.

Đối với Khương Vọng mà nói, trận quyết đấu giữa cường giả đỉnh cao Ngoại Lâu và cường giả Thần Lâm là cực kỳ hiếm có.

Đặc biệt là Doãn Quan đã không giữ lại thực lực trong trận chiến này, y đang liều mạng để chống cự.

Sau Nội Phủ chính là Ngoại Lâu, hắn có thể xem hiểu rất nhiều chi tiết trong trận chiến đấu này, có thể nói là vô cùng có lợi.

Trong cuộc chiến đang diễn ra đó, tình thế của Doãn Quan đã cực kỳ không ổn.

Đôi mắt y đã bị màu xanh lục yêu dị chiếm cứ. Mà gương mặt thanh tú kia cũng bị cảm xúc cực kỳ phức tạp hỗn loạn chiếm đây.

Oán độc, phẫn nộ, thù hận, hoài nghi, thống khổ...

Khương Vọng thấy được vô số cảm xúc tiêu cực trên gương mặt Doãn Quan, chúng biến ảo không ngừng, không còn tìm thấy một cảm xúc nào chỉ thuộc về một mình Doãn Quan nữa.

Thuật Trớ Chú Yếm Thắng là tiểu đạo, ngay từ lúc mới ra đời đã là như thế. Nó đến từ ác niệm của nhân tính, bất kể là vì thù hận hay thống khổ, kết quả cuối cùng mà nó phát triển được đều là một loại thủ đoạn âm tà ngoan độc.

Thậm chí nó căn bản không có tư cách được xưng là "Đạo" mà chỉ là một loại thuật âm ngoan hại người.

Nhưng Doãn Quan ở hạ thành Nhị Thập Thất không có lựa chọn nào khác.

Tích lũy của Hữu Quốc đều nằm bên trong Thượng thành. Mà lấy thiên phú của y, ngày đi đến Thượng thành chính là ngày chết.

Pháp môn y có thể tiếp xúc và có lực sát thương lớn nhất ở Hạ thành, chính là thuật Trớ Chú Yếm Thắng.

Y chỉ có thể dùng thuật này để độc hành, giấu diếm sự dò la của mọi người mà lén lút tu hành.

Dưới tình huống thiếu thốn tài nguyên, cũng không có người chỉ dẫn, y lấy một môn tiểu thuật lệch lạc như vậy làm cơ sở để đi thẳng một mạch từ Thông Thiên, Đằng Long, Nội Phủ thậm chí hiện tại đã là đỉnh cao Ngoại Lâu!

Có thể nói là kinh tài tuyệt diễm.

Bình Luận (0)
Comment