Có lẽ hai tên áo đen này chính là người "Trông coi" thú sào của rừng thông, thuận miệng nói chuyện phiếm, hình như là đang thảo luận nhân vật trẻ tuổi tiền đồ sáng lạng của Húc Quốc bọn họ.
Khương Vọng không lắng nghe, nín thở tập trung tỉnh thần toàn bộ quá trình, chú ý hai người kia vào mọi thời khắc, một khi bị phát hiện thì lập tức ra tay khống chế bọn họ.
Lại nói tiếp, loại thủ đoạn vừa có tình huống thì lập tức trốn lên cây này thật sự không phù hợp tu vi hiện giờ của hắn. Nhưng những đạo thuật giấu tung tích thô thiển mà hắn nắm giữ kia thì không bằng khỏi dùng, tự nhiên lại để lộ dao động đạo thuật, bại lộ chính mình.
Hiệu quả sử dụng ba lần Nặc Y có thể đối phó với cường giả Thần Lâm Cảnh, dùng vào lúc này khó tránh khỏi là dùng dao mổ trâu để giết gà.
Mà nấp trong Hồng Trang Kính cũng là lựa chọn càng tốt, nhưng Khương Vọng còn chưa tin tưởng Doãn Quan đến mức có thể để lộ tất cả át chủ bài của mình như vậy.
Chung quy thì hắn đã không chấp nhận gia nhập Địa Ngục Vô Môn. Cho dù gia nhập Địa Ngục Vô Môn, mấy vị trí Diêm La kia cũng chỉ vừa trống ra mà thôi.
Thận trọng sẽ không mắc sai lầm, hơn nữa vào thời điểm hiện tại, hắn gánh vác nổi nguy hiểm bị phát hiện.
Khương Vọng thầm nghĩ trong lòng, phải chuẩn bị một đạo thuật giấu tung tích.thật ra hắn sớm đã có suy nghĩ này, chỉ là sau khi có được Nặc Y, hắn đã hoàn toàn bỏ qua. Nhưng hiện tại ngẫm lại, tuy Nặc Y dùng rất tốt, nhưng cũng phải suy xét ứng phó những tình huống khác nhau.
Cũng không biết là Khương Vọng may mắn hay là hai tên trông coi này may mắn. Có về họ cũng không ngờ sẽ có người lẻn vào rừng thông, cho nên cũng không quan sát hoàn cảnh gì. Khương Vọng trốn ngay trên đỉnh đầu bọn họ, nhưng không ai buồn nhìn lên trên một cái.
Sau khi hai tên trông coi đi mất, Doãn Quan lại xuất hiện.
Từ đầu tới cuối Khương Vọng cũng không nhìn ra y dùng pháp môn gì, chênh lệch tu vi bị tạm thời kéo ra thật xa.
"Thật là khiến người ta bất ngờ, cả một môn đạo thuật giấu tung tích lấy được ra tay mà ngươi cũng không có."
Lời ăn tiếng nói của Doãn Quan Khuôn thật xin lỗi với gương mặt anh tuấn của y, thật sự quá trực tiếp, thật không đẹp đẽ gì.
Đương nhiên lấy thực lực của y cũng căn bản không cần biết ăn biết nói bao nhiêu cả.
"À, rất ít khi ta cần trốn chạy lắm" Khương Vọng thuận miệng đáp.
Đây là cười nhạo Doãn Quan làm sát thủ cả ngày phải trốn đông trốn tây.
Cũng vì càng ngày càng thân quen với Doãn Quan, hắn mới có thể ngẫu nhiên mở miệng vui đùa.
Doãn Quan cũng bị trào phúng đến sửng sốt một chút.
Rốt cuộc không phải ai cũng có lá gan nói giốn với Tần Quảng Vương.
"Ta vốn đang muốn truyền bí thuật giấu tung tích độc môn cho ngươi, xem ra ngươi không cần." Doãn Quan lạnh nhạt nói.
Khương Vọng bĩu môi, hắn căn bản không tin.
Người như Doãn Quan tuyệt đối sẽ không làm người tốt ban phát lòng thương hại. Nếu một ngày nào đó y thật sự muốn truyền bí thuật độc môn gì đó cho Khương Vọng, vậy chắc chắn cũng yêu cầu Khương Vọng làm chuyện gì đáng giá với bí thuật này.
Cho nên hiện tại Doãn Quan cũng đang nói giốn với hắn, chờ hắn xin lỗi lấy lòng, sau đó lạnh lùng từ chối hắn.
Chẳng qua đại khái lâu quá rồi không nói đùa với người khác nên có hơi cứng ngắc không thực tế.
Cứ việc trong lòng nhìn thấy rõ ràng, mặt ngoài Khương Vọng vẫn 'Cực kỳ hoảng sợ' mà phối hợp một chút: "Thật ra ta thường Ị?
xuyên cần trốn tránh đó Doãn Quan lạnh nhạt nhìn hắn một cái, chỉ nói: "Đuổi kịp"
Hiển nhiên là "Biểu diễn" của Khương Vọng quá qua loa trắng trợn, làm y mất đi hứng thú vui đùa hiếm hoi.
Người thông minh tẻ nhạt không thú vị thế đó, bởi vì quá dễ nhìn thấu chân tướng, có đôi khi muốn dỗ dành bản thân một chút, cũng không làm được.
Đi xa xa theo hai tên trông coi vào sâu bên trong rừng thông, trên đường đi không có nguy hiểm gì cả, thủ đoạn của cường giả Thần Lâm căn bản không phải hai tên lính canh có thể phát hiện.
Trong rừng thông, có thể dễ dàng thấy được hung thú, chủng loại đa dạng. Nhưng tất cả hung thú gặp được dọc theo đường đi, thậm chí sẽ đột nhiên chém giết lẫn nhau, nhưng toàn bộ chúng đều làm như không thấy hai gã trông coi.
Hung thú không có lý trí, chỉ có bản năng thích giết chóc, nhưng nhân loại vẫn có rất nhiều phương thức khống chế chúng nó.
Tỷ như vật phẩm trên người hai gã trông coi này, tỷ như Doãn Quan càng trực tiếp càng dứt khoát mà lấy sức mạnh áp chế.
Ở một khoảng cách rất dài, tất cả đều là hoàn cảnh nguyên thủy mà hung thú sinh hoạt.
Nhưng sau khi tới khu vực trung tâm rừng thông, Khương Vọng thấy được dấu vết của người.
Đó là một cửa động thật lớns, hung thú đang kết bè kết đội thông qua cửa động này đi xuống lòng đất.
Hung thú chỉ có bản năng khát máu, lúc này lại rất an phận, rất "Giữ phép tắt".
Năm tu sĩ cầm roi dài đặc chế trong tay đang đứng bên ngoài cửa động, ngẫu nhiên có hung thú xao động thì họ quất mạnh một roi qua. Hung thú bị quất xong thì lập tức thuần phục.
Có lẽ những chiếc roi dài kia đã được thêm vào cấm chế nào đó.
Khương Vọng chú ý tới, khí tức của những hung thú đó đều thực tràn đầy, càng hung hãn hơn xa đám hung thú rải rác trong rừng thông kia. Đại khái chúng đã được chọn lựa kỹ càng nên mới bị xua đuổi tới đây.
Hai gã trông coi kia nói mấy câu với tu sĩ cầm roi, chờ toàn bộ đám hung thú vào địa huyệt rồi thì đi theo vào trong.
"Có hai lựa chọn" Doãn Quan lạnh nhạt nói: "Ta giết bọn họ, hoặc là ngươi đánh ngất bọn họ."
Y vừa dứt lời thì Khương Vọng đã ấn quyết xong.
Từ trong hư không thò ra một sợi xiểng xích đen nhánh, nhanh như điện chớp, chỉ vừa chuyển thì đã bó toàn bộ năm tên tu sĩ câm roi lại.
Đó chính là bí thuật Pháp gia được Nhạc Lãnh truyền lại, một trong mười xiểng xích lớn - Tù Thân Tỏa Liên.
Khương Vọng nhảy tới, trực tiếp lấy sức mạnh áp chế, cưỡng ép phong bế đạo nguyên và ngũ cảm của bọn họ.
Trong toàn bộ quá trình, mấy tên tu sĩ kia hoàn toàn không phản kháng được chút nào cả.
"Bái sư?" Hiển nhiên Doãn Quan đã nhận ra bí thuật của Nhạc Lãnh, vẻ mặt cười như không cười.
"Không có" Khương Vọng xua xua tay: "Thanh Bài tưởng thưởng, để tiện nên không trở lại Lâm Tri"
Doãn Quan cũng không nói cái gì, chỉ trực tiếp đi vào cửa động.
Nếu đổi là trước kia, biết hung thú gây họa ngập trời là do người khác sáng tạo ra. Rất có thể Khương Vọng cũng sẽ đối này đó trông coi sinh ra sát ý.
Nhưng hiện tại hắn đã biết, sào huyệt hung thú chính là tài nguyên, có liên quan đến sự ra đời của Khai Mạch Đan. Những tu sĩ trông coi cũng chỉ làm việc theo lệnh. Thậm chí bọn họ là mang ý chí tận trung tận trách để làm việc như vậy, rất khó cân nhắc đúng sai.
Nói vô tội chưa chắc là vô tội. Nhưng cũng không có lý do đáng chết.