Trang quốc thuở xưa cũng cần phải cống nạp cho Cảnh quốc sao?
Với tư cách là một nước thuộc địa cho nên cần cống nạp chơ?
Những quốc gia hùng mạnh bắt Yêu tộc, sau đó phân phối những Yêu tộc đó đến các quốc gia nhỏ khác.
Những nước nhỏ xây dựng chuồng thú, nuôi dưỡng hung thú, sau đó dùng Yêu tộc làm nguyên liệu để thôi hóa ra yêu thú. Sau đó rút huyết mạch, luyện chế ra Khai Mạch Đan và cống nạp một phần thu nhập cho các nước lớn.
Bằng cách này, hệ thống tuần hoàn của Khai Mạch Đan được hình thành.
Các nước lớn thực sự đang kiểm soát các nước nhỏ một cách âm thầm thông qua hệ thống này.
Có một suy luận rất đơn giản, hung thú phải có một thời kỳ trưởng thành, tức là nhất định nó phải trải qua một cuộc chiến với loài người.
Nếu không thì sẽ không thể giải thích được tại sao mỗi nước nhỏ lại phải để người dân hy sinh ở một mức độ nhất định. Nếu như hung thú chỉ cần sát hại một cách đơn giản, thì chỉ cần lùa càng nhiều dã thú để cung cấp cho chúng thì sát hại sẽ tự xảy đến.
Có thể nói cái phương pháp thôi hóa Yêu thú này cũng không thể tránh khỏi thiếu sót, hoặc cũng có thể do nguyên nhân khác mà vấn đề này vẫn chưa giải quyết được. Nếu không thì với thế giới rộng lớn và có rất nhiều thiên tài như này, cũng sẽ không phải ngồi im xem cho đến tận bây giờ.
Vì vậy, quá trình nuôi dưỡng hung thú không tránh khỏi sẽ phải dính chút máu tươi của người dân.
Nhưng những nước nhỏ vốn không có khả năng săn Yêu tộc có thể từ chối sao? Còn có thể từ chối sao?
Nước lớn không trực tiếp giết người, nhưng nước nhỏ thì luôn mất máu.
Hai gã tu sĩ người Húc quốc đẩy xe tù lại bước vào đại trận lần nữa, đẩy xe tù ra, chuẩn bị đưa nó đến nơi khác để trị liệu, tĩnh dưỡng.
Khi xe tù đi ngang qua một tu sĩ Nội Phủ Cảnh.
Độc Giác lão nhân của Yêu tộc đang hấp hối đột nhiên mở mắt trừng trừng, trong đôi mắt tràn ngập hận ý.
Cho dù nhìn thấy ánh mắt này từ góc độ người khác, Khương Vọng vẫn có thể cảm nhận được sự căm hận khắc tận xương tủy đó.
"Cả đời ta chưa từng làm điều ác, tại sao lại phải chịu sự hành hạ này? Tại sao?"
Ông ta gần như vừa hỏi vừa khóc ra máu.
Tên tu sĩ Nội Phủ Cảnh ở Húc quốc im lặng một hồi, câu đầu tiên lại không phải là châm chọc, mà là trực tiếp hỏi lại ông ta.
"Nước chúng ta cũng có rất nhiều người cả đời chưa từng làm điều ác, nhưng vẫn phải chết trong miệng hung thú. Ông hỏi là tại sao, trên đời này làm gì có lắm tại sao như vậy?"
Tiếc thay, Độc Giác lão nhân của Yêu tộc này vẫn nghe không hiểu, cho nên bị xe tù chở đi khỏi nơi này với tấm lòng đầy thù hận.
"Đi thôi, không có gì tốt đẹp mà nhìn đâu."
Doãn Quan trực tiếp bay ra ngoài.
Khương Vọng lặng lẽ liếc nhìn tu sĩ Nội Phủ Cảnh, nhưng cuối cùng không làm ra động tĩnh gì, xoay người đi theo Doãn Quan.
Chuyến đi này tưởng như đã tìm được câu trả lời và giải quyết được những nghi ngờ bấy lâu nay nhưng lòng hắn vẫn không hề thư thái.
Mãi cho đến khi rời khỏi rừng thông này cũng vậy.
Một khi một câu hỏi được giải quyết sẽ lại có nhiều câu hỏi khác xuất hiện.
Mối quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc là gì? Yêu tộc ở đâu? Thực lực như thế nào?
Sống trong thế giới hiện tại, cho đến bây giờ người ta đã quá quen thuộc với Khai Mạch Đan. Sản lượng của Khai Mạch Đan quả thực là rất nhiều, sau khi tiếp xúc với việc tu hành một thời gian dài, hắn dần dần không cảm thấy chúng quý giá nữa, ít ra thì với sức lực hiện tại, kiếm được một viên Khai Mạch Đan là điều rất dễ dàng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Khai Mạch Đan có thể khiến người không có tài năng tu hành cũng bắt đầu tu hành được, đây là sự sáng tạo vĩ đại bực nào!
Thế nhưng, vì sao danh tính của cường giả đã nghiên cứu ra Khai Mạch Đan lại bị thất lạc bên trong dòng sông thời gian chứ?
"Ta đi đây:
Sau khi rời khỏi rừng thông, Doãn Quan thản nhiên nói rồi bay đi. Cũng không để ý Khương Vọng có còn lời gì muốn nói nữa hay không.
Hầu hết thời gian, y thực sự là một người chỉ quan tâm đến mục tiêu của mình.
Chỉ là...
Khương Vọng bỗng nhiên nghĩ đến, theo phong cách hành sự của Doãn Quan, tại sao y lại cố ý đi vào rừng thông để khám phá bí mật về hang ổ của Yêu thú cùng với hắn?
Hữu quốc cũng là một quốc gia nhỏ và cũng sẽ trải qua những điều này. Chỉ là Khương Vọng cho rằng những người như Doãn Quan có lẽ không quan tâm đến những lý do đằng sau nó.
Chẳng lẽ một người với trái tim sắt đá như y lại cũng có những lúc chần chừ, do dự giống như hắn sao?
Ngay sau khi Doãn Quan và Khương Vọng rời đi, trong động quật ngầm, hai thị vệ nhìn con yêu thú đang biến hóa, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Một lần thôi hóa đã thành công một phần ba đã là một tỷ lệ thành công tương đối tốt rồi.
"Không biết tại sao ta lại có cảm giác rất lo lắng" Tu sĩ Nội Phủ Cảnh của Húc quốc nói.
"Với thực lực của ngài, còn có thứ gì có thể uy hiếp được ngài ở nơi này chứ?" Một tên thị vệ nịnh nọt.
Nhưng ngay khi câu nói này vừa dứt, hắn ta đã kinh hoàng hét lên: "Tại sao ta không nhìn thấy gì cả? Tại sao ta lại không nhìn thấy gì cả? Đại nhân! Đại nhân?"
Một tên thị vệ khác bên cạnh hắn ta cũng la lên: "Hình như ta bị mù rồi! Phải làm sao đây?"
"Bình tĩnh!"
Các tu sĩ Nội Phủ Cảnh quát bọn họ im lặng: "Để ta xem thử"
Hắn ta cúi người lại gần quan sát, chỉ thấy hai mắt tên thị vệ kia đang mở to nhưng bên trong đôi mắt ấy trống rỗng vô hồn.
Quả thực là mù, nhưng tại sao lại mù, vì cái gì mà mù đều không có chút manh mối nào cả, hoàn toàn nhìn không ra!
Tu sĩ Nội Phủ Cảnh cũng đột nhiên hoảng sợ, kết hợp với cảm giác lo lắng lúc trước, đường như có thứ gì đó kinh khủng đang theo dõi bọn họ trong bóng tối.
"Các ngươi cứ đứng im ở chỗ này, ta đi mời người đến!"
Hắn ta xoay người đi vào bên trong động quật, bên trong có Pháp Trận, có thể liên lạc với đô thành Húc quốc, nhờ cường giả đến giải cứu.
Hai tên thị vệ mất thị giác đều kinh ngạc, trong lòng vô cùng kinh hãi.
"Đại nhân, ngài đi đầu vậy thưa đại nhân? Đưa ta đi, đưa ta đi cùng đi!"
"Đừng bỏ rơi chúng ta, đại nhân!"
Đột nhiên mất đi ánh sáng, bọn họ không kịp thích ứng, đi lung tung giống như con ruồi không đầu, làm sao có thể đuổi kịp tu sĩ Nội Phủ Cảnh chứ?
Điều bọn họ không biết là vừa nãy có ai đó đã "mượn tạm" thị giác của bọn họ.
Và đây chính là cái giá của sự "mượn tạm" đó, đồng thời cũng chính họ phải trả cái giá này!
Bí thuật của Doãn Quan độc ác như vậy đấy.