Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 870 - Chương 870: Hải Tông Minh

Chương 870: Hải Tông Minh

Điếu Hải Lâu có sự tự tin tuyệt đối khi đối mặt với mọi thứ trên biển, điều này đã được lịch sử kiểm chứng và sẽ còn kéo dài trong tương lai.

Nhưng lúc này điều khiến ông ta phiền lòng lại là chuyện khác.

Gần đây, sau nhiều lần khổ cực, ông ta đã tìm thấy một cuốn sách cổ. Sau một thời gian dài nghiên cứu, ông ta đã giải mã được một số manh mối ẩn trong cuốn sách cổ, nghiệm chứng cùng với những điều đã thu được trước đó và tìm ra một thông tin mới.

"Trong tòa nhà bị bỏ hoang trên biển đó, bảo vật trọng yếu nhất lại là một chiếc gương? Hồng Trang Kính sao? Nhưng khi đoạt bảo cũng đâu có tìm thấy chiếc gương đó. Là bị ai đó lấy đi trước rồi sao? Nhưng rõ ràng mấy biển cấm đều không bị hư hại, cho thấy rằng trước đó không hề có ai xông vào. "

"Không đúng!"

Ông ta lại đọc lại, và ngay lập tức nghĩ ra câu trả lời.

"Chết tiệt! Lại bị thằng nhãi con Hồ Thiếu Mạnh đó lừa rồi!"

Ông ta tức giận đứng lên: "Ông đây nhất định phải nghiền xương hắn thành tro!"

Nhưng Hồ Thiếu Mạnh đã chết rồi, thi thể cũng không được đưa về, muốn nghiền xương thành tro phải chạy đến Dương quốc mới có thể làm được. Hiện nay nơi đó đã thuộc lãnh thổ của Tề quốc cho nên càng thêm bất tiện.

Hải Tông Minh cố gắng bình tĩnh lại.

Đầu tiên, ông ta cảm thấy rất biết ơn với cái chết của Hồ Thiếu Mạnh. Thằng nhãi này đã đùa giỡn tình cảm của sư tỷ đồng môn, lại còn tiến hành ám hại, đặc biệt đối tượng còn là Trúc Tố Dao một người rất có tiền đồ ở trong tông môn.

Một hạt giống tốt tu luyện đã bị hắn phá hủy, cuối cùng còn bỏ mạng ở bí cảnh Thiên Phủ.

Nếu như làm việc bí ẩn thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị muội muội của người ta phát hiện.

Việc này môn quy khó có thể tha thứ, dù Hải Tông Minh thân là một trưởng lão cũng không thể thiên vị được. Hơn nữa khi việc này được truyền về, Hồ Thiếu Mạnh đã bị giết chết, lại càng không cần thiết phải xử lý thiên vị.

Sư phụ của Trúc Tố Dao, lão tú bà kia cũng không phải dễ trêu.

Vì vậy, ông ta vẫn luôn giữ im lặng trước tin tức Hồ Thiếu Mạnh qua đời.

Chỉ là bây giờ mới biết đến sự tồn tại của Hồng Trang Kính, cho nên có một số điều cần phải xem xét lại...

Câu hỏi cốt lõi là hiện tại Hồng Trang Kính đang ở trong tay ai?

Nếu Trúc Tố Dao vẫn còn sống thì có lẽ do nàng ta giữ, nhưng muội muội của nàng ta, người vẫn luôn được nàng ta bảo vệ dưới đôi cánh của mình chắc chắn không phải là đối thủ của Hồ Thiếu Mạnh.

Hải Tông Minh biết rõ thực lực của đệ tử mình.

Chẳng lẽ là do lão tú bà đó giúp một tay sao? Bà ta đã âm thầm phái cao thủ đến, thậm chí có thể còn đích thân ra tay?

Vấn đề này cần được xem xét kỹ hơn...

Hồ Thiếu Mạnh đã chết được một thời gian, mà lúc trước hắn ta cũng không có biểu hiện gì. Nói cách khác, người cướp đi Hồng Trang Kính cũng không biết rằng Hải Tông Minh ông ta biết về sự tồn tại của Hồng Trang Kính.

Vì vậy, hiện tại ông ta đang ở trong tối, đây cũng là một lợi thế rất lớn.

Bảo vật như Hồng Trang Kính không thể nghiên cứu hết được trong thời gian ngắn. Bởi vậy, vẫn còn thời gian, hơn nữa bây giờ lo lắng cũng không giúp ích được gì.

Sau khi Trúc Bích Quỳnh quay lại, nàng ta chỉ kể lại tội trạng của Hồ Thiếu Mạnh chứ không nói rõ mình đã giết Hồ Thiếu Mạnh như thế nào. Mà quá trình chi tiết thì dù có nói nàng ta cũng chỉ nói với sư phụ của mình.

Vì vậy, điều đầu tiên cần điều tra lúc này chính là thời điểm khi Hồ Thiếu Mạnh chết, trong các thuộc hạ của lão tú bà đó có ai rời khỏi quần đảo gần biển không.

Người đó chắc chắn là người giết chết Hồ Thiếu Mạnh.

Ai đã giết Hồ Thiếu Mạnh, thì Hồng Trang Kính chắc chắn sẽ ở trên tay người đó!

Tất nhiên, cũng có thể là cuối cùng nó đã được giao cho lão tú bà đó. Đó là kết quả tôi tệ nhất.

Lão tú bà nhất định có thể thầm đoán được phân lượng của bảo vật đó, nếu ông ta muốn lấy lại thì cần phải lên kế hoạch cẩn thận.

Nghĩ đi nghĩ lại, tức giận trong lòng Hải Tông Minh từ từ tăng lên, nhịn không được mà dùng tay đập vỡ bàn trà: "Đồ súc sinh!

Cứ như vậy chết đi, thật là tiện nghi cho ngươi rồi!"

Lúc này, Khương Vọng cũng không biết việc làm của mình ở chuồng thú trong rừng thông đã bị chú ý, hơn nữa, vì hiểu lầm nên nguy cơ cũng đã bị loại bỏ. Hắn lại càng không biết, ở một quần đảo gần biển xa xôi, sự việc của Hồ Thiếu Mạnh và ảnh hưởng tiếp theo của nó đang dần lên men.

Hiện tại hắn đã đi đến bên ngoài Phật thổ của Huyền Không Tự, lý do hắn vẫn chưa bước vào là vì vẫn còn một số lo lắng tiểm ẩn.

Cũng không phải là hắn lo lắng không thể bước vào Huyền Không Tự, với thân phận hiện tại, đường đường là một thanh bài Tứ phẩm của Tề quốc, Tước gia thực phong, có lẽ sẽ không đến mức đến tư cách lên bái sơn cũng không có.

Hắn chủ yếu muốn biết bây giờ liệu lão hòa thượng Khổ Giác đó có đang ở Huyền Không Tự hay không...

Ngoài đồng có ông lão đang xới đất.

Công việc này không gấp lắm, mỗi ngày chỉ cần lật một phần là được rồi, đến mùa xuân gieo hạt sẽ thuận lợi hơn.

Thân thể và gân cốt ở nhà lâu cũng hoen gỉ đi, nên ra ngoài vận động thì tốt hơn.

Một thiếu niên diện mạo thanh tú đi trên bờ ruộng.

Thiếu niên này sinh ra đã có dung mạo thanh tĩnh, khí chất xuất chúng.

Chỉ là thần thái... có hơi lén lút.

"Lão trượng, cho ta hỏi thăm chuyện này... "

Ở những vùng đất thuộc về thánh địa phật tông, con người thường rất thật thà chất phác, ông lão ấy cũng không có chút suy nghĩ xấu xa nào.

Ông chỉ chậm rãi đập miếng đất thành từng mảnh, nở nụ cười hiền lành: "Có chuyện gì vậy?"

Người thiếu niên này đương nhiên là Khương Vọng, khi nhắc tới tên của Khổ Giác, hắn còn nhìn xung quanh một chút, có thể thấy lão tăng mặt vàng đó đã gây ra cho hắn ám ảnh đến mức nào.

Hắn nhỏ giọng hỏi: "Gần đây Khổ Giác đại sư có trở về phật thổ không, lão trượng có biết không?"

Ông lão lắc đầu: "Chưa từng nghe qua"

Ổn rồi!

Lão hòa thượng Khổ Giác đó có thực lực mạnh mẽ, đức cao vọng trọng (lão tự xưng là như vậy). Nếu một vị cao tăng đại đức như vậy ở trong tự, thì tín đồ không thể không biết được. Dù sao cao tăng Phật giáo cũng cần phải thường xuyên làm công đức.

Huyền Không Tự lại là thiên về khổ hạnh, thường có các vị cao tăng xuống đồng làm ruộng, gần như là không có khoảng cách với các tín đồ.

Khương Vọng thả lỏng, thắt lưng duỗi thẳng, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại hơn: "Cám ơn ông!"

Sau khi chào tạm biệt một cách lịch sự, hắn đi thắng đến cửa chùa Huyền Không Tự.

Ông lão lại tiếp tục xới đất tại chỗ, chỉ là khó tránh khỏi có một số nghi ngờ nảy sinh — Trong thánh tự có Khổ Giác đại sư à? Sao lại chưa từng nghe nói qua nhỉ. Nghe giống như cùng thế hệ với phương trượng!

Bình Luận (0)
Comment