Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 892 - Chương 892: Mặt Trời Chói Chang Ngã Xuống Biển

Chương 892: Mặt trời chói chang ngã xuống biển

Thông Thiên Cung và Nội Phủ lập tức đồng thời bùng nổ, Khương Vọng không màng tất cả mà bơi lên trên. Nếu không thể nhanh chóng thoát khỏi biển rộng, rất có khả năng hắn sẽ trực tiếp bị nấu chín!

Mà ngay vào lúc này, hắn kinh ngạc ngẩng đầu.

Xuyên qua nước biển mênh mang, hắn thấy được thái dương!

Một vầng thái dương càng lúc càng lớn, càng ngày càng nóng rực!

Tất cả nước biển xanh thắm trong phạm vi tầm mắt đều một màu lửa đỏ cực nóng nhuộm dần —— Thái dương rơi xuống biển rộng!

Thì ra đây mới là Phúc Hải Kiếp chân chính sao?

Phúc Hải không phải biển rộng lật úp, mà là huỷ diệt toàn bộ biển rộng?

Khảo nghiệm thật sự từ kiếp nạn này cũng không đến từ bản thân biển cả!

Thái dương càng ngày càng gần.

Vầng thái dương treo trên trời cao kia không thể vãn hồi mà rơi xuống nhân gian, rơi xuống biển cả, cũng rơi vào... Khương Vọng đang bơi trong biển.

Cảnh tượng như tận thế giáng xuống này khiến người ta tuyệt vọng.

Lý trí vẫn luôn nói cho Khương Vọng biết, đây là ảo giác, đây là ảo giác.

Nhưng trải nghiệm từ Phi Tuyết Kiếp đã chứng minh, tất cả những chuyện xảy ra trong Hồng Trang Kính không thể chỉ nhìn đơn thuần là ảo giác được.

Chết ở chỗ này, chính là thật sự chết.

Cứ nán lại trong nước biển thì chỉ có thể bị chậm rãi nấu chín.

Mà lao ra biển rộng thì sẽ bị thái đương thiêu cháy trong nháy mắt.

Trong hoàn cảnh không đường tiến thối này, Khương Vọng dựng thẳng ngón trỏ lên, một ngọn lửa như hạt đậu "Quật cường" mà cháy lên trong nước biển.

Thần thông, Tam Muội Chân Hỏa.

Tinh Khí Thần thống nhất một cách hoàn mỹ, chút lửa này bỗng nhiên nổ tung trong nháy mắt!

Ngọn lửa lan tràn theo nước biển, lan tràn khắp bốn phương tám hướng trên dưới trái phải, không ngừng kéo dài ra bên ngoài.

Toàn bộ biển cả vốn dĩ đã bị thái dương chiếu rọi thành một mảnh đỏ đậm, rồi lại bốc cháy lên ngọn lửa bao trùm tất cả vào lúc này.

Trước khi thái dương hoàn toàn rơi xuống, ngọn lửa đã cháy lan khắp mặt biển!

Nhưng vào lúc này Oanh!

Thái dương hoàn toàn rơi xuống.

Khắp chốn thiên địa lâm vào hắc ám câm lặng.

Thị giác và thính giác của Khương Vọng đều bị cướp đoạt.

Nhìn thẳng thái dương sẽ bị chói mù, nghe gần tiếng nổ sẽ bị chấn điếc.

May mắn chính là, hắn đang ở trong Tam Muội Chân Hỏa.

Lửa không thể tổn thương lửa, đặc biệt không thể làm tổn thương đến Tam Muội Chân Hỏa.

Thần thông che chở hắn, thị giác trở về ngay vào thời khắc tiếp theo.

Vì thế hắn nhìn thấy kỳ cảnh mà cuộc đời này khó quên.

Cũng không biết có phải vì quan sát thế giới này dưới sự che chở của Tam Muội Chân Hỏa không mà tất cả mọi thứ đều bị phủ lên một màu đỏ rực như lửa.

Trong phạm vi tầm nhìn của Khương Vọng, biển cả căn bản không nhìn thấy biên giới mà trước đó ép tới hắn khó có thể hô hấp, đã hoàn toàn biến mất.

Hơi nước vô biên trào lên không trung, len vào tất cả khoảng cách trong thiên địa, biến tất cả những thứ hắn chứng kiến trước mắt thành một thế giới trắng xoá sương mù mênh mông.

Cảnh tượng này cực kỳ đồ sộ.

Nước biển như vô tận, nay đều hóa thành hơi nước cực nóng vô hạn.

Sau khi mặt trời chói chang sa xuống biển, biển rộng bị phơi khô trong nháy mắt!

Khương Vọng treo trên không trung, bởi vì biển rộng vô biên, nhìn không thấy bến bờ, cho nên hắn cũng không dễ nhìn ra rốt cục biển sâu bao nhiêu, thái đương đã làm khô bao nhiêu nước biển.

Nhưng nơi cực xa phía dưới, nơi vốn nên là đáy biển đã không có một giọt nước nào nữa, chỉ còn đồi núi khô khốc chạy dài đi xa.

Biển cả biến thành đồi núi.

Thần hồn của hắn vốn nên bị thái dương rơi xuống làm tan biến giống như nước biển.

Nhưng bởi vì thần thông Tam Muội Chân Hỏa, hắn dung nhập vào lửa trước một bước, vì thế được thái dương nóng bỏng lược qua.

Như vậy, thái dương đi nơi nào?

Rơi xuống biển rộng, khiến biển rộng khô cạn xong, vì sao thái dương biến mất?

Khương Vọng ngửa đầu nhìn trời, hơi nước vô biên còn đang bốc hơi, giống như vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Nhưng vẫn chưa nhìn thấy vầng thái dương đỏ rực kia.

Giữa chốn thiên địa vẫn có ánh sáng, nhưng ánh sáng kia không phải vì có thái dương, mà là đến từ Tam Muội Chân Hỏa đang thiêu đốt.

Thái dương mất tích!

Mà thời điểm này Khương Vọng mới phát hiện, giọng nói vẫn luôn kéo dài, oán độc kia cũng đã biến mất.

"Phúc Hải Kiếp tan"

Giọng nói lạnh nhạt đó lại vang lên: "Thái dương tắt"

Tam Muội Chân Hỏa lan tràn kia cũng đột nhiên biến mất trong nháy mắt nào đó, thiên địa rơi vào bóng tối.

Đó là thứ bóng tối không có một tia sáng, nó tĩnh mịch vĩnh hằng như kéo dài mãi không có hồi kết.

Thần hồn của Khương Vọng xoay chuyển, hắn trở về thân thể mình.

Trong khoảnh khắc mở mắt ra, tỉnh quang trong mắt sáng bừng lên.

Hướng Tiền canh giữ trước mặt hắn không thể không nhắm mắt lại để tránh né mũi nhọn này.

"Kết thúc?" Hướng Tiền hỏi.

Khương Vọng khẽ gật đầu.

Hướng Tiền cũng không nói cái gì, chỉ lật người nhảy trở về cái cây mà trước đó y nằm ngủ.

Y không hỏi Khương Vọng có thu hoạch gì, cũng không gặn hỏi vừa rồi Khương Vọng đang làm cái gì.

Mà Khương Vọng vẫn còn đắm chìm trong chấn động khổng lồ kia.

Sau khi vượt qua Phi Tuyết Kiếp, thế giới trong gương là cảnh sắc băng tuyết tan rã, xuân tới chổi non nảy nỡ.

Mà sau khi vượt qua Phúc Hải Kiếp, thế giới trong gương lại như lâm vào màn đêm vĩnh hằng.

Đây là hai kết cục hoàn toàn bất đồng.

Đặc biệt, điều làm Khương Vọng suy nghĩ sâu xa chính là - Mặt trời ngã xuống biển đã từng thật sự xảy ra chưa?

Nếu không hái được Tam Muội Chân Hỏa, vậy làm sao mới có thể vượt qua Phúc Hải Kiếp lần này?

Có lẽ manh mối nằm ở Phi Tuyết Kiếp.

Có lẽ chỉ có thể bắt chước Phi Tuyết Kiếp, đông cứng biển rộng, lấy băng sơn hứng lấy thái dương, như vậy khi thái đương buông xuống, nhiệt lượng sẽ lập tức hòa tan sông băng, vậy thì chưa chắc có thể hông khô cả biển rộng.

Nhưng dù đó là trong gương thế giới, muốn bắt chước Phi Tuyết Kiếp lại nói đễ hơn làm.

Lúc trước hắn vượt qua Phi Tuyết Kiếp là dựa vào nguyện lực của bá tánh trấn Thanh Dương thêm vào, dựa vào khiêu chiến Phúc Địa của Thái Hư Huyễn Cảnh để lôi hắn ra, cũng không phải hoàn toàn dựa vào bản thân để vượt qua Phi Tuyết Kiếp.

Thần hồn của hắn không cường đại đến mức đó.

Lần này vượt qua Phúc Hải Kiếp là nhờ có thần thông trợ giúp, nhờ thế mới coi như hữu kinh vô hiểm. Lúc trước ở Phi Tuyết Kiếp, nếu có Tam Muội Chân Hỏa thì cũng không cần sợ phi tuyết.

Vượt qua Phi Tuyết Kiếp khiến Khương Vọng hoàn thành Thần Hồn Diễm Hoa, bức ra Khương Yểm đang ẩn nấp. Bức cho gã hứa hẹn sẽ không tiếp tục làm ảnh hưởng ý chí của mình.

Vậy Phúc Hải Kiếp thì sao? Nó sẽ mang đến chỗ tốt như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment