Bị Tống di nương bỏ rơi, là nỗi ám ảnh mãi mãi chẳng thể phai mờ trong lòng Khương An An.
Mặc dù lúc ở thành Phong Lâm, Khương Vọng đã dốc toàn bộ sức lực để cho cô bé một mái nhà, mang lại cho cô bé sự ấm áp.
Nhưng người có vai trò là mẫu thân này, vĩnh viễn cũng không thể nào bị thay thế được.
Cho nên cô bé vẫn luôn đọc được thư của mẫu thân, cất kỹ những lễ vật mà mẫu thân tặng để luôn có thể nhớ đến mẫu thân. Rất muốn rất muốn.
Nhưng mà cô bé cũng hiểu rõ, mẫu thân đã không cần mình nữa rồi.
Mặc dù ca ca phủ nhận điều này, nhưng vì sao những bạn học có đều có mẫu thân, còn cô bé thì lại không có?
Những chuyện này, cô bé chẳng bao giờ nói với ca ca. Bởi cô bé biết rằng nếu mình nói ra ca ca có thể sẽ rất đau lòng, cô bé biết rằng ca ca không thể nào biến ra một người mẫu thân cho mình.
Sở dĩ cô bé thân với Thanh Chỉ hơn là bởi Thanh Chỉ cũng không có mẫu thân.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cô bé hiểu rõ mình đã bị bỏ rơi một lần rồi.
Cô bé thật sự rất sợ bị bỏ rơi.
Trong lúc cô bé bất lực nhất, sợ hãi nhất, là ca ca đã ôm lấy cô bé. Cho cô bé một mái nhà, cho cô bé được ăn uống đầy đủ, được mua cho quần áo mới, được đến trường, được thương yêu, chăm SÓC.
Cô bé biết các sư huynh sư tỷ ở Lăng Tiêu Các đều đối với cô bé rất tốt, nhưng dù sao bọn họ vẫn không phải là ca ca.
Cô bé cũng biết ca ca để mình lại ở Vân quốc là chuyện bất khả kháng, cô bé cũng biết tìm được Lăng Hà ca ca, Nhữ Thành ca ca, Đường Đôn đại sư đệ, A Trạm ca ca là chuyện vô cùng khó khăn, ca ca nhất định đang rất cực khổ, cũng đang rất cố gắng.
Cho nên cô bé ở Lăng Tiêu Các rất hiểu chuyện, chưa từng khóc trước mặt người khác.
Nhưng cô bé rất sợ, rất sợ ca ca sẽ giống như mẫu thân, một đi không trở lại, từ đó về sau không còn được gặp lại nữa.
Cho nên Mạc Lương đùa như vậy mới khiến cho cô bé tức giận.
Cho nên Mạc Lương sư huynh chính là sư huynh quỷ đáng ghét.
Trên trời cao cách mặt đất mấy vạn trượng, nhìn tiểu An An gào khóc, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài nhỏ nhắn khóc nhăn nhúm cả lại, trái tim của Khương Vọng tan nát cả rồi.
Hắn từ từ đặt đầu Khương An An tựa vào trên bả vai mình.
Giọng nói ôn hòa nhưng cực kỳ kiên định: "Ca ca vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ rơi muội"
Hắn lặp lại thêm một lần: "Ca ca vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ rơi muội. Muội đã nghe rõ chưa, An An?"
Bị loại dịu dàng mà kiên định này cuốn hút, Khương An An mới từ từ ngừng thút thít.
"CạP "Ơi?"
"Muội chảy nước mũi rồi."
Khương An An bổ sung: "Muội chảy rất nhiều nước mũi"
Trong đầu Khương Vọng trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều chuyên.
Ta mới thay y phục! Vân Tưởng Trai! Thôi quên đi...
"Không sao, không có chuyện gì." Khương Vọng nói.
Khương An An liền nín khóc mỉm cười.
"Ca"
"Sao vậy?"
"Ca thật sự bay được nha!"
Khương Vọng kiêu ngạo hừ một tiếng: "Ca ca rất lợi hại!"
Huynh muội hai người liền dừng trên không trung, nói chuyện rất lâu... rất lâu...
Lúc bay xuống, Diệp Thanh Vũ vẫn đang chờ ở chỗ cũ.
"Diệp đạo hữu."
Khương Vọng áy náy cười với nàng: "Khương Vọng thất lễ rồi."
Thật ra, trước đó hắn và Diệp Thanh Vũ đã gặp mặt qua, thương lượng với nhau việc nên chuẩn bị thế nào về niềm vui to lớn cho An An đêm nay.
Những tu sẽ trẻ tuổi của Lăng Tiêu Các cũng đã nghe được từ những người trong đội buôn, biết được thanh danh hiển hách của Khương Vọng ở Tề quốc. Cho nên Mạc Lương mới gấp gáp tới xin lỗi An An, còn vị "Phương sư huynh" kia mới nhiều lần cường điệu cáo trạng là không đúng.
Dù sao thì nhân vật thiên kiêu thanh danh vang dội ở Tề quốc, ở trong giới trẻ Vân quốc, tuyệt đối không có đối thủ.
Diệp Thanh Vũ bật ra tiếng cười nhẹ: "Không sao. Ta còn tưởng hai người có thể ở trên đó tâm sự đến hừng đông cơ."
Nàng dựng thẳng ngón tay chỉ chỉ lên trời.
Khương Vọng lại càng thêm xấu hổ: "Ta tưởng đạo hữu đã về trước rồi...."
"Sao có thể làm vậy được chứ?" Diệp Thanh Vũ ra vẻ nghiêm túc:
"Khương An An là đệ tử ưu tú của Lăng Tiêu Các ta, vất vả lắm mới bồi dưỡng được, ta phải cẩn thận canh chừng, lỡ huynh trực tiếp ôm cô bé đi mất thì làm sao bây giờ?"
Khương An An vừa khóc hồi lâu, lúc này hơi hơi xấu hổ, chỉ quay đầu lại trộm liếc Diệp Thanh Vũ mộ cái, rồi lại tiếp tục chôn cái đầu nhỏ vào trong ngực Khương Vọng.
"Làm phiền đạo hữu rồi..." Khương Vọng thành khẩn.
Đảm bảo cho Khương An An áo cơm không lo, đối với Diệp Thanh Vũ căn bản không đáng nhắc đến. Khiến cho Khương An An sống vô lo tự tại ở Lăng Tiêu Các mới chân chính cho thấy nàng đã rất dụng tâm chiếu cố.
Sự cảm kích của Khương Vọng tuyệt đối không hề giả dối.
Diệp Thanh Vũ khoát khoát tay: "Ngược lại mới đúng, sau khi An An tới, mọi người đều vui vẻ hơn rất nhiều. Cô bé chính là hạt đẻ cười của chúng ta đó... Hử?"
Nói đến đoạn này, nàng bỗng nhiên quay đầu.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang lộng lẫy bỗng nhiên bay nhanh đến.
Khương Vọng vội vã nhắc nhổ nàng: "Là bằng hữu của ta"
Chỉ thấy trong đạo kiếm quang lộng lẫy kia có một tu sĩ đang đứng, chính là Hướng Tiền hiếm khi ăn mặc vô cùng bảnh bao.
Không còn khí chất chán chường lúc trước nữa, ngự kiếm trên không, theo gió mà đứng, khí thế tiêu sái không gì sánh bằng.
Y đứng trên phi kiếm, lơ lửng trước mặt Khương Vọng, mắt to mắt nhỏ tò mò nhìn nhau với Khương An An.
Sau khi vô cùng bảnh bao khều khểu tóc, tự giới thiệu mình:
"Đúng vậy, muội không nhìn sai, ta chính là bằng hữu tốt của ca ca muội. Họ Hướng tên Tiền!"
Một màn này y đã suy nghĩ rất lâu, mỗi một chi tiết đều rất chuẩn xác.
Khương An An vùi đầu trở lại trong ngực Khương Vọng, nói:
"Thúc thúc này là ai vậy ạ?"
Hướng Tiền sờ sờ mặt, biểu cảm vô cùng thổn thức.
"Ặc" Khương Vọng có chút lúng túng giùm Hướng Tiền, giải thích: "Là bằng hữu tốt mà ca ca quen được ở Tề quốc, gọi là Hướng Tiền ca ca"
Khương An An lúc này mới quay đầu lại, yếu ớt gọi một tiếng:
"Chào Hướng Tiền ca ca"
"Chào muội!" Hướng Tiền đáp một tiếng, vui mừng nói: "Lần đầu gặp mặt, cũng không có chuẩn bị gì..." Y sở soạng toàn thân mình một hồi, phát hiện quả thật không có gì.
Tiền mua quần áo mới vẫn là lấy của Khương Vọng đây.