Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 915 - Chương 915: Lão Ngoan Đồng

Chương 915: Lão ngoan đồng

Hôm nay, lúc dạo phố ở bên ngoài, Khương An An nhớ lời ca ca đặn, thế là bèn hỏi có nên mua một chút lễ vật mang về hay không. Khương Vọng đương nhiên sẽ đồng ý. Mặc dù là Khương Vọng thanh toán nhưng tất cả lễ vật lại đều là Khương An An tự chọn, rất là chu đáo.

Mà phần lễ vật thứ nhất là chuẩn bị cho Diệp Thanh Vũ, phần thứ hai chính là cho Diệp Lăng Tiêu.

"A! Diệp Lăng Tiêu ngạc nhiên mừng rỡ: "Tiểu An An chuẩn bị lễ vật cho ta sao?"

Khương An An hung hăng quát lão: "Không có phần của bá bá"

Quậy một chút đã có dấu hiệu nín khóc rồi.

"Cái này..." Diệp Lăng Tiêu không cần mặt mũi nữa, tiến đến trước mặt cô bé ho khan một tiếng: "Lễ vật gì thế?"

Tiểu An An nghiêng đầu đi không để ý tới lão.

Thế là Diệp Lăng Tiêu lại liếc mắt ra hiệu với Khương Vọng.

Khương Vọng chỉ có thể ra mặt lần nữa: "An An, ca ca hỏi muội một vấn đề nhé?"

An An ngẩng đầu nhìn hắn, giọt lệ trong mắt vẫn chưa mất hết, cực kì khiến người khác yêu thương.

"Muội có phải một đứa bé lãng phí không?" Khương Vọng hỏi.

Khương An An lắc đầu. Nàng nghĩ: "Sao muội lại lãng phí được, mua đồ ăn đều ăn hết sạch, không thừa chút nào."

"Lễ vật kia cũng đã mua rồi, ném đi hình như cũng rất lãng phí đó" Khương Vọng ra vẻ buồn rầu: "Hay là chúng ta đại nhân đại lượng, cho ông ấy đi!"

"Muội cho người khác cũng được." Cơn giận còn sót lại của Khương An An vẫn chưa nguôi, đầu óc cũng rất lanh lợi.

"Còn nhớ ca ca nói với muội những gì không? Lễ vật quan trọng ở chỗ "Lễ và "Tình đúng không? Muội tuỳ ý tặng cho người khác, vậy lễ vật đó có còn là lễ vật nữa không?"

Khương Vọng thực sự không có biện pháp nào, chỉ có thể mang đạo lý ra nói với cô bé: "Lễ vật này cứ đưa trước cho Diệp bá bá đi. Lần sau chúng ta không chuẩn bị cho ông ấy nữa!"

Khương An An hơi sững sờ. Thái độ của ca ca như vậy là sao? Sao lúc nói thế này, lúc nói thế kia vậy?

Thật sự cô bé không biết trong lòng Khương Vọng cũng rất bất đắc dĩ.

Muội vẫn còn là con nít, ca thì không phải.

Lão ta sẽ không làm gì một đứa bé, nhưng rất có thể sẽ xuống tay đánh ca.

Cuối cùng Khương An An vẫn là một cô bé nghe lời, nghĩ đi nghĩ lại, cô bé vẫn rất không tình nguyện lấy ra một cái hộp dài màu xanh nho nhỏ từ trong Tùng Thử hạp.

Vừa thở phì phò, vừa nhét vào tay Diệp Lăng Tiêu: "Cho bá bá."

Diệp Lăng Tiêu nắm lấy lễ vật, cười thỏa mãn: "Tốt tốt tốt, thật sự là hiểu chuyện! Không uổng công bá bá thương con!"

Diệp Thanh Vũ nhìn thấy hết toàn bộ quá trình hai người đàn ông này cấu kết với nhau làm việc xấu, cảm xúc trong lòng rất phức tạp, cũng không biết nên đánh giá như thế nào.

Diệp Lăng Tiêu lấy được lễ vật bèn muốn đi, nhưng chợt nhớ tới điều gì đó, giọng điệu rất tùy ý: "Đúng rồi, Thanh Vũ à, sự việc bên Trì Vân Sơn, để Khương Vọng đi chung với con đi, cha thấy hắn có thực lực không tệ. Cũng đỡ cho cha phải dùng cái mặt mo này để đi nhờ người khác. Con biết rồi đấy, từ trước đến nay da mặt cha rất mỏng, khó mở miệng lắm"

Khương Vọng khiếp sợ, da mặt ngài mà mỏng á? Ngài mở mồm ra nói được câu ấy mà không biết ngượng à?

"G!" Diệp Thanh Vũ mở miệng muốn gọi, nhưng Diệp Lăng Tiêu đã bước trên mây mà đi, không nghe thấy gì nữa.

Hoặc là nói, Diệp các chủ căn bản cũng không muốn nghe khuê nữ của lão nói gì.

Có nhân công miễn phí mà không lợi dụng, còn phải ra ngoài mượn người, lấy lợi ích ra đổi, chỉ có tên nào cực kì ngu dốt mới làm thế thôi.

Lão khái trá nghĩ thầm.

Đi xuyên qua những đám mây, mở hộp gỗ trong tay ra nhìn một chút, bên trong đựng một cây trâm làm từ gỗ đen, chất liệu không đắt lắm nhưng chế tác rất tinh tế... Đây chính là trâm do Tiểu An An tự tay chọn!

Diệp Lăng Tiêu tiện tay rút cây trâm - vốn là một pháp khí trên đầu ra ném đi, cài cây trâm gỗ lên tóc, sau đó vui về bay đi.

Còn cây trâm pháp khí kia, ai nhặt được thì là của người đó. Dù sao vẫn ở khu vực của Lăng Tiêu bí địa, cũng không sợ người ngoài được lợi.

"Trì Vân Sơn... là chỗ nào?" Khương Vọng nhìn về phía Diệp Thanh Vũ.

"Cha ta nói mò thôi." Diệp Thanh Vũ bất đắc dĩ nói: "Ông ấy thích nói giốn, huynh đừng để ý! Thật vất vả mới có một chuyến đến Vân quốc, chăm sóc An An đi!"

"Nếu có điều gì mà ta có thể giúp đỡ, ta rất tình nguyện cống hiến sức lực." Khương Vọng thành khẩn nói: "Chúng ta là bằng hữu, nên giúp đố nhau, đúng không?"

"Thanh Vũ tỷ tỷ à, ca ca muội rất lợi hại!" Tiểu An An cũng không biết cụ thể nhưng phụ hoạ rất hăng hái: "Trước kia huynh ấy là khôi thủ Tam Thành Luận Đạo đó!"

Khương Vọng sửng sốt một chút.

Chẳng qua cũng chỉ là khôi thủ năm nhất của Thành Đạo viện, chiến thắng trong phạm vi Du Mạch cảnh nhỏ bé, lúc ấy còn cần dựa vào may mắn mới thắng được. Chính hắn cũng đã quên đi cái "vinh quang" này rồi. Không ngờ Khương An An vẫn nhớ rõ.

Khương An An, ca là niềm tự hào của muội à?

"Đúng đúng đúng, đương nhiên ta biết ca ca của muội rất lợi hại!" Diệp Thanh Vũ nhìn Khương Vọng một chút.

Nàng còn biết rõ sức mạnh của Khương Vọng hơn Tiểu An An nhiều. Một mình đánh bại Vương Di Ngô, Lôi Chiêm Càn ở Lâm Tri, có danh tiếng vô lượng trong thế hệ trẻ tuổi của Tề quốc, làm sao có thể không mạnh?

Nhất là hôm qua nàng lại nhận được một tin tức, trên đường Khương Vọng đến Vân quốc lần này, vẫn còn giao chiến và giết chết một trưởng lão Ngoại Lâu đỉnh phong của Điếu Hải Lâu.

Nghe nói chuyện này khiến Điếu Hải Lâu và Tề quốc xảy ra tranh chấp.

Tề quốc giận dữ mắng mỏ Điếu Hải Lâu tập kích quan viên Tề quốc, khiêu khích uy nghiêm nước lớn. Điếu Hải Lâu nói Tề quốc hoành hành bá đạo, mưu sát trưởng lão của Điếu Hải Lâu. Có điều, tuy Điếu Hải Lâu là bên bị tổn thất nhưng khí thế hết sức yếu ớt. Dù sao đường đường là trưởng lão Tứ lâu viên mãn Ngoại Lâu cảnh, vậy mà lại chết trong tay Khương Vọng mới khai một phủ, nói như thế nào thì lực lượng cũng không đủ.

Có lẽ cũng chính bởi vì tin tức này nên Diệp Lăng Tiêu mới nổi lòng tham, quyết định tự mình đến nhìn Khương Vọng.

Mặc dù Diệp Thanh Vũ không màng danh lợi, nhưng tính cách của nàng cũng rất kiêu ngạo, bản năng không muốn thua bất kì ai. Lúc trước Khương Vọng cứu nàng một lần trong bầy hung thú, thực ra dù không có Khương Vọng, với số bảo vật hộ thân nàng cũng có thể đảm bảo anh toàn của bản thân. Nhưng nàng vẫn nhận mối ân tình này. Cũng khăng khăng lấy Vân Trung Lệnh ra tặng hắn.

Sau khi Khương Vọng đưa An An tới, nàng cũng chiếu cố hết lòng.

Bình Luận (0)
Comment