Rất hiếm khi Lâm Chính Nhân trở lại thành Vọng Giang, toàn bộ Lâm gia ở thành Vọng Giang cũng đều không thể giúp ích được gì cho y ở hiện tại.
Y đã sớm nói rằng tài sản của Lâm gia ở thành Vọng Giang đối với y mà nói cũng không có gì đáng nhắc đến và đó không phải là nói dối, mà là do y hiểu biết rõ về bản thân mình.
Cho đến tận bây giờ, y biết sức mạnh của mình là gì và bản thân y có thể đi đến đâu.
Hiện nay, người nổi bật nhất trong toàn bộ Quốc Đạo Viện dĩ nhiên là Chúc Duy Ngã.
Ổ chỗ đó, có một cái gọi là sáu người tài của Quốc viện.
Lâm Chính Nhân y cũng đang ở trong đó.
Chúc Duy Ngã là thiên tài duy nhất.
Từ lâu y đã nhận ra sự mạnh mẽ của Chúc Duy Ngã, nhưng thực sự không ngờ người này còn kinh khủng hơn y tưởng tượng, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã trở thành Nội Phủ thần thông. Trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi ở Trang quốc.
Nhắc đến cái nơi quỷ quái là thành Phong Lâm kia, đúng là toàn xuất ra được nhân tài.
Lê Kiếm Thu, người không biết đã học thuật Đạo Kiếm ở đâu cũng đã trở thành một trong sáu người tài của Quốc viện, chỉ xếp sau y một bậc. Trước đây khi tam thành luận đạo, với tư cách là khôi thủ, trong mắt y, đối thủ chỉ có mình Chúc Duy Ngã, nào có biết Lê Kiếm Thu là ai! Không ngờ bây giờ lại sắp đứng ngang hàng với nhau.
Có giáo tập từng nói rằng thành vực Phong Lâm gần như tuyệt diệt, tất cả vận thế đều sẽ dồn vào những người may mắn còn sống sót, nhận vận của một thành, gánh mệnh của một vực cho nên mới có một kẻ một bước lên trời như Chúc Duy Ngã.
Bản thân y cũng không tin điều đó, sự mạnh mẽ của Chúc Duy Ngã đã sớm hiển hiện từ lâu. Người này vừa mới vào Đằng Long Cảnh đã dám truy sát Thôn Tâm Nhân Ma, dám một người một thương xông vào thành Bất Thục, cường giả như vậy thì cần gì vận thế chứ? Tự bản thân hắn ta đã có thể thành thế rồi.
Nhưng sự hoài nghi không ngăn cản y ngấm ngầm góp phần vào việc lan truyền lời đồn đãi này. Để khiến nhiều người nghĩ rằng Chúc Duy Ngã quật khởi trên hài cốt của những người đã chết ở thành Phong Lâm, như vậy thì tốt hơn so với việc để người khác nghĩ Chúc Duy Ngã là tuyệt đỉnh thiên kiêu hiếm có của Trang quốc nhiều.
Ít nhất ở phạm trù đầu tiên, Lâm Chính Nhân y vẫn còn cơ hội cạnh tranh.
Cho dù Chúc Duy Ngã có mạnh mẽ và chói mắt đến đâu, thì Lâm Chính Nhân cũng không bao giờ cảm thấy rằng mình không thể bắt kịp.
Đường còn dài, khi chưa đi đến bậc cuối cùng thì ai có thể khẳng định rằng người nào có thể đi xa hơn chứ?
Y cần tài nguyên, cần thêm nhiều tài nguyên hơn nữa.
Bây giờ y đang là Đằng Long Cảnh đỉnh phong, Chúc Duy Ngã là Nội Phủ thần thông, tài nguyên của mỗi người bọn họ tạm thời vẫn không thiếu.
Nhưng chờ đến khi bọn họ thành tựu Ngoại Lâu, xung kích Thần Lâm thì sao?
Khi nguồn tài nguyên không đủ, tất nhiên phải có sự lựa chọn. Y chắc chắn sẽ không bao giờ chịu trở thành người "hy sinh"
Trang quốc ngày nay đã có một nền tảng cơ nghiệp lớn, mọi thứ đều thịnh vượng phồn vinh, nếu muốn chiếm được một vị trí tốt trong Trang quốc ở tương lai, nhất định không thể chỉ cắm mắt vào cái gọi là sáu người tài của Quốc viện đó được.
Trên thực tế, từ đầu đến cuối, ánh mắt của y đều hướng về Chúc Duy Ngã.
Lần này y trở lại thành Vọng Giang cũng bởi vì Chúc Duy Ngã.
Bởi vì sự mạnh mẽ nhanh chóng của Trang quốc, việc phân chia quyền lợi với các thế lực láng giềng đương nhiên cũng sẽ phải được chia lại.
Ví dụ như một thời gian trước, ba nước Ung Quốc, Trang quốc và Lạc quốc đã có một cuộc nói chuyện bốn bên với Tội Quân Hoàng Kim Mặc ở ngay thành Bất Thục Đại diện của các quốc gia nếu không phải Quốc tướng thì chính là Đại tướng quân, điều này cho thấy tầm cỡ của cuộc nói chuyện này.
Những nhân vật lớn tham gia đàm phán cũng không thể tự mình ra tay, cho nên cuộc cọ xát giữa các thế hệ trẻ đã trở thành một lẽ tất nhiên.
Đương nhiên, cho dù đối đầu ở mức độ nào, thành Bất Thục cũng đều sẽ không tham gia.
Điều khiến cả Trang quốc sục sôi là trong cuộc đàm phán bốn bên này, Chúc Duy Ngã đã áp đảo hai nước còn lại. Nghe nói thậm chí còn không phải là cọ xát 1 với 1, mà là Chúc Duy Ngã trực tiếp một chọi hai, và khiến thiên tài hai nước Ung, Lạc đồng thời nhận thua!
Vì vậy, lần này khi Chúc Duy Ngã trở lại Quốc Đạo Viện, danh tiếng của hắn ta vô cùng lớn, tất cả sư sinh trong viện đều đi ra nghênh đón.
Lâm Chính Nhân thực sự không muốn cảm nhận bầu không khí như vậy trong Quốc Đạo Viện, bởi vì sợ rằng đạo tâm của mình sẽ bị trấn áp, nếu chẳng may làm làm trễ nải việc viên mãn Đằng Long Cảnh, vậy thì lại càng tệ hơn. Cho nên y tùy tiện tìm một lý đo và tạm thời quay về thành Vọng Giang để tránh một chút.
Không ngờ sau khi về nhà ở không được bao lâu lại gặp chuyện không may, tiếng chuông của thành đạo viện Vọng Giang đã vang chín lần!
Lâm Chính Nhân khỏi hoài nghi vận may của mình.
Cho đến tận bây giờ y rất quý trọng tính mạng, cũng không muốn mạo hiểm, nhưng tất cả mọi người đều biết hiện tại y đang ở thành Vọng Giang, thành đạo viện lại gặp chuyện không may, cho nên y không thể không đi.
Y từ từ đi đến thành đạo viện Vọng Giang, vào thời điểm quan trọng nhất định phải tỏ vẻ có trách nhiệm.
Việc đến đó là nhất định phải đi, nhưng mà đi như thế nào, thì vẫn cần xem xét lại.
Lâm Chính Nhân kiểm soát tốc độ của mình, sau khi xác định rằng cả Thành chủ và chấp ti đều đã chạy đến, cũng như tình hình đã ổn định hơn thì mới tăng tốc chạy đến.
Khi y vội vã chạy đến đạo viện, Phó Bão Tùng đang tiễn Thành chủ và chấp tỉ rời đi, Viện trưởng đã trở lại tĩnh thất đóng cửa, không có mặt.
"Phó sư đệ, xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Chính Nhân bay tới hỏi với vẻ mặt quan tâm: "Viện trưởng không sao chứ?"
Y và Phó Bão Tùng đúng là có xảy ra xung đột, thậm chí y còn đạp vào mặt của Phó Bão Tùng trong tam thành luận đạo. Nhưng chuyện này cũng không ngăn cản y thể hiện ra vẻ quan tâm của mình. Bởi vì cái sự kiện lúc đó y cũng là vì suy nghĩ cho "đại cục"
của toàn bộ thành đạo viện của Vọng Giang thôi.
"Có kẻ xấu xông vào đạo viện lúc đêm muộn và cướp mất bí thuật độc môn rồi rời đi" Phó Bão Tùng lắc đầu: "Sư phụ không lj saO.