Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 933 - Chương 933: Thành Vực Cửu Giang

Chương 933: Thành vực Cửu Giang

Nhìn theo Hướng Tiền đi dần về hướng tây, Khương Vọng cũng cất bước tiến lên, đi trên con đường của mình. Con đường kia nhất định sẽ gian nan, nhất định sẽ long đong, nhưng cũng nhất định sẽ rất chói mắt. Bảo kiếm mới rời hộp, long quang sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Mà Khương Vọng cũng có phương hướng của mình, chưa bao giờ đổi.

Con đường của hắn không chỉ là chính hắn, mà còn là trải nghiệm, tất cả những gì hắn gánh trên lưng.

Trong số tất cả trải nghiệm và gánh nặng, không nghi ngờ gì thành vực Phong Lâm chính là nơi nặng nề nhất.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc này hắn đứng ngoài vực ngoại thành Phong Lâm, những hồi ức xưa kia vẫn vô cùng rõ ràng, như thể hắn chưa bao giờ đi xa.

Ở đây, Khương Vọng tự xem lại mình.

Ban đầu, hắn rời đi thế nào, trải qua những gì, mới quay về?

Khương Vọng sải bước đi.

Thực ra có một nơi hắn vẫn muốn đến, có một người hắn vẫn muốn gặp. Nhưng hắn không biết mình có nên đi không, có nên gặp không.

Ổ vài ngày bên ngoài thành vực Phong Lâm, trong một chớp mắt vừa rồi hắn mới đưa ra quyết định.

Trước khi hoàn toàn rời khỏi nơi này, hắn bỗng nhiên cảm thấy gì đó, muốn quay lại nhìn thành Phong Lâm.

Có một loại chờ mong không biết từ đâu mà đến.

Nhưng hắn lại không thấy gì hết.

Trong ba quận lớn nhất Trang quốc, quận Hoa Lâm và quận Đại Sơn đều tiếp giáp với Mạch quốc.

Chiến sĩ Cửu Giang Huyền Giáp từ tiền tuyến Trang Mạch lùi lại, theo lý mà nói, nếu đi đường bộ về quận Đại Sơn sẽ dễ hơn.

Nhưng bây giờ Trang Đình đang chỉnh đốn binh trị, tất cả quân đội thay phiên nhau đóng ở tiền tuyến, đều cần phải chỉnh huấn và điều hành ở quận Hoa Lâm.

Cho nên mấy người Đỗ Dã Hổ mới phải lui về quận Hoa Lâm trước, tới quận Thanh Hà, xuôi theo Thanh Giang về phía tây, quay lại thành vực Cửu Giang quận Đại Sơn.

Năm nay Cửu Giang Huyền Giáp có từng được tăng cường quân bị một lần, từ một ngàn người khuếch trương lên đến ba ngàn người. Ban đầu, dưới Chủ tướng chỉ có bốn Thiên tướng, mỗi Thiên tướng thống soái hai trăm quân tốt.

Bây giờ đã tăng thêm một chức Thiên tướng, mà số lượng quân tốt dưới tay mỗi Thiên tướng cũng tăng lên hẳn năm trăm người.

Nhưng có một điều khiến cho rất nhiều người bất ngờ, chủ tướng Cửu Giang Huyền Giáp mặc kệ lời dị nghị của mọi người, để cho Đỗ Dã Hổ chỉ có tu vi Đằng Long Cảnh đỉnh phong trở thành vị Thiên tướng thứ năm của Cửu Giang Huyền Giáp.

Nên nhớ, Thiên tướng Cửu Giang Huyền Giáp luôn luôn phải có tu vi Nội Phủ cảnh làm cơ sở, thả ra ngoài là có thể làm thành chủ, có được thực lực như vậy làm cơ sở, thành Cửu Giang mới ẩn ẩn được xưng là quận trong quận, từng có tên tuổi là quận thứ tư của Trang Quốc.

Mà bây giờ, số lượng quân tốt thủ hạ tăng lên gấp bội, coi như mở rộng thực quyền, lại cho một Đỗ Dã Hổ chỉ có tu vi Đằng Long Cảnh đỉnh phong làm Thiên tướng, khó tránh khỏi khiến vài người sinh lòng bất mãn.

Nhưng khi đại quân kéo lên chiến trường, tất cả mọi người đều ngậm miệng.

Có lẽ Đỗ Dã Hổ không phải Thiên tướng mạnh nhất Cửu Giang Huyền Giáp, nhưng nhất định là người liều mạng nhất, không sợ chết nhất, quả thực là coi chiến trường như nhà mình, tả xung hữu đột trên tiền tuyến nhất định không lùi, trận nào cũng xông lên đầu tiên. Đương nhiên, hắn ta cũng giành được nhiều chiến công nhất.

Mọi chuyện trong quân đều rất đơn giản, có thể đánh thắng trận, có thể chặt được đầu người, mọi người sẽ nể phục ngươi. Mọi thứ khác đều là hư ảo.

Hiện giờ Khương Vọng cũng không biết Đỗ Dã Hổ lăn lộn thế nào, hắn cũng chưa từng nghe được tin tức gì của hắn ta từ bất kỳ ai, bởi vì hắn đã quyết định sẽ một mình gánh vác hết thảy, mà bản thân việc nghe ngóng cũng là một loại dấu vết.

Hắn không muốn kể cho Đỗ Dã Hổ biết chân tướng.

Tính tình Đỗ Dã Hổ như thế, nếu biết được chuyện thành vực Phong Lâm, căn bản sẽ không quản thực lực thua kém cỡ nào, cũng không cân nhắc đến hậu quả, chắc chắn sẽ lao ngay đến thành Tân An, mà làm vậy thì chắc chắn là chịu chết.

Mà Khương Vọng thì không mong chuyện đó xảy ra. Người của thành vực Phong Lâm chết đã đủ nhiều rồi, Đỗ Dã Hổ phải sống, dù sống có đau khổ bao nhiêu thì cũng nhất định phải sống.

Hiện giờ, hắn chỉ... chỉ muốn tận mắt nhìn thấy Đỗ Dã Hổ, muốn xem vị lão Hổ ca tướng mạo nóng nảy, tính tình xúc động này sống thế nào.

Tới nơi cũ Phong Lâm, nhìn thấy chốn cũ, càng nhớ cố nhân.

Khương Vọng ngồi lên một con tàu chổ khách theo đường thủy đi dọc theo Thanh Giang mà đi về phía tây.

Ngồi trên thuyền trên Thanh Giang, hắn càng cảm nhận rõ hơn Trang quốc bây giờ khác biệt thế nào.

Trước kia, trên mặt nước Thanh Giang không thể có nhiều thuyền đi qua đi lại như vậy, thi thoảng còn có thể thấy binh sĩ thủy phủ tuần tra, cũng rất thủ lễ với khách thương.

Trước kia, tám trăm dặm Thanh Giang ở đây trên cơ bản là đất của Thanh Giang thủy phủ, nhân tộc và thủy tộc rất ít khi giao lưu, vẫn có ngăn cách, có cả mâu thuẫn, nhưng trên cơ bản song phương đều tán thành minh ước lập quốc, làm minh hữu hỗ trợ lẫn nhau.

Bây giờ, xem thế này, không biết là tốt hay là xấu.

Chỉ là...

Không hiểu sao Khương Vọng lại nhớ tới cô gái mình cứu bên bở Thanh Giang kia. Nếu như... nếu như Trang Đình vẫn có người âm thầm cướp thủy tộc, rút đạo mạch của thủy tộc, thì hiện giờ thủy phủ Thanh Giang sẽ có thái độ thế nào?

Chủ nhân của tám trăm dặm Thanh Giang, Tống Hoành Giang còn có thể không nể mặt Ti thủ Tập Hình Ti, còn có thể kiên định nói một câu "Không" với Trang Cao Tiện sao?

Mà cũng trên bờ Thanh Giang, hắn đã liều mình cứu Bạch Liên từ trong tay Ti thủ Tập Hình Ti của quận Thanh Hà - Quý Huyền... Nữ nhân kia... hiện giờ vẫn còn đang ở Bạch Cốt Đạo, không biết đang ấp ủ âm mưu gì?

Khương Vọng nghĩ lân nghĩ la lại nhớ tới bạn của Khương An An, cô bé tên Tống Thanh Chỉ có bím tóc lúc lắc cùng vị "Quế lão"

kia.

Khi đó, hắn vội vàng đi cầu cứu thay thành Phong Lâm, nhưng bị dứt khoát cự tuyệt.

Thủy phủ Thanh Giang cự tuyệt giúp thành Phong Lâm là vì khi đó có mâu thuẫn với Trang Đình hay là vì đã thấy rõ ý đồ của Trang Cao Tiện?

Khi đó, hắn đã tức giận nói rằng thủy tộc không giúp nhân tộc.

Kiểu gì nhân tộc cũng sẽ giúp nhân tộc. Nhưng sau đó thứ hắn nhận được là tin thành Tam Sơn đóng cửa thành.

Khi đó, hắn cảm giác dường như Trang Đình đã bị chúng bạn xa lánh, nhưng gần một năm trở lại đây, cả Trang quốc lại đứng vững chưa từng có.

Nhìn cảnh tượng thủy tộc nhân tộc hài hòa sống chung trước mắt đây.

Dân tâm dễ lừa gạt như vậy sao? Không ai để ý những kẻ có quyền lực kia thực sự đã làm những gì sao?

Hay là, cái gọi là chân tướng, vĩnh viễn chỉ có thể nằm trong tay kẻ có thực lực thật sự?

Bình Luận (0)
Comment