Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 935 - Chương 935: Tại Sao Lại Uống Rượu

Chương 935: Tại sao lại uống rượu

Sở dĩ Nặc Y có thể che giấu dấu vết hoạt động là bởi vì nó có thể hòa nhập với hoàn cảnh xung quanh. Lúc người mặc Nặc Y chuyển động, Nặc Y phải một lần nữa liên hệ với hoàn cảnh xung quanh, vì vậy có một khoảng thời gian ngắn nó sẽ bị mất hiệu quả.

Lúc đầu sở dĩ Doãn Quan có thể di chuyển khi mặc Nặc Y mà không bị hiện hình ngay lập tức là bởi y có bí thuật khống chế, giúp cho Nặc Y thích nghỉ với hoàn cảnh. Chẳng qua là vẫn không có hiệu quả với Nhạc Lãnh cấp bậc Thần Lâm cảnh.

Khương Vọng không làm được như y, nhưng che giấu hơi thở, không gây ra tiếng động thì với hắn không thành vấn đề. Lẻn vào trong trướng, đứng trong góc một lúc, Nặc Y đã lần nữa hòa cùng một thể với hoàn cảnh xung quanh.

Hắn đứng yên ở trong góc, lặng lẽ nhìn Đỗ Dã Hổ.

Đã lâu không gặp, Đỗ Dã Hổ vẫn mang khuôn mặt nóng nảy như trước, rõ ràng là một thanh niên chưa đến hai mươi, mà nhìn qua lại giống như một hán tử trung niên. Chỉ là râu quai nón đã rậm hơn, nhưng mặt lại gầy đi một chút.

Dương Doãn lên tiếng khuyên nhủ: "Tuy bây giờ không có nhiệm vụ, nhưng ngài uống nhiều rượu ở quân doanh như vậy, sợ rằng sẽ khiến cho Đoạn tướng quân không vui"

Đỗ Dã Hổ ừng ực ừng ực uống một ngụm rượu lớn, không để ý đến y. Hô lên với Triệu Nhị Thính: "Triệu Nhị Thính! Ngươi nói cho lão tử nghe một chút. Ngươi đến thành Phong Lâm đưa tin cho ta, mấy tên khốn kiếp kia nói với ngươi thế nào?"

Triệu Nhị Thính là một người không tim không phổi, không nhận ra tâm trạng của Đỗ Dã Hổ.

Chỉ phiền não nói: "Lại nói nữa? Ta đã nói đến mấy ngàn lần rồi."

Dương Doãn vỗ cái ót của gã một cái: "Nói ngươi nói thì nói đi, nói nhảm nhiều như vậy!"

Đỗ Dã Hổ lại bỗng gầm lên: "Dương Doãn chó chết! Ngươi đi làm quân vụ của ngươi đi! Có liên quan gì đến ngươi chứ?"

Dương Doãn biết tính của Đỗ Dã Hổ, nên cũng không tức giận, chỉ bất đắc dĩ vén màn rời đi.

Đỗ Dã Hổ lúc này mới trừng Triệu Nhị Thính: "Nói!"

Ánh mắt hắn ta trừng to như chuông đồng, trong con ngươi hiện đây tơ máu, không biết là do uống quá nhiều hay là vì lý do khác.

Tóm lại nhìn qua vô cùng dọa người.

Tuy Triệu Nhị Thính không tim không phổi quen rồi, nhưng cũng không khỏi hơi hơi sợ hãi.

Nhăn nhăn nhó nhó nói: "Ờ thì, lúc ta đến thành Phong Lâm, gọi mấy người đó đến. Nói lại một lần những điều ngài đã nói."

"Một chữ cũng không thiếu!" Gã nhấn mạnh.

"Đi mấy chỗ liền. Ta nói ngài lợi hại thế nào, ở Cửu Giang ngài..."

Triệu Nhị Thính cằn nhằn nhớ lại: "Lúc ta nói, cái người ăn mặc cực kỳ giàu có, lớn lên cực kỳ xinh đẹp, rất hay cười"

Đỗ Dã Hổ vỗ đùi: "Con mẹ nó, tiểu bạch kiểm biết là lão tử đang khoác lác đó!"

Triệu Nhị Thính lại nói: "Còn một người nhìn rất ngay thẳng, ăn mặc rất giản dị, lại không nói gì. Cũng không cười"

Gã vừa nói, Đỗ Dã Hổ ở bên lại lên tiếng "giải thích: "Hắc hắc, vẫn là lão đại phúc hậu."

"Còn một người mặt mũi thanh tú, nói chuyện cũng rất hòa nhã, không biết vì sao, lúc hắn nhìn ta, trong lòng ta lại trở nên trống rỗng"

"Lão tam trên mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng lại rất có chủ kiến!"

Đỗ Dã Hổ uống cạn vò rượu cuối cùng.

"Được rồi! Ngủ!"

Liên trực tiếp ngã người nằm ngủ.

Râm rầm, không biết đã đụng võ mấy vò rượu.

Hắn ta cũng không hề nhận ra.

Thấy Đỗ Dã Hổ đã ngủ say như chết, Triệu Nhị Thính gãi gãi đầu, xoay người vén rèm đi ra.

Đỗ lão Hổ không phải là lần đầu uống say, cũng không phải là lần đầu gã được gọi đến để kể chuyện, một màn này gã đã quen rồi.

Gã rất nể phục Đỗ Dã Hổ, nhưng so với nói lui nói tới chuyện cũ thì thao luyện ngày mai vẫn quan trọng hơn.

Khương Vọng chứng kiến một màn này, rất lâu không cử động.

Trong nháy mắt đó, hắn rất muốn cởi Nặc Y xuống, nhảy đến trước mặt Đỗ Dã Hổ, trực tiếp dùng một chậu nước lạnh hất hắn ta tỉnh lại, cười to khi hắn ta nổi cáu, nói Đỗ lão nhị, ngươi xem, ta chưa có chết! Không chỉ mỗi ta chưa chết, mà bây giờ An An cũng rất tốt!

Nhưng cuối cùng hắn không làm vậy.

Bởi vì hắn không thể nào giải thích được, vì sao hắn không chết, trong khoảng thời gian này đã đi đâu, vì sao lại rời khỏi Trang quốc, thành Phong Lâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...

Lúc Đỗ Dã Hổ vẫn còn nhỏ, liền đã có thể xách đao chém chết kẻ thù, bây giờ hắn ta lại càng không thể nhẫn nhịn.

Nhưng mà đối thủ bọn họ cần phải đối mặt hiện tại, không phải kẻ mà chỉ cần dựa vào sự dũng cảm, không sợ chết là có thể thắng được.

Trang Cao Tiện là quốc quân một nước, chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể đè chết bọn họ, thậm chí còn chẳng khác nào đè chết một con kiến.

Muốn đối phó với Trang Cao Tiện, cần dũng khí hung hãn không sợ chết, cần một lòng kiên định, lại càng cần phải ẩn nhẫn chờ thời cơ.

Trong quân trướng, im lặng rất lâu, chỉ còn tiếng thở phập phồng và tiếng lầm bầm của Đổ Dã Hổ.

Lúc Dương Doãn vén rèm đi vào quân trướng, ngoài ý muốn nhìn thấy quân trướng được dọn dẹp rất sạch sẽ, những mảnh vò rượu võ đáng lẽ nên rải rác khắp nơi thì bây giờ đã chẳng thấy đâu nữa.

Bàn ghế được sắp xếp gọn gàng.

Còn Đỗ Dã Dổ thì đang nằm ngay ngắn trên phản, trên người còn được đắp chăn.

"Quái lạ."

Dương Doãn có chút kỳ quái nói thầm: "Triệu Nhị ngốc lúc nào thì đã thông minh lên rồi, còn biết chăm sóc cho cấp trên nữa chứ?"

Ai cũng biết rõ quy củ của thành Bất Thục, nhưng nữ nhân có dáng người thướt tha này tựa hồ là một ngoại lệ.

Nàng ta chậm rãi bước đi, giống như đang tản bộ ở một ngã tư náo nhiệt. Không hề lo lắng như một người lần đầu tiên đến thành Bất Thục, cũng không hề phóng túng như một người thường xuyên đến thành Bất Thục.

Người đến thành Bất Thục, loại người nào cũng có, người ở đây đã sớm chẳng mấy tò mò.

Người sống ở đây, đa số đều là những người không thể sống ở nơi khác. Bọn họ phải liều mạng để tranh đoạt tiền tài, một khi mất đi sự bảo vệ của "Mệnh Kim" có thể bị giết bất cứ lúc nào.

Nhưng cho dù có thờ ơ đến đâu, cũng không thể không nhìn nữ nhân này thêm một lần.

Trên người nàng ta được bao phủ rất kín đáo, nhưng dáng vẻ lại cực kỳ phong tình vạn chủng.

Trên mặt nàng ta đeo một tấm vải mỏng, chỉ lộ một đôi mắt nhưng cũng đã đủ câu hồn đoạt phách.

Bình Luận (0)
Comment