Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 938 - Chương 938: Chọn Cách Đối Mặt

Chương 938: Chọn cách đối mặt

Loại đã tâm, khí phách, sắp xếp này, khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Nhìn từ góc độ này, toàn bộ Tây cảnh, quả thật không còn chỗ nào thích hợp hơn so với thành Bất Thục.

Tam Phần Hương Khí Lâu muốn hợp nhất các phân lâu lại, biến từ làm ăn thuần túy thành một thế lực mới, sức cản đầu tiên gặp phải tất nhiên chính là chính quyền địa phương.

Tần quốc có thể cho phép Tam Phần Hương Khí Lâu làm vậy sao?

Tất nhiên cho phép, Tam Phần Hương Khí Lâu có bao nhiêu tu sĩ siêu phàm vào trú, thì Tần quốc sẽ thu lấy bấy nhiêu, chẳng khác gì dê vào miệng cọp...

Chỉ có thành Bất Thục, bản thân cũng không thể kéo dài, không cần lo sẽ bị thâu tóm. Lại ở thế trung lập, không có nhiều nguy cơ chính trị. Hơn nữa thành Bất Thục cũng có thể thông qua Tam Phần Hương Khí Lâu mà thoát khỏi sự phong tỏa của ba nước... đây mới chân chính là hợp tác cùng có lợi.

Chẳng trách Diệu Ngọc dám trực tiếp tìm tới cửa cầu kiến, chẳng trách nàng lại tự tin đến thết Nàng không chi hiểu rõ Tam Phần Hương Khí Lâu mà còn nhìn thấu được khốn cảnh của thành Bất Thục.

Hoàng Kim Mặc từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: "Chủ ý này là của lâu chủ của ngươi. Hay là chủ ý của ngươi?"

"Vì để sớm ngày được xếp vào Thiên Hương Tâm Hương, Muội Nguyệt lớn mật dâng chút ý kiến" Diệu Ngọc cười nói: "May được lâu chủ tín nhiệm, cho phép ta được thử một lần"

Hoàng Kim Mặc suy nghĩ một chút, lần nữa nói ra điều kiện: "Bất luận Thiên Hương hay là Tâm Hương, cuối cùng cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu. Nếu như ngươi đi theo ta, bổn tọa sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi thông thạo mê hoặc nhân tâm, dễ phóng khó thu, khó thành đại đạo. Có lẽ bổn tọa có thể giúp được ngươi"

Diệu Ngọc cười nói: "Đối với thành Bất Thục mà nói, hợp tác với Tam Phần Hương Khí Lâu, so với một người như Muội Nguyệt, thì quan trọng hơn nhiều."

Đây chính là cự tuyệt.

Nhưng lời nàng nói cũng đúng.

Diệu Ngọc cho dù có ưu tú đến đâu mà không có chỗ dựa là Tam Phần Hương Khí Lâu, thì cũng không thể giải quyết cục diện hiện tại của thành Bất Thục.

Vì vậy thứ mà Hoàng Kim Mặc chọn, đương nhiên chính là Tam Phần Hương Khí Lâu, bỏ qua Diệu Ngọc.

Còn đối với bản thân Diệu Ngọc mà nói.

Phân lâu Tam Phần Hương Khí Lâu không dính liếu đến siêu phàm thì sẽ không gặp phải cản trở, việc khuếch trương căn bản sẽ rất nhanh. Nhưng đến lúc đó, càng mở rộng thì năng lực tự vệ lại càng thiếu. Ngay cả Hoàng Kim Mặc ngồi ở Tù Lâu cũng có thể ngửi thấy nguy cơ đang rình rập Tam Phần Hương Khí Lâu.

Tam Phần Hương Khí Lâu cần thay đổi. Mà Diệu Ngọc đến, vừa đúng lúc.

Nếu nàng thất bại thì sẽ thịt nát xương tan. Nhưng một khi thành công, nàng sẽ có quyền lực rất lớn ở Tam Phần Hương Khí Lâu, vượt trên cả đám Thiên Hương, Tâm Hương, ở Tam Phần Hương Khí Lâu chỉ dưới mỗi vị lâu chủ thần bí kia mà thôi.

Chọn đi theo Hoàng Kim Mặc, với tình hình hiện tại thì đương nhiên an toàn hơn. Nhưng chỉ có Tam Phần Hương Khí Lâu mới có thể hoàn thành sắp xếp trong tương lai của Diệu Ngọc.

Nói cách khác, chỉ có nắm giữ Tam Phần Hương Khí Lâu, trong tương lai nàng mới có thể tự tin đối kháng lại với Vô Sinh Giáo do Trương Lâm Xuyên lập ra. Tội quân Hoàng Kim Mặc tất nhiên rất mạnh, nhưng hiện tại có thể thấy, tiềm lực của thành Bất Thục không bằng Vô Sinh Giáo.

Mà bởi vì quan hệ đạo quả, Trương Lâm Xuyên sẽ mãi mãi không buông tha nàng.

Ngay từ lúc đầu nàng đã hiểu rất rõ, nàng có thể tránh được một lúc nhưng không tránh được cả đời.

Vì vậy nàng chọn cách đối mặt.

Giống như tiểu cô nương bị vây trong đàn hung thú trước kia.

Chọn cách lau khô nước mắt, cầm lấy chủy thủ.

Sau khi đạt thành hiệp nghị, Diệu Ngọc rời đi.

Hoàng Kim Mặc ngồi một mình trên lầu cao hồi lâu.

Cuối cùng chỉ thở dài nói một câu: "Hỏi thế gian nơi nào trăng chẳng lênh đênh?"

"Hỏi thế gian nơi nào trăng chẳng lênh đênh, nơi nào trăng sáng tỏ khắp núi sông?"

Chỉ cần tự mình tỏa sáng thì rốt cuộc sẽ có một ngày có thể tỏa sáng khắp trời đêm, chiếu tỏ cả đất trời.

Sau khi rời khỏi thành Cửu Giang, Khương Vọng gấp rút lên đường.

Hắn giống như đang trốn chạy, chỉ sợ chính mình không nhịn được quay lại, nói rõ chân tướng cho Đỗ Dã Hổ.

Hắn tin, cuối cùng sẽ có một ngày Đỗ Dã Hổ có thể trưởng thành, có thể dùng nắm đấm giải tỏa sự phẫn nộ. Nhưng không phải là bây giờ. Rất lâu nữa chứ không phải hiện tại.

Giống như mãnh hổ xuống đồng bằng, cần phải kiên nhẫn che giấu nanh vuốt.

Hành trình trở về Trang quốc lần này, quả thật chính là quá trình xé toạc vết sẹo.

Người không biết gì, cùng với người biết tất cả, đều vô cùng đau ° khổ.

Trên đường trở về Lăng Tiêu Các, Khương Vọng không dừng lại ở "Phong Lâm Quỷ Vực" nữa, một đường bình an, an an ổn ổn đoàn tụ với tiểu An An.

Mấy ngày tiếp theo, Khương Vọng vừa không ngừng tự mình tu luyện, vừa không quên giám sát Khương An An. Đương nhiên, mỗi ngày sau khi hết thúc tu hành, hắn vẫn sẽ mang An An đi chơi khắp nơi.

Trong mấy ngày này, huynh muội hai người đã đi một vòng hết những địa danh tương đối nổi tiếng, nếm hết các món ăn ngon ở Vân quốc. Thỉnh thoảng Diệp Thanh Vũ sẽ đi cùng, nhưng phần lớn thời gian nàng vẫn đang chuẩn bị cho cuộc chiến Trì Vân Sơn.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, đối với Khương An An lại càng là như thế. Bởi vì thời gian khai sơn của Trì Vân Sơn, rốt cuộc đã đến.

Ngày đó, Khương Vọng đứng chờ ở hành lang mây.

Còn Khương An An đang ở trong phòng mình, chiến đấu với bảng chữ mẫu mà ca ca mua cho. Ít nhất trong khoảng thời gian khai sơn của Trì Vân Sơn, cô bé hẳn là sẽ không có nhiều thời gian để "gây họa"

Gió mát thổi qua mặt, các chủ Lăng Tiêu Các phiên nhiên bay đến.

Nhìn quanh một chút mới hỏi: "Đồ đệ phế vật kia của Hướng Phượng Kỳ đi đâu rồi?"

Bậc nhân vật như Diệp Lăng Tiêu, đương nhiên không phải không nhận ra truyền thừa của Hướng Tiền. Hơn nữa Hướng Phượng Kỳ quả thật đã để lại cho ông ta một ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Khương Vọng sửng sốt một lúc, mới kịp phản ứng người mà Diệp Lăng Tiêu nhắc đến là ai, không khỏi hơi hơi mất hứng: "Hướng Tiền không phải phế vật"

"Ngươi là bằng hữu của y, thì không nghe nổi lời nói thật hả?"

Diệp Lăng Tiêu cau mày nói: "Hướng Phượng Kỳ là nhân vật bậc nào? Làm đồ đệ của ông ta, mà chẳng có chút ý chí chiến đấu nào, cả ngày ủ rũ nặng nề. Không phải phế vật thì là gì?"

Ông ta cũng không có ác ý gì, chẳng qua chỉ là trời sinh bản tính kiêu ngạo, không chịu được dáng vẻ không chịu cố gắng của Hướng Tiền mà thôi. Hơn nữa sư phụ Hướng Phượng Kỳ của Hướng Tiền còn là nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc cho ông ta.

Bình Luận (0)
Comment