Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 949 - Chương 949: Xóa Bỏ

Chương 949: Xóa bỏ

Trước đó Khương Vọng hoàn toàn không biết hái quả Thần Thông thì thời gian ở Trì Vân Sơn sẽ kết thúc, nhưng nhờ những thông tin mà Đấu Miễn vừa tiết lộ đã giúp hắn trò chuyện vô cùng tự nhiên.

Theo nhận thức của Đấu Miễn và Vân Du Ông, ở Trì Vân Sơn có hai nơi có cất giấu bí lệnh ra vào của Vân Đỉnh Tiên Cung. Một trong đình nhỏ ở phía Nam ngọn núi, còn một trong hồ nước ở phía Bắc ngọn núi.

Bọn họ đến đây là vì Vân Đỉnh Tiên Cung chứ không phải chỉ vì một quả Thần Thông này.

Lời nói của Khương Vọng lúc này càng chứng thực phán đoán lúc trước của bọn họ — bọn họ cho rằng Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ vì nhắm chừng không thể tranh lại bọn họ, cho nên muốn dứt khoát cướp đi quả Thần Thông, kết thúc thời gian của Trì Vân Sơn, chờ đợi 33 năm sau.

Đấu Miễn cười nhạt: "Cái chiến xa này của các ngươi, chắc cũng sẽ không chậm hơn bao nhiêu đâu."

"Tốt nhất các ngươi cũng nên có chút thành ý." Khương Vọng trả lời với vẻ mặt không vui: "Nếu chỉ xét về tốc độ bay, chẳng lẽ nó còn có thể vượt qua ngươi sao?"

Dù sao thì sự thực cũng là Đấu Miễn và Vân Du Ông chạy lên đỉnh núi này trước, nên việc Khương Vọng nói thẳng như vậy cũng chẳng có gì sai.

"Có thể" Vân Du Ông chậm rãi bấm quyết, đứng tại chỗ thu lại thủ đoạn mà mình đã sắp xếp trên đỉnh núi.

Phương thức mà hắn ta bố trí trên đỉnh núi không nhanh bằng Đấu Miễn, nhưng có thể kéo Đấu Miễn triệt tiêu theo, đương nhiên cũng là chuyện tốt.

Khương Vọng và Vân Du Ông đã đã được sự nhất trí, trong lòng Đấu Miễn cũng biết rằng từ chối là vô dụng, vì vậy hắn ta cũng trực tiếp đồng ý.

Ba bên theo dõi lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau, duy trì tốc độ tương đối nhất quán, cùng nhau xông vào đình nhỏ ở phía Nam núi.

Đối với Đấu Miễn và Vân Du Ông mà nói, tiếng hét của Chung Cầm chắc chắn đã nói rõ đình nhỏ ở phía Nam núi gặp biến cố, không sợ có biến cố, chỉ sợ không có động tĩnh nào. Chung Cầm có thể đã chạm vào một thứ cấm, hoặc một cơ quan nào đó, mà điều đó đồng nghĩa bí lệnh ra vào của Vân Đỉnh Tiên Cung cũng đã nổi lên mặt nước. Vì vậy lòng bọn họ ngứa ngáy và rất khẩn cấp.

Còn đối với Khương Vọng mà nói, lúc này hắn đã không còn có được 100% sự đảm bảo như trước khi bước vào núi nữa. Thực lực của những người tham gia Trì Vân Sơn lần này đều vượt ngoài dự đoán của hắn. Hắn không chắc mình có thể giết chết Vân Du Ông trước khi Đấu Miễn kịp đánh bại Mặc Võ Sĩ bốn cánh và Thất Sắc Kỳ Vân Xa không.

Sự thực chứng minh Tiêu Hùng, kẻ một người một ngựa lên trước cản đường, nói ra những lời như lấy một địch ba, thực sự là một bên yếu nhất của bốn phe nhân lực này.

Cho nên Khương Vọng bằng lòng đi theo chân bọn họ đến đình nhỏ ở phía Nam núi để nhìn thử một chút, tránh cho hiện tại bắt đầu tiến hành cuộc chém giết lấy ít địch nhiều này. Bản thân hắn cũng không sợ, nhưng hắn không muốn khiến Diệp Thanh Vũ phải mạo hiểm.

Diệp Thanh Vũ cũng rất cảnh giác, luôn ở trong Thất Sắc Kỳ Vân Xa không ra ngoài, hai Mặc Võ Sĩ bốn cánh bay hai bên trái phải, duy trì tư thế bảo vệ.

Mặc Võ Sĩ bốn cánh hoàn toàn dựa vào vạn nguyên thạch để làm nguồn sức mạnh, mỗi một lần hành động đều tiêu hao một lượng rất lớn đạo nguyên thạch. Loại này khi không cần thiết phải chiến đấu thì duy trì trạng thái ngủ đông mới là một cách làm tiết kiệm, cho dù đứng trong Thất Sắc Kỳ Vân Xa, tạm thời không cần bay, thì cũng có thể tiết kiếm được rất nhiều đạo nguyên thạch...

Khương Vọng đã rất nỗ lực mới có thể khiến bản thân không lên tiếng khuyên nhủ. Đối mặt với một nhân vật có gia cảnh hào hoa xa xỉ như Diệp Thanh Vũ, thật sự rất khó để thuyết phục nàng nên tiết kiệm. Nói không chừng đối với người ta đây đã là rất tiết kiệm rồi. Chỉ là do chênh lệch giàu nghèo quá lớn, cho nên quan niệm về tiết kiệm cũng hoàn toàn khác nhau...

Khương Vọng, Diệp Thanh Vũ, Đấu Miễn, Vân Du Ông.

Trong lúc vô tình, bảy người tiến vào Trì Vân Sơn bây giờ chỉ còn lại có bốn người này.

Ngoại trừ Diệp Thanh Vũ có một đống lớn bảo vật để bảo vệ tính mạng ra, thì ba người còn lại, mỗi người đều có sự tự tin tuyệt đối vào thực lực của chính mình.

Một nhóm bốn người nhanh chóng đi đến đình nhỏ ở phía Nam núi.

Tại đây, bọn họ đã nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.

Chung Cầm vẫn còn sống.

Chung Cầm ăn mặc diễm lệ, vẫn đang ở đây.

Nàng ta không còn kêu thảm thiết nữa.

Nhưng những người nhìn thấy nàng đều mong nàng ta có thể lên tiếng.

Âm thanh nào cũng được, la hét, chửi bới, khóc lóc...

Đều tốt hơn sự im lặng, sự bình tĩnh bây giờ!

Nàng ta lơ lửng trên đình nhỏ nửa sụp đổ, như thể bị gông cùm vô hình giữ ở đó, toàn bộ khuôn mặt vô cảm nhưng bắt đầu từ bắp chân, từng đoạn từng đoạn cơ thể đang biến mất.

Mọi người có mặt đều có thể cảm nhận được sự sống của nàng ta và biết rằng nàng ta vẫn còn sống.

Nhưng nàng ta không hề kháng cự, không hề đấu tranh... Hoặc là đã từng phản kháng?

Nàng ta giống như một bức tranh treo trên tường, bị một thế lực nào đó xé nát.

Nàng ta giống như một vết bẩn đột ngột xuất hiện giữa không trung, sau đó bị ai đó dùng khăn từ từ lau đi!

Đây là loại sức mạnh gì vậy?

Nàng ta đã chạm vào cái gì? Chuyện gì đã xảy ra ở đây?

Cho dù là Đấu Miễn đi đến Trì Vân Sơn cùng Chung Cầm, hay là Khương Vọng, Vân Du Ông, tất cả đều bất động.

Sức mạnh này nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Bọn họ đều là những tu sĩ đã trải qua vô số trận chiến khốc liệt, cho dù Chung Cầm bị chém thành nhiều mảnh ở trước mặt bọn họ, thì có thể ngay cả mày bọn họ cũng sẽ không nhíu một cái.

Nhưng cái cảnh bị xóa đột ngột này lại mang đến một sự tàn nhẫn lạnh lùng im ắng đến đáng sợ.

Điều đáng sợ nhất là điều chưa biết.

Bọn họ thậm chí không biết rằng Chung Cầm đang bị xóa sổ bởi loại sức mạnh nào, và tất nhiên là không có cách nào để cứu vớt.

Ngón tay của Đấu Miễn nhảy lên mấy lần, đã mấy lần hắn ta muốn rút đao của mình ra, thanh đao nổi tiếng Sở quốc này tên là Thiên Dã.

Nhưng hắn ta không có cách nào để ngăn chặn sự tiếp tục của loại sức mạnh đó. Thậm chí hắn ta còn không thể chắc chắn rằng loại sức mạnh đó có lan truyền trở lại... và quét sạch hắn ta hay không. Vì vậy hắn ta chỉ có thể đứng yên.

Bình Luận (0)
Comment