Quả Thần Thông mây cuộn khói chuyển, môi đỏ thịt quả trắng như tô điểm cho nhau.
Chỉ cắn nhẹ một cái thì toàn bộ Quả Thần Thông đã tan thành mây mù, bị một ngụm hít vào.
Diệp Thanh Vũ hơi nhắm hai mắt lại, nàng đứng trên Thất Sắc Kỳ Vân Xa, mái tóc xinh đẹp buông xuống bỗng không gió mà tự bay, mây cuộn khói chuyển vòng quanh nàng rồi nhẹ nhàng lên xuống, phiêu phiêu như tiên.
Mà Khương Vọng bên cạnh có thể cảm nhận rõ được, khí thế cả người Diệp Thanh Vũ lấy một loại tư thái nước chảy thành sông mà dâng trào.
Đằng Long vốn là viên mãn, Nội Phủ tự nhiên sẽ được mở, người ở bên ngoài không thể hiểu hết biến hóa bên trong, thần thông đã đến.
Không có quang ảnh lừng lẫy gì, trong một cảm giác nhẹ nhàng bâng quơ, Diệp Thanh Vũ mở mắt.
Đôi mắt nàng vốn cực kỳ xinh đẹp, đồng tử như những mảnh sao lấp lánh, lúc này lại có mây mù mờ mịt, phủ kín một tầng hơi nước như có như không, làm tăng thêm vài phần đa tình.
"Thế nào?" Khương Vọng hỏi.
Diệp Thanh Vũ cười cười, giọng nói như suối trong chảy qua khe núi, róc rách trong veo: "Mùi vị không tồi!
Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Khương Vọng, nàng mới ngừng ý cười, nghiêm túc nói: "Hạt giống thần thông mà ta tháo xuống, NHd tên là "Vân Triện...
Nàng nói được một nửa thì dừng lại, bởi vì trên đỉnh núi lại xảy ra biến hóa.
Bản thể của Thủ Sơn Linh là một cự mộc che trời, chiếm lấy một phần ba đỉnh núi, mà nó cao lớn vươn sâu lên mây trời, cứ như chống được cả vòm trời.
Sau khi Thủ Sơn Linh tan biến, mảnh thiên địa này trở nên trống vắng hẳn đi.
Sau khi Diệp Thanh Vũ hoàn toàn hấp thu Quả Thần Thông, thành tựu Nội Phủ thì trên không trung đỉnh Trì Vân Sơn bỗng xuất hiện một lỗ trống thật lớn đang im hơi lặng tiếng mà lan tràn, mổ rộng.
Sau đó, những áng mây vốn chậm rãi bay ngoài đỉnh núi lại như cá bơi nhanh chóng tụ lại đây... Chúng tụ tập, biến ảo. Cuối cùng, chúng hình thành từng bậc từng bậc thang mây.
Lúc trước khi Diệp Thanh Vũ trực tiếp buông xuống Vân Thành từ bí địa Lăng Tiêu, cũng có mây mù làm bậc thang. Nhưng so với cảnh tượng trước mắt, nó lại có vẻ không phóng khoáng bằng.
Bởi vì bậc thang mây bay trước mắt... Cứ như nối thẳng ra thiên ngoại!
Lại nói đến Đình Nghênh Khách ở ngọn núi phía nam, Đấu Miễn bước từng bước vào, cảnh chuyển người dời.
Hắn vốn nghĩ Đình Nghênh Khách sẽ kết nối với không gian nào đó, nhưng lúc xuất hiện lại lần nữa, hắn phát hiện mình còn ở Trì Vân Sơn.
Nói chính xác hơn là ở Trì Vân Sơn rất nhiều rất nhiều năm trước kia...
Tiểu đình cổ hương cổ sắc, đứng sừng sững bên sơn đạo này.
Đình tên là "Nghênh Khách"
Trước đình có một câu đối, trên đó viết là: "Nghênh thập phương đạo hữu, lễ chư giới lương bằng"
Có rất nhiều người.
Sơn đạo vốn dĩ tĩnh mịch trống rỗng không một bóng người, giờ phút này lại người đến người đi.
Có người thân trên trần trụi, trên người có khắc hoa văn kỳ dị.
Có kẻ mặc đằng y, trên áo còn có lá cỏ. Có người khoác thạch giáp, giãm đất như nổi trống...
Những người ăn mặc thiên kỳ bách quái qua lại không ngừng nghỉ.
Có người cao giọng kêu to, có kẻ nói nói cười cười, có nhóm lại nơm nớp lo sợ.
Nhưng Thiên Dã Đao trong tay nói cho Đấu Miễn biết, bọn họ cũng không thật sự tồn tại. Bọn họ đã từng tồn tại, nhưng chỉ đã từng mà thôi.
Trong Hạo Hãn Ký của Đấu Thị đã từng ghi chép lại chuyện như vậy. Có đôi khi những cảnh tượng nào đó trong dòng sông lịch sử sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà được bảo lưu lại. Nhưng cũng chỉ giữ lại cảnh tượng mà thôi, là ảo ảnh trong lịch sử đã thất lạc.
Tất cả những thứ không chân thật đó bao gồm cả bốn vị đạo đồng bạch y trước Đình Nghênh Khách.
Bọn họ nở nụ cười rụt rè, nói chuyện với từng người lên núi.
Hoặc là chắp tay thi lễ, đưa người trở về, hoặc là lấy ra một lệnh bài Vân Văn từ trong tay áo rồi đưa cho lai khách.
Người có được lệnh bài Vân Văn mới có thể tiếp tục đi lên trên núi, Đấu Miễn bước đi trong đám người, cứ như đang chứng kiến thời khắc huy hoàng nào đó thuở quá khứ của Trì Vân Sơn. Thân là hậu nhân của danh môn Đại Sở, hắn cũng không quá động dung vì những tình cảnh đó. Hắn từng kiến thức sự lừng lẫy chân thật, cũng không để ý đến cảnh phồn vinh giả dối.
Nhưng đây là quá khứ, đây là hình ảnh dừng lại vào giờ phút quá khứ này.
Hơn nữa...
Vân Du Ông là chân thật.
Lệnh bài Vân Văn trong tay đạo đồng đứng ở bên trái trước Đình Nghênh Khách kia... Cũng là thật.
Nó phát ra dao động mơ hồ, hoàn toàn khác với những vật khác trong cảnh tượng trước mặt. Rõ ràng nó có liên hệ với hiện thết Thì ra cái gọi là bí lệnh ra vào, chính là lệnh bài mà đạo đồng Nghênh Khách của Vân Đỉnh Tiên Cung phát để vào núi mà thôi.
Ổ thời đại ngày xưa, hẳn nó cũng không trân quý.
Nhưng trong thời đại không biết đã qua bao nhiêu lâu của hiện tại, giá trị của nó không thể ước lượng được nữa.
Có lẽ bởi vì nó có thể giúp người sở hữu mở ra Vân Đỉnh Tiên Cung mất mát đã lâu!
Đấu Miễn hành tẩu trong cảnh tượng thời khắc nào đó trong quá khứ trên Trì Vân Sơn, đột nhiên, hắn bùng nổ và nâng đao vọt tới trước.
Bởi vì Vân Du Ông đội mũ mặc áo tơi đã đến gần tên đạo đồng bạch y bên trái kia rồi.
Chỉ có lệnh bài Vân Văn trong tay đạo đồng bạch y kia là thứ chân thật duy nhất trong cảnh tượng này! Đương nhiên cũng là mục tiêu chuyến này của bọn họ, là tín vật quan trọng nhất định phải tranh đoạt.
Đao ý rít gào như vòi rồng cuộn trào, nghiền nát tất cả những thứ nó đi qua.
Mà Vân Du Ông lại như hoàn toàn không kịp phản ứng, gã lập tức bị đao ngân đè bẹp.
Từ đầu đến cuối, Đấu Miễn vẫn duy trì sự tự tin vô địch. Cho dù Tiêu Hùng kia kiêu ngạo ương ngạnh, cho dù Độc Cô Vô Địch nọ dùng một kiếm chém chết Tiêu Hùng.
Hắn là thiên kiêu của Đại Sở to lớn, quốc gia xuống dốc như Ung Quốc căn bản không được hắn để vào mắt. Loại tiểu quốc như Vân Quốc giàu có đến mấy cũng chỉ có thế thôi, chỉ là một cục thịt mỡ.
Hắn mà giết Tiêu Hùng cũng không cần đao thứ hai!
Còn về Vân Du Ông thần thần bí bí này à?
Bọn chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi còn không đáng coi trọng bằng Độc Cô Vô Địch kia. Cho dù muốn thực sự có thực lực, hắn cũng coi thường gã.