Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 975 - Chương 975: Ta Đến Từ Lăng Tiêu Các

Chương 975: Ta đến từ Lăng Tiêu Các

Đã là ngày hai mươi ba tháng chạp, chỉ còn mấy ngày nữa là sắp ăn tết.

Khương Vọng tính ăn xong trừ tịch lại trở về Tề quốc, hắn nói chuyện vài lần với Trọng Huyền Thắng ở Thái Hư Huyễn Cảnh, gần đây tu hành rất ra sức, làm ăn cũng gió êm sóng lặng, tình thế của Đức Thịnh thương hội cũng rất tốt.

Gần đây trong thành Lâm Tri có một cửa hàng mới xuất hiện, nó thống hợp rất nhiều tiểu thương hội, tốc độ quật khởi rất nhanh, chủ nhân cũng cực kỳ thần bí...

Nghe nói Hứa trán cao tranh giành tình cảm với người ta ở quần đảo gần biển, kết quả đánh nhau bị thương với đối thủ, Lý Long Xuyên vì chống lưng cho bằng hữu mà suốt đêm rời khỏi Lâm Ta; Gần nhất Cao Triết lên đời, địa vị gia chủ tương lai đã được xác nhận, bởi vì đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn ta ngu ngốc dám lớn lối trước mặt Đả Canh Nhân...

Hình như Yến Phủ bị an bài liên hôn...

Đại khái chỉ là một ít việc vặt như vậy.

Tóm lại Trọng Huyền Thắng tỏ vẻ tất cả đều tốt, không có vấn đề gì.

Nhưng Khương Vọng vẫn có thể cảm nhận được nóng vội trong lòng hắn ta.

Khi Trọng Huyền Tuân rời khỏi Tắc Hạ Học Cung chính là thời điểm bọn họ chính diện quyết đấu, mà Trọng Huyền Thắng không còn lý do gì để trốn tránh.

Nỗi lòng chợt tắt, cuối cùng Khương Vọng nhìn thoáng qua dãy núi Kỳ Xương, sau đó muốn quay lại Lăng Tiêu Các.

"Đánh không được." Một giọng nói già nua vang lên ở sau lưng.

Nghe như chỉ nói chuyện phiếm, lại làm lòng người căng thẳng.

Là ai dễ dàng tiếp cận khoảng cách nguy hiểm như thế?

Tay Khương Vọng đặt lên chuôi kiếm, không biến sắc mà xoay người lại.

Vì thế hắn nhìn thấy một lão giả tóc đen.

Người này khoác áo bào trắng trên thân, cao cao gầy gây.

Gương mặt có nét già nua, nhưng tóc đen như mực.

Trước đây Khương Vọng chưa bao giờ gặp giáp mặt, nhưng sớm đã nhớ kỹ khắc sâu...

Đỗ Như Hối!

Nhìn thấy Khương Vọng xoay người lại, Đỗ Như Hối rất bình tĩnh, vẫn tiếp tục nói: "Hai nước Trang Ung có sâu xa, đồng khí liên chỉ (1), ngẫu nhiên có một ít tiểu cọ xát thôi, đánh không được.

Ngươi cảm thấy thế nào?"

(1) Chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.

Khương Vọng từng tưởng tượng hình ảnh mình nhìn thấy Đỗ Như Hối vô số lần, nhưng không có tình huống nào như hiện tại cả.

Không hề chuẩn bị gì mà gặp phải, gần kề như vậy, đột ngột như vậy.

Hắn cố gắng khiến mình càng bình tĩnh, càng dửng dưng, mạnh mẽ trấn áp sóng to gió lớn trong lòng, hỏi ngược lại: "Lão trượng đang hỏi ta sao?"

Đỗ Như Hối cười cười, nụ cười của ông ta thật ấm áp, thân thiết y như trưởng bối trong nhà: "Trừ ngươi và ta ra thì nơi này còn có người khác sao?"

"Nếu là hỏi ta... Ta không biết." Khương Vọng lắc đầu: "Hai nước Trang Ung có đánh nhau hay không, ta cũng không quan tâm.

So với chuyện đó, ta càng quan tâm yêu thú ở dãy núi Kỳ Xương, càng quan tâm Khai Mạch Đan"

"Phải không?" Đỗ Như Hối nhìn hắn: "Ta thấy tu vi của ngươi không tầm thường, lại đình trú ở chỗ này thật lâu. Còn tưởng ngươi rất quan tâm đến mâu thuẫn giữa Trang và Ung nữa chứ"

"Lão trượng nói đùa. Ta chỉ tùy tiện nhìn thôi."

Đỗ Như Hối nói chuyện phiếm hai câu, đột nhiên nói: "Ngươi đại diện cho ai tới xem kỹ tình thế nơi đây?"

Khương Vọng bày ra vẻ mặt đau khổ: "Lão trượng, ta thật sự không hiểu ngài muốn hỏi cái gì. Ngài xem ta còn trẻ như vậy, nói là hài tử cũng không quá, có thể đại diện cho ai?"

"Vậy ta đổi câu hỏi." Đỗ Như Hối không dao động, tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn: "Tiểu huynh đệ từ đâu tới đây?"

Khương Vọng biết đây là điểm mấu chốt của lần hỏi chuyện này.

Đừng nhìn hiện tại lão nhân này ấm áp như thế, ôn hòa như thế, một khi bị ông ta phán định là uy hiếp của Trang Quốc thì ra tay tuyệt đối không lưu tình.

"Lãng Tiêu Các."

Khương Vọng tiếc chữ như vàng. Đứng trước mặt người như Đỗ Như Hối, dưới tình huống không thể không đáp lại thì hắn nên ít nói Ít sai.

Đỗ Như Hối hơi ngưỡng đầu một chút, hình như nghĩ tới cái gì.

Khương Vọng chú ý thấy, Đỗ Như Hối buông bàn tay để ở sau lưng ra. Nhưng nói không chừng hành động này là cố ý để hắn chú ý mà thôi.

"Trì Vân Sơn?" Đỗ Như Hối hỏi.

Có lẽ rất nhiều người biết đến Trì Vân Sơn, nhưng không mấy ai biết trên núi có cái gì. Õ trước mặt tồn tại như Đỗ Như Hối, chắc hẳn liên hệ giữa Trì Vân Sơn và bí ẩn của Lăng Tiêu Các cũng không phải bí mật.

Tâm niệm của Khương Vọng xoay chuyển, nghiêm túc nói: "Thật sự có liên quan đến chuyện này."

Đôi mắt hắn thật trong trẻo, ôn hòa, lại kiên định, thoạt nhìn rất đáng tin tưởng. Hắn không để lộ ra chút thù hận nào cả, hình như thật sự rất xa lạ với Đỗ Như Hối.

Đỗ Như Hối cười như không cười: "Lại nói tiếp, lão phu thật sự rất tò mò, nhiều năm như vậy, bí mật mà Diệp Lăng Tiêu canh phòng nghiêm ngặt rốt cuộc là cái gì?"

"Chỉ sợ tại hạ không tiện nói." Khương Vọng khom người hành lễ, nói: "Thỉnh ngài thứ lỗi."

"Không sao, giữa bí mật là phẩm chất ưu tú" Đỗ Như Hối rất có khí độ: "Lão phu và Diệp Lăng Tiêu đã nhiều năm không gặp, đúng lúc muốn đi Lăng Tiêu Các một chuyến, không ngại đồng hành chứ?"

Khương Vọng biết, Đỗ Như Hối là muốn xem hắn có thật sự đến từ Lăng Tiêu Các hay không, nói là đồng hành, thật ra là áp giải.

Nếu hắn bị chứng minh là không có liên quan đến Lăng Tiêu Các thì có lẽ núi xanh mênh mang phía dưới phải chôn xương trắng ngay lập tức.

Trong lòng hắn đã khẩn trương tới cực điểm, trên mặt lại bình thản như cũ: "Lệnh của trưởng giả, không dám từ."

"Hình như ngươi có chút khẩn trương?" Đỗ Như Hối hỏi.

Khương Vọng cười khổ một tiếng: "Ở trước mặt cường giả như ngài, ta rất khó không khẩn trương,"

Đỗ Như Hối không tỏ ý kiến: "Đã lâu chưa đến Lăng Tiêu Các, thỉnh tiểu huynh đệ dẫn đường đằng trước."

Khương Vọng thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người bay nhanh.

Ổ trước mặt Đỗ Như Hối, hắn tuyệt đối không có cơ hội chạy trốn. Càng không có đường phản kháng. Hiện tại hắn chỉ may mắn mình không phải tùy tiện nói đại một nơi nào đó ra.

Hắn đến từ Lăng Tiêu Các cũng không tính là nói dối.

Bay từ dãy núi Kỳ Xương trở về Vân Quốc, dọc đường đi Đỗ Như Hối ngẫu nhiên cũng nói mấy câu, nhưng không phải trọng điểm gì, giống như một lão nhân bình thường cô độc đang tùy tiện tìm người nói chuyện phiếm mà thôi.

Khương Vọng không dám phán đoán, càng không dám sơ suất.

Hắn nắm chắc phương châm tiếc chữ như vàng, có thể không nói nhiều thì tuyệt đối không nói, có thể ậm ở thì ậm ở cho qua, cứ gian nan như vậy mà chịu đựng được đến Bão Tuyết Sơn.

Bình Luận (0)
Comment