Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 987 - Chương 987: Đã Lâu Không Gặp

Chương 987: Đã lâu không gặp

"Bệ hạ và Quốc tướng đều xem Chúc Duy Ngã là tương lai, đặt kỳ vọng rất lớn vào hắn. Nhưng theo ta thấy. Chúc Duy Ngã quá trọng cái tôi, chỉ có ngươi biết hi sinh. Hi sinh là một phẩm chất thiêng liêng, là cơ sở để đạt được thành tựu to lớn"

"Kiếm Thu, chuyện lúc trước, "Có thể ta đúng, có lẽ ta sai."

"Nhưng nếu như có một ngày cả Trang quốc chìm vào bóng tối, ngươi chính là ngòi lửa mà ta giữ gìn cho mảnh đất này"

Lê Kiếm Thu siết chặt kiếm, không biết nên đáp lại thế nào.

Đổng A cũng không đợi hắn ta trả lời, hoặc có lẽ cũng có mong chờ nhưng lại không chờ đợi quá lâu.

"Có một việc gấp cần ngươi xử lý."

Đổng A lấy trong ngực ra một tấm lệnh bài hình chữ vuông màu đen đưa cho Lê Kiếm Thu: "Bây giờ đi đến tiền tuyến Trang - Mạch, đưa lệnh bài này cho Đại tỉ thủ. Hắn ta sẽ biết nên làm gì"

Lê Kiếm Thu nhận lấy lệnh bài, vẫn chưa tiếp thu được những lời ông ta vừa nói trước đó.

Lại nghe thấy Đổng A thúc giục: "Quân tình khẩn cấp, mau đi!"

Thế là Lê Kiếm Thu từ trên mặt đất đứng lên, xoay người trên không trung, bay về hướng tiền tuyến Trang - Mạch, không bao lâu liền biến mất vào trong màn đêm vô tận.

Đổng A đứng một mình trên con đường trống trải, không bước tiếp lên phía trước.

Con đường phía trước còn rất dài, nhưng ông ta lại dừng ở đây.

"Ra đây đi." Ông ta nói.

Mây đen lặng lẽ kéo đến che khuất mặt trăng.

Đường phố tối dần.

Xung quanh càng lúc càng u ám, càng lúc càng ảm đạm.

Người thiếu niên cầm kiếm từ góc đường đi đến, cởi bỏ lớp nặc y.

Yên lặng đứng nhìn bóng lưng của Đổng A.

"Chẳng hay là người ở nơi nào..."

Đổng A xoay người lại, cách con đường dài nhìn dáng vẻ người thiếu niên kia "Là ngươi."

Ông ta đã phát hiện có người âm thầm theo dõi từ sớm, nhưng lại không tìm được người đó ở đâu.

Một đối thủ xuất quỷ nhập thần như vậy, nếu như không đặt mục tiêu lên người ông ta, có thể sẽ gây thiệt hại nặng nề hơn cho thành Tân An.

Cho nên ông ta mới một mình đứng ra, cho kẻ đó cơ hội, để gây chú ý cho đối thủ đang ẩn trong bóng tối.

Ông ta phải tự tay giải quyết kẻ địch, lấy danh nghĩa phó tướng tự mình đảm đương nguy hiểm. Bởi vì thành Tân An bây giờ quả thực rỗng tuếch Ông ta tự tin về năng lực của mình, nhưng cũng dự tính trước việc không may chết trận. Người mà Trang quốc có thể tin tưởng được lúc này, ngoài ông ta ra, chỉ có Đại tỉ thủ Tập Hình Ti. Nhìn thấy tấm lệnh bài hình vuông màu đen kia, Đại ti thủ Tập Hình Ti hẳn sẽ biết nên làm thế nào.

Trong quá trình này ông ta không hề cho Lê Kiếm Thu bất kỳ ám hiệu nào. Vì một khi đã đưa ra ám hiệu, Lê Kiếm Thu sẽ bị coi là biến số, rất có thể sẽ bị giết ngay lập tức. Ông ta biết kẻ địch vẫn luôn núp trong bóng tối, theo dõi sát sao từng hành động của mình.

Ông ta vốn có thể sử dụng Lê Kiếm Thu để chiếm tiên cơ, nhưng ông ta không muốn làm như vậy. Ít nhất, không muốn làm như vậy vì bản thân mình.

Ông ta tưởng rằng đối thủ đến từ Ung Quốc, hoặc là Mạch Quốc, thậm chí là cả Lạc Quốc, Thanh Giang Thủy Phủ cũng không phải là không có khả năng.

Không có giao ước nào có thể tin tưởng hoàn toàn được Nhưng ông ta thật sự không ngờ người đến lại là Khương Vọng Là Khương Vọng, đệ tử mà chính tay ông ta thu nhận vào đạo viện thành Phong Lâm.

Là thiếu niên bị huynh đệ phản bội, dùng đạo chứng tử đấu để kết thúc ân oán.

Là thiếu niên chẳng màng an nguy của bản thân, dành trọn niềm tin cho ông ta.

Là thiếu niên lầm tưởng rằng bản thân là Đạo tử Bạch Cốt Đạo, đỏ mắt nói thật với ông ta.

Khương Vọng, vẫn chưa chết.

Màn đêm nặng nề, nặng nề đến nỗi dường như muốn đổ lệch xuống.

Tưởng chừng như cả bầu trời đang chèn ép lên lòng người.

Trên con đường dài, hai kẻ từng là sư đồ, người ở đầu đường người ở cuối đường.

Có lẽ là do đêm đã quá khuya, hoắc có lẽ là do ban đêm quá yên tĩnh mà con đường dài đăng đẳng này tựa như vực sâu, nuốt chửng mọi ánh sáng cùng cảm xúc, khiến cho khoảng cách giữa hai người trở nên xa cách như vậy.

"Lão sư, đã lâu không gặp." Khương Vọng nói.

Khương Vọng cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên đưa ra quyết định, buông bỏ niềm vui tụ họp cùng Khương An An ở Vân Thành, buông bỏ sự náo nhiệt tươi mới, một mình lao qua ngàn đặm... Đến thành Tân An này.

Ở tử vực Phong Lâm, ở thành Cửu Giang, hắn luôn không ngừng khuyên bảo mình rằng, báo thù cần ẩn nhẫn.

Đổng A, Đỗ Như Hối, Trang Cao Tiện, bọn họ thuộc về tầng cao nhất của Trang quốc, nắm giữ quyền lực rất lớn, tu vi của bản thân rất vững chắc, muốn đối phó bọn họ không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được.

Có vô số lý do để ngăn cản hắn đến đây lúc này.

Nhưng chỉ có một lý do duy nhất khiến hắn không thể không đến Vì hận.

Vì hận thù khắc cốt ghi tâm.

Hận thù cứ gặm nhấm trái tim hắn mọi lúc, hắn không cách nào tha thứ, không cách nào buông xuống, không cách nào tiêu tan.

Trang Cao Tiện đốc quốc mà chiến, gây chấn động Tây cảnh, thu hút sự chú ý của vô số người Nhưng hắn lại chỉ thấy Đổng Á một mình trấn giữ hậu phương Trang Cao Tiện là Chân Nhân đương thế, còn Đỗ Như Hối có thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, lúc nào bọn họ mới không có thời giờ chú ý đến phó tướng của Trang quốc?

Chỉ khi có chiến tranh liên quan đến vận mệnh của đất nước.

Cơ hội như vậy hiếm có trong đời.

Khương Vọng đã chọn làm theo trái tim mình.

Hắn không chào hỏi ai, không nói với An An, cũng không nói với Diệp Thanh Vũ. Không chỉ vì hắn đã hứa với Diệp Lăng Tiêu sẽ không làm liên lụy đến Lăng Tiêu Các nữa.

Chuyện trả thù này, hắn vốn độc hành.

Hắn phải gánh chịu mọi khó khăn và đau đớn một mình.

Nhờ có nặc y, hắn có thể tự do đi lại trong Văn Hoa Các. Sự hận thù cho hắn đủ kiên nhẫn, đủ nhẫn nại để chờ cơ hội, đợi giây phút Đổng A đơn độc một mình.

Lần đầu tiên hắn quan sát Đổng A từ góc độ này, quan sát người thầy duy nhất mà hắn thừa nhận cho đến bây giờ.

Hắn chờ Đông Á giải quyết công việc, chờ Đông Á dạy dỗ Lê Kiếm Thu, chờ Đông Á rời khỏi Vạn Hoa Các...

Doãn Quan đã thêm thủ đoạn vào nặc y nên sẽ không bị người ta dễ dàng khám phá ra. Nhưng trong quá trình đi chuyển, khó tránh khỏi có sơ hở. Đổng A có lẽ đã phát hiện ra hắn vào những lúc đó.

Không sao.

Khi đơn độc đối diện, Khương Vọng vốn cũng không có ý định che giấu.

Hắn không muốn khi giết Đổng A, Đổng A còn không biết tại sao mình chết hay bị ai giết.

Bây giờ, trong đêm trừ tịch, trên con phố dài trong màn đêm đen kịt.

Sau một năm, cuối cùng hắn cũng được gặp lại Đổng A.

Bình Luận (0)
Comment