Cũng may Tỏa Long Quan dù gì cũng có lịch sử của nó, các bức tường thành, trận văn vẫn còn đó, nó đã chống lại được làn sóng tấn công thứ hai của đại quân Trang quốc, chờ được đến khi Hàn Ân đến.
Vào lúc này, ý đồ chiến lược của Trang quốc đã rất rõ ràng.
Trang Cao Tiện ngự giá thân chinh, khuynh quốc mà chiến, dốc hết toàn bộ thẻ đánh bạc vào một lần, không có ý định đánh một trận chiến kéo dài với Ung quốc. Thay vào đó, muốn một trận tốc chiến tốc thắng, khi phần lớn tiềm lực chiến tranh của Ung quốc không thể huy động được, trực tiếp băng qua dãy núi Kỳ Xương, đánh thẳng một mạch, đánh đến phủ Thiên Mệnh của Ung quốc.
Cửu Giang Huyền Giáp và Bạch Vũ Quân, hai đội quân tỉnh nhuệ nhất được bố trí tiên phong, như những mũi tên lao về phía trước, trong khi quân đội bình thường ổn định trận tuyến phía sau và ấn định chiến thắng.
Khi bắt đầu, quả thật đã đạt được thành quả chiến đấu rất sáng chói, phòng tuyến biên giới phía nam Ung quốc trực tiếp bị đánh phá, phủ Lĩnh Bắc cũng bị phá hủy chỉ trong một ngày.
Kết quả của trận chiến này khiến Lạc quốc và Kinh Quốc đưa ra quyết định dứt khoát, xuất quân tấn công vào, đẩy Ủng quốc đến bờ vực.
Nếu như Trang quốc có thể hoàn thành chiến lược đã lập, trực tiếp xâm nhập Ung quốc, đánh thẳng vào trước phủ Thiên Mệnh, thậm chí không cần đập tan, thế lực xung quanh sẽ xông lên ăn thịt lão quái thú này.
Ung quốc cũng nhìn thấy điều này, nên thái thượng hoàng Hàn Ân nhiều năm không màng chính sự mới phá quan xông ra, một thân một mình đến Tỏa Long Quan để chặn binh phong của Trang quốc trước.
Sau đó, mới tập hợp quân đội các nơi, chiến một trận với Trang Cao Tiện tại Tỏa Long Quan.
Vào giờ phút này, ý nghĩa chiến lược của Tỏa Long Quan là vô cùng quan trọng. Không chỉ vì phía sau ải này chỉ còn là một vùng đất bằng phẳng, đã không còn nơi nào hiểm trở để phòng thủ, nên khi một khi bị công phá, vùng nội địa giàu có nhất, mềm yếu nhất của cả Ung quốc sẽ bị lộ trước kẻ thù.
Mà còn là vì có Hàn Ân ở đây.
Đối mặt với cuộc đột kích của Trang quốc, Hàn Ân một mình đến Tỏa Long Quan, thể hiện sự nhạy bén nhìn thấu thế cục và sự dũng cảm phi phàm, quả nhiên đã tạm thời ngăn chặn được binh phong của Trang quốc, đã chứng minh được minh vẫn là vị chủ nhân của Ung quốc ngăn cơn sóng đữ kia.
Nhưng cũng tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Trang Cao Tiện cũng là Chân Nhân đương thế, lúc này còn tập trung ba mươi vạn quân tại Tỏa Long Quan, một khi phá ải, sẽ có cơ hội rất lớn giết chết Hàn Ân.
Ngược lại, Hàn Ân cũng dùng tính quan trọng của mình để cầm chắc đại quân Trang quốc dưới Tỏa Long Quan. Một khi các đội quân cần vương đến từ khắp nơi trên đất nước tụ lại phía trước quan ải, có khi không chỉ có thể đánh đuổi quân đội Trang quốc trở lại phía nam của dãy núi Kỳ Xương, mà thậm chí còn có thể thảo phạt đến tận thành Tân An Trời đã vào đêm, nhưng đèn treo khắp chiến trường, đêm sáng như ban ngày.
Cuộc giao tranh dưới Tỏa Long Quan chẳng thể kết thúc được trong chốc lát, lực lượng quân trận hùng hậu lần lượt tấn công quan ải hiểm yếu, đại trận ở Tỏa Long Quan rung chuyển. Ánh sáng chói lọi của Đạo thuật cùng máu thịt bắn tung tóe vào nhau, đao kiếm và xương cốt đối kháng mãnh liệt, mỗi một giây phút đều có một số lượng lớn binh lính tử trận.
Trên một bục cao được dựng tạm thời, Trang Cao Tiện mặc hoa phục, nhìn xuống chiến trường. Quốc tướng Đỗ Như Hối, đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh, chủ tướng Đoạn Ly của Cửu Giang Huyền Giáp, Chủ tướng Hạ Bạt Đao của Bạch Vũ Quân đứng phía sau hắn ta.
"Họ Diêu kia nói cái gì? Không có động tĩnh gì sao?" Trang Cao Tiện thuận miệng hỏi.
Đỗ Như Hối lắc đầu: "Sau khi Hàn Ân xuất quan, ông ta liền cắt đứt liên lạc với chúng ta. Chắc là sẽ không phản nữa đâu."
Trang Cao Tiện chẳng tỏ rõ thái độ nói: "Cũng là chuyện có thể nghĩ đến, lão bất tử đó tích uy quá lâu, khiến đám công hầu như bọn họ còn ngoan hơn cả chó."
"Phải" Đỗ Như Hối nói: "Hàn Ân chưa đổ máu, không ai đám động"
"Phải nghĩ cách khiến ông ta chảy máu" Trang Cao Tiện lẩm bẩm một mình.
Tình hình trước mắt của Trang quân bây giờ đang rất tốt, nhưng những người thuộc cao tầng đang dứng trên bục này đều hiểu, trên thực tế thế cục đã bắt đầu có biến hóa. Cuộc tấn công bất ngờ này của đại quân Trang quốc tất nhiên đã được lên kế hoạch rất lâu, nhưng việc ngoài ý muốn là, nó đã không đạt được mục tiêu chiến lược hoàn chỉnh.
Hàn Ân quá quyết đoán, dám đến phủ Nghi Dương một mình, thống hợp binh lực để bảo vệ Tỏa Long Quan, điều này nằm ngoài dự đoán của họ.
Mà nếu vẫn chậm chạp không hạ được Tỏa Long Quan, bọn họ sẽ bị mắc kẹt trong vũng lầy của cuộc chiến tránh với Ung quốc, từng bước từng bước lâm vào thất bại và diệt vong.
Đỗ Như Hối di chuyển bước chân, lập tức biến mất ở trên đài cao.
Những người trên bục cao chẳng có phản ứng gì, bọn họ đã quen với cảnh này.
Một lúc sau, Đỗ Như Hối bước ra ngoài không trung lại rơi xuống bục cao, trên người bê bết một ít máu, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Tám vị hầu tước của Ung quốc, bây giờ đã có hai người tiến vào Tỏa Long Quan, chí ít có ba người đang trên đường đi."
Một công tám hầu của Ung quốc đều là cường giả Thần Lâm Cảnh. Hoài Hương Hầu Diêu Khải là một trong số đó. Ông ta cũng là hầu gia duy nhất bị Đỗ Như Hối lay động nhưng thái độ cũng chẳng rõ ràng.
Nhưng việc Hàn Ân đột nhiên xuất quan, đích thân chặn quân của Trang quốc ở Tỏa Long Quan, thể hiện sự quyết doán và dũng phách.
Khiến Diêu Khải cũng ngay lập tức trở nên kiên quyết.
Trang quốc chỉ có Đỗ Như Hối và Hoàng Phủ Đoan Minh là cường giả Thần Lâm, lúc này, dựa vào ưu thế của đại quân tiến sát biên giới, còn có thể ép đánh vào Tỏa Long Quan, một khi đại quân các nơi của Ung quốc hợp lại, tình hình sẽ không thể lạc quan.
Trang Cao Tiện không có nửa phần lo lắng, thay vào đó, hắn ta xoa nhẹ lòng bàn tay, khen một tiếng: "Hàn Ân phá ải xông ra, chỉ một thân một mình thủ thành, thế là thiên hạ cần vương, quả thực là khí tượng của hùng chủ"
Hoàng Phủ Đoan Minh cầm quan đao đứng ở bên cạnh, lặng thinh chẳng hề lên tiếng, giống như một ngọn núi sừng sững. Tuy hắn là thống soái tối cao của quân đội Trang quốc, nhưng ngoại trừ chiến sự, rất ít khi ông ta phát biểu ý kiến trước mặt Đỗ Như Hối và Trang Cao Tiện.
Không giống với việc phô bày vẻ bất hòa với Đỗ Như Hối khi trước, kỳ thực Hoàng Phủ Đoan Minh thực sự ngưỡng mộ Đỗ Như Hối.