Lúc này ba tu sĩ siêu phàm lúc trước vây công lão giả râu dài cũng đi đến, hành lễ với Lâm Chính Nhân. Thấy y dạy dỗ Giang Lưu Nguyệt, đều không dám lên tiếng.
"Thanh Diễm kiếm phái đã bị diệt" Lâm Chính Nhân lấy danh sách trong ngực ra: "Trong tư liệu, bọn chúng còn có một đại đệ tử tên là Tư Đồ Kiếm, y có chiến lực Đằng Long Cảnh, các ngươi có ai thấy chưa?"
Một tu sĩ trẻ tuổi trong đám nói: "Đã chạy thoát rồi."
Lâm Chính Nhân cũng gật đầu nói: "Chỉ là một kẻ chiến lực Đằng Long cảnh, chạy rồi thì thôi, không tạo nổi sóng gió gì. Chúng ta đi chỗ khác..."
Y nói đến đây liền đột nhiên ngừng lại, cầm một viên châu màu trắng như sữa, yên tĩnh cảm nhận một lúc, sau đó nói: "Có mệnh lệnh mới."
"Mệnh lệnh gì vậy?" Vẫn là tu sĩ trẻ tuổi kia hỏi.
Lâm Chính Nhân mặt không biểu cảm, lạnh nhạt nói: "Xua đuổi toàn bộ dân chúng ở phủ Lĩnh Bắc, để bọn chúng đến Tỏa Long Quan"
Những tu sĩ còn lại vẻ mặt đều ngẩn ra, nhưng không có ai dám lên tiếng phản đối.
"Sớm nên làm vậy." Lâm Chính Nhân thuận miệng đáng giá một câu, trực tiếp xoay người: "Làm việc."
Chúc Duy Ngã không xuất hiện ở chiến trường, đây chính là thời cơ tốt để y kiếm được một lượng công huân lớn, đuổi kịp Chúc Duy Ngã. Nhưng mà y cũng không vui vẻ.
Bởi vì y thông minh như vậy, nên cũng hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này.
Từ đầu đến cuối, y căn bản không hề liếc mắt nhìn Giang Lưu Nguyệt chút nào, cũng không hỏi Giang Lưu Nguyệt có nguyện ý thi hành nhiệm vụ như vậy hay không. Thái độ của y rất rõ ràng...
Không nguyên ý thì cút ngay.
Cho dù đuổi theo Chúc Duy Ngã càng lúc càng khó khăn hơn, nhưng y cũng sẽ không từ bỏ. Chỉ cần có chiến công, y đều nhất định phải đoạt lấy toàn bộ. Bất kể là kẻ nào, bất kể là chuyện gì, đều không thể ảnh hưởng đến y.
Chúc Duy Ngã chưa bao giờ biết Lâm Chính Nhân lại thương nhớ mình như vậy.
Hoặc là nói, hắn ta rất ít để người nào vào mắt, Lâm Chính Nhân cũng không thể trở thành ngoại lệ.
Bầu trời âm u, không thấy một ngôi sao nào.
Lúc này, chiến trường Trang - Ung đang chém giết đến đất trời mờ mịt. Hắn ta lại ngồi ở trên cổng thành cao lớn của thành Dẫn Qua, thương đặt ngang trên gối, trầm mặc không nói.
Thành Dẫn Qua là một trong những thành trì Mạch quốc cắt đất bồi thường cho Trang quốc, bây giờ chính là biên giới giữa hai nước Trang - Mạch.
Đỗ Như Hối điều hắn ta đến đây, nếu như xảy ra chiến tranh thì cũng không sao, vấn đề là Đại ti thủ của Tập Hình Ti ẩn thân ở đây, nếu có phiền toái gì xuất hiện thì cũng sẽ được Đại ti thủ giải quyết.
Hắn ta ở đây sẽ không gặp phải quá nhiều nguy hiểm.
Trong đó thể hiện rất nhiều sự mong đợi mà mọi người dành cho hắn ta.
Nhưng loại cố ý bảo vệ này lại khiến cho hắn ta không thoải mái.
Hắn ta là Chúc Duy Ngã.
Hắn ta bao giờ thì cần được bảo vệ?
Trên cổng thành cao của thành Dẫn Qua, trăng mờ gió lạnh.
Mây đen trĩu nặng giống như sắp sửa rơi xuống.
Một bóng người cao lớn mang mặt nạ đột nhiên xuất hiện sau lưng Chúc Duy Ngã, giọng nói khàn khàn vang lên dưới lớp mặt nạ: "Muốn đến chiến trường Ung quốc sao?"
Đại ti thủ của Tập Hình Ti Trang quốc, phải luôn mang một mặt nạ bằng gang, không hề lộ mặt thật trước mặt người khác, mang ý nghĩa thiết diện vô tư.
Chúc Duy Ngã không xoay người lại, vẫn nhìn về phía Mạch quốc đang ẩn trong bóng đêm, đối diện với thành Dẫn Qua.
"Ta không thấy ta ở lại đây có ý nghĩa gì"
"Bệ hạ đang tiến hành một cuộc đánh bạc trước nay chưa từng có" Đại tỉ thủ đứng khoanh tay, cũng nhìn về phía xa, nói:
"Chúng ta không chỉ muốn thắng lợi, mà còn không muốn thất bại. Đây chính là ý nghĩa của việc giữ ngươi ở lại đây."
Chúc Duy Ngã lắc đầu: "Cây đuốc sở dĩ có thể cháy được, tuyệt đối không phải là vì nó không dám đốt cháy"
Đường đường là Đại ti thủ của Tập Hình Ti, là một trong năm nhân vật có quyền thế lớn nhất Trang quốc. Nếu trước đây có người nói với ông ta, sẽ có một đệ tử quốc viện dám cả gan chất vấn lời của ông ta thì ông ta sẽ không tin. Nhưng nếu như đệ tử quốc viện đó là Chúc Duy Ngã, thì lại trở thành một chuyện đương nhiên.
Đây vốn là một nhân vật thiên tài cực kỳ kiêu ngạo, cực kỳ đường hoàng.
"Ngươi đã đủ lộng lẫy, đủ sắc bén rồi."
Đại ti thủ ý tứ sâu xa nói: "Chúc Duy Ngã, Đỗ tướng cho rằng ngươi có thể đủ sức gánh vác tương lai của Trang quốc. Ta cũng tin như vậy. Nhưng trước đó..."
"Ngươi cần học cách ẩn giấu."
Chúc Duy Ngã mấp máy môi, không nói.
Mà ở bầu trời đêm phía xa, có một bóng người đang bay nhanh đến.
Gió thổi qua thành Dẫn Qua, có lẽ cũng đã từng thổi qua thành Tân An.
Trên đường phố vắng lạnh của thành Tân An, trận chiến vẫn đang diễn ra.
Cành cây giương nanh múa vuốt giống như đang tái diễn lại cảnh tượng kia.
Lúc đó ở thành đạo viện Trang quốc, Khương Vọng bị giáo đồ Bạch Cốt đạo đánh lén, Đổng A ra mặt vì đệ tử, liền trực tiếp thi triển môn đạo thuật sáng tạo độc đáo này, khiến cho hai gã yêu nhân kia không thể ẩn náu được. Một gã bị giết ngay lập tức còn một gã thì bị ép chết.
Bích Ngọc Lung có thể nói là đã mở ra con đường mới đối với đạo thuật hệ Mộc của Khương Vọng, quả thật chính là cảnh tượng khó quên trên con đường tu hành của hắn.
Cho dù là đạo thuật hay là người kia.
Chẳng qua Khương Vọng đã từ người xem biến thành người tham chiến.
Hắn đã từng được môn đạo thuật này che chở, bây giờ lại bị môn đạo thuật này bao vây.
Cuộc sống giống như một trò đùa cực lớn.
Thời gian trôi cảnh vật cũng thay đổi.
Bích Ngọc Lung bao phủ cả con phố dài, ngăn cản cả ánh trăng.
Kiếm của Khương Vọng khó có thể tiến về phía trước thêm mữa, bên trong Bích Ngọc Lung bài xích mọi nguyên lực khác, Diễm Hoa Chỉ Hải chỉ có thể mở rộng ra một chút liền bị chèn ép.
Còn về tranh đoạt nguyên lực hệ Mộc, hắn bây giờ còn lâu mới bằng Đổng A.
Đổng A là người am hiểu khống chế nguyên lực nhất.
Ban đầu Khương Vọng tu hành chậm chạp, bị chặn lại ở bước đặt nền móng, chính Đổng A là người đã truyền thụ cho hắn Khống Nguyên Quyết. Khiến cho hắn có thể nhanh chóng đặt được căn cơ, đỡ khốn đốn khi đặt nền móng bằng Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ.
Nhưng giờ này phút này, Khương Vọng chỉ cảm thấy phẫn nộ.
Tất cả suy nghĩ, thù hận của hắn đều ở trong một kiếm tương tư, rõ ràng Đổng A biết vì sao hắn đến đây, nhưng lại dám tra hỏi hắn có nhầm lẫn hay không!
Chẳng lẽ làm đến chức phó tướng của Trang quốc, liền luôn đúng hay sao? Chẳng lẽ tay cầm Lưỡng Giới Xích thiện ác thì bản thân liền tương đương với chính nghĩa hay sao?