Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 16


Lam Thiên Nhiên đi rồi, Từ Tán cũng lái xe đến công ty.

Hôm nay anh đi quá sớm, kết quả lại trở thành người đầu tiên có mặt, chưa ai đến cả.

Đến một tiếng sau, mới có đồng nghiệp lần lượt vào, mọi người đêỳ rất kinh ngạc khi thấy anh đi làm sớm như vậy.
La Tiểu Duệ cũng có thể xem là đi làm sớm, khi thấy Từ Tán, cậu ta sững sờ một lát, cái bánh bao đưa lên đến miệng cũng quên không cắn: “Anh Tán, sao hôm nay sớm thế?”
Sau đó, cậu ta hào hứng nói: “Bây giờ anh hot lắm rồi anh biết không?”
Từ Tán: “Biết chút chút.”
La Tiểu Duệ tiếp tục cắn bánh bao, đồng thời đùa: “Có phải anh tìm người quảng bá cho mình không?”
“Cậu từng thấy người nào tự bôi đen chính mình không?” Từ Tán hỏi.
“Có đâu, không phải rửa sạch hết rồi à?”
Đầu tiên có người tố Từ Tán là trai bao, nhưng cũng giải thích rõ ràng rồi.

Sau đó có người nói Từ Tán đánh nhau nên bị Đại học Minh đuổi học, rồi cũng đã xong xuôi cả.

Trước thả tin xấu rồi tẩy trắng, đây là chiêu trò lăng xê thường thấy.
Từ Tán lắc đầu: “Có thể là còn chưa xong, chờ đám seeders kia đi làm có khi lại càng xuất hiện nhiều tin xấu hơn.”
Anh nhìn lại giờ: “Chắc đi làm rồi đấy? Có vẻ bắt đầu tiến hành rồi.”
“Cho nên…có người muốn hại anh?” La Tiểu Duệ nghi ngờ đầu tiên là: “Có phải YEY đang trả thù không?”
“Chưa biết.”
“Vậy chúng ta làm sao?”
“Binh đến tướng chặn thôi.”
Từ Tán đã thuê seeding, mời luật sư xong rồi, cả hai con đường đều đã chuẩn bị, hiện giờ không còn gì để làm nữa.
Từ Tán đoán đúng.

Tiếp theo, quả nhiên có kẻ lên tiếng nói lúc anh rời trường đã vay tiền khắp nơi, tất cả bạn học đều cho mượn, tổng giá trị cao đến hơn 500 ngàn, sau đó anh biến mất, không ai liên lạc được.


Cũng có nghĩa là anh lừa gạt một khoản tiền lớn rồi mất tích luôn.
Bình luận:
[Thời đi học đã là đồ lừa đảo, bây giờ đi kinh doanh, chẳng lẽ lại cải tà quy chính sao?]
[Tất nhiên là không, hắn chỉ biến thành một tên lừa đảo chuyên nghiệp thôi.]
[Lừa đảo mở công ty thì chắc chắn là để lừa thêm nhiều tiền hơn rồi.]
[Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng chính là công ty lừa đảo.]
[Sản phẩm do công ty này làm ra chắc chắn không dùng được.]
[Cái phần mềm “Khách Bộ Hành” đó, mọi người phải tẩy chay nó!]
“Ăn nói bậy bạ! Tức chết đi được!” La Tiểu Duệ tức xì khói.
Từ Tán: “Lúc đó đúng là anh đã mượn tiền nhiều người.”
“Hả?” La Tiểu Duệ cố vươn cái cổ ngắn của mình ra.
Từ Tán: “Nhưng sau đó trả hết rồi.”
“À.” La Tiểu Duệ thả lỏng, bắt đầu tò mò: “Sinh viên Đại học Minh giàu thế hả, dám cho anh mượn những 500 ngàn, nếu là em chắc chỉ mượn được 5 ngàn thôi.”
“…”
Chuyện Từ Tán mượn tiền khắp nơi rồi biến mất quả thực đã từng bị lan truyền khắp nơi, nhiều người trong Đại học Minh đều biết chuyện này.

Nhưng nó vẫn còn phần tiếp theo: sau này Từ Tán đã lần lượt trả hết số tiền mượn cộng thêm cả tiền lãi.

Người biết được thì lại không nhiều.
Có nhiều lúc chuyện xấu có thể lan truyền muôn dặm.

Kẻ tung tin có lẽ chỉ biết được nửa đầu câu chuyện thôi.

Tư liệu của kẻ này không đầy đủ, đương nhiên, cũng có thể là gã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng Từ Tán chắc chắn sẽ quỵt nợ luôn.
“Vậy anh có phải lên mang đính chính lại không?” La Tiểu Duệ hỏi.
“Không cần vội.” Từ Tán nói: “Cứ nhờ mấy người bạn học đã cho anh mượn tiền lên tiếng đi, lời bọn họ nói có độ tin cậy cao hơn.”
La Tiểu Duệ suy nghĩ: “Ừ, cũng phải.”
Người thiếu nợ mở miệng nói đã trả tiền thì chẳng ai tin, phải chính chủ nợ đứng ra nói mới đáng tin.

“Vậy anh có cần liên hệ với bạn học không?”
Từ Tán: “Không cần, bây giờ là thời đại internet, chẳng bao lâu nữa chắc họ sẽ biết chuyện này, đến lúc đó tự nhiên sẽ đứng ra nói thay anh.”
La Tiểu Duệ giơ ngón cái: “Anh Tán đúng là rất bình tĩnh.”
Từ Tán cười, chuyện này chắc chắn có thể giải quyết, vậy thì cần gì phải nóng ruột.

Có điều, nguyên nhân chính là vì anh không muốn làm phiền đến những người đó.

Anh nghỉ học giữa chừng, không quá thân thiết với bạn học của mình, sau này mọi người đi khắp nơi làm ăn sinh sống, về cơ bản là không còn liên hệ nữa.

Bình thường đã không liên lạc, khi có chuyện lại tìm đến cửa, chính anh cũng không muốn làm như vậy.

Đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là vì việc này không quá cấp bách.
Người ta sẽ căn cứ theo độ khẩn cấp của sự việc để điều chỉnh đối sách, Từ Tán cũng vậy.

Như năm xưa khi bị đẩy vào đường cùng, anh đã chọn cách mặt dày đi mượn tiền khắp nơi.

Nếu cần thiết, bây giờ anh cũng có thể làm tương tự, nhưng thật sự thì chưa cần, hiện tại anh có nhiều sự lựa chọn hơn.
Một lúc sau, Lam Thiên Nhiên gọi điện thoại đến báo cho Từ Tán rằng lễ ký hợp đồng phải dời lại, vì bộ phận hậu cần gặp vấn đề khi sắp xếp địa điểm.

Hiển nhiên đây là một cái cớ.
Từ Tán có chuẩn bị từ trước, nên trả lời rất bình tĩnh: “Tôi biết.”
“Khi ấy tôi không biết cậu thiếu tiền.” Lam Thiên Nhiên nói.

Ý của anh là chuyện Từ Tán phải đi mượn tiền thời đại học.
Nếu người khác nói như vậy, Từ Tán sẽ cho rằng người ta còn ẩn ý gì khác ở đằng sau, có thể ý nghĩa sâu xa là: nếu tôi biết cậu có khó khăn, tôi sẽ làm gì đó cho cậu.


Nhưng nếu Lam Thiên Nhiên nói như vậy, thì chắc ý nghĩa chỉ đơn giản là trình bày một sự thật thôi.
Từ Tán hơi rầu rĩ.
“Trong nhà cần tiền gấp, nên phải mượn của bạn học, sau đó tôi cũng trả rồi, có trả thêm cả lãi nữa.” Từ Tán nói.
“Ừ.” Lam Thiên Nhiên chỉ đơn giản như vậy, cũng như việc Từ Tán mượn rồi trả tiền là hết sức bình thường, anh chưa bao giờ nghi ngờ Từ Tán cố ý mượn rồi quỵt nợ.
Từ Tán cười nói: “Cậu làm việc đi, tôi cũng phải đi canh chừng trên mạng rồi, xem bọn họ còn chuyện xưa nào muốn đào bới nữa không.”
“Có chuyện gì thì gọi tôi.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Trên mạng, “người quen” của Từ Tán lại tung thêm tin tức.

Có người nói cha của anh mắc bệnh nặng nên mới phải mượn tiền, nhưng rồi sau đó nhanh chóng có kẻ phản bác lại, tự xưng là bạn học thời cấp hai của Từ Tán, có quen với cha anh, thấy ông ta rất khỏe mạnh, không có bệnh gì cả.

Kẻ khác lại nói mình có họ hàng quen với cha Từ Tán, nghe kể rằng anh không hiếu thảo, hiếm khi về nhà, thậm chí ông ta còn từng nói dù có bệnh thì Từ Tán cũng sẽ mặc kệ.

Thế là cư dân mạng lại hùa theo mắng Từ Tán vừa là lừa đảo vừa vô lương tâm, à không, là súc sinh.
Nhóm seeders do Từ Tán thuê bắt đầu đăng những bình luận có lý trí, đề nghị mọi người đừng nghe lời đồn, cha của Từ Tán cũng chưa từng ra mặt nói những lời này, mà những kẻ tự xưng là “người quen” đó thì chưa biết là thật hay giả? Nhờ vậy, một số cư dân mạng lấy lại lý trí.

Ở đầu kia thành phố, Tạ Khai Ngôn và Chu Vĩnh Dật cũng đang xem tin tức về Từ Tán trên mạng.
Chu Vĩnh Dật giật mình kêu lên: “Cậu chưa từng nói anh ta học Đại học Minh! Mình còn từng nói anh ta kém văn hóa đúng không? Trời đất ơi, mặt đau quá.”
Đại học Minh và đại học Tự nhiên Minh, tuy chỉ khác nhau vài chữ trong tên, nhưng một cái trên trời còn cái kia ở dưới đất.
Tạ Khai Ngôn cũng vô cùng kinh ngạc.

Chính cậu ta cũng không biết Từ Tán từng là sinh viên Đại học Minh, anh chỉ nói là: “Anh giống em, mười mấy tuổi là thôi học rồi.”
Điều khác nhau là Tạ Khai Ngôn sau này còn đi học lại, Từ Tán thì không.

Tạ Khai Ngôn thầm nghĩ, cậu ta còn từng rất đắc ý khi mình là sinh viên, có lẽ trong mắt Từ Tán, cậu ta chỉ là thằng ngốc.
“Ầy, Từ Tán không phải là con nhà giàu.

Trên mạng nói gia đình anh ta rất bình thường, thậm chí còn nghèo nữa, thời đi học chỉ dựa vào học bổng.” Chu Vĩnh Dật thở dài: “Xem ra là mình nhìn lầm.

Có thể anh ta và ông chủ chỉ là bạn xã giao thôi, ông chủ thích chơi như vậy, gặp ai cũng gọi anh em lại bình thường, gọi anh ta một tiếng anh cũng không thể nói rõ cái gì.”
Tạ Khai Ngôn nhớ lại cuộc sống bình thường của Từ Tán, cảm thấy hình như anh thật sự không phải con nhà giàu…
Cảm giác của con người đôi khi không đáng tin.


Nếu bạn muốn tin vào chuyện gì đó, bạn sẽ tìm kiếm tất cả mọi lý do để ủng hộ quan điểm của mình, còn nếu không tin thì bạn sẽ phát hiện ra vô số điểm nghi vấn.
Tạ Khai Ngôn nghĩ, xem ra chuyện mình tưởng Từ Tán giả nghèo thử mình là ảo tưởng thôi, cũng là do Chu Vĩnh Dật dẫn dắt mình.
Chu Vĩnh Dật không biết Tạ Khai Ngôn đang nghĩ gì: “Tiểu Ngôn, vậy cũng không đúng, người nhà anh ta cho cậu 200 ngàn để cậu rời khỏi anh ta kia mà?”
“Mình không biết có phải người nhà anh ta không, là một người đàn ông, nhưng chắc chắn không phải là cha anh ta, vì còn rất trẻ.”
Thật ra Tạ Khai Ngôn biết gã không phải người thân của Từ Tán, vì trước đó cậu ta không nói hết mọi chuyện cho Chu Vĩnh Dật nghe, nên bây giờ dứt khoát ném lao thì theo lao.
“Còn trẻ à, có thể là anh em?” Chu Vĩnh Dật mạnh dạn suy đoán: “Còn không thì là tình địch của cậu? Muốn giành người với cậu?”
“Không biết.” Tạ Khai Ngôn nhìn chằm chằm vào máy tính, lên mạng tìm tên Từ Tán, tải lại trang hết lần này đến lần khác để thu thập các tin tức mới, tổng hợp chúng thành hình dáng một con người.
“Tiểu Dật, cậu có thấy mình nên níu kéo anh ta không?” Tạ Khai Ngôn hỏi.
Ngày hôm qua cậu ta định lấy cớ “có người tìm cậu ta để cho 200 ngàn” gọi cho Từ Tán.

Cậu ta muốn dùng sự thật này cho Từ Tán biết rằng mình rất quan tâm đến anh, nhưng Từ Tán không nghe.
Cũng may là không nghe.

Nếu Từ Tán nhận điện thoại, bây giờ có thể cậu ta đã trở lại với Từ Tán, vậy thì càng phiền toái hơn.
“Để mình tính thử xem.” Chu Vĩnh Dật giơ ngón tay ra đếm: “Anh ta đẹp trai, đối xử tốt với cậu, nhưng không có tiền, không phải con nhà giàu mà còn là một thằng nghèo rớt.

Anh ta lừa tiền của nhiều người, tuy rằng có công ty, nhưng chắc là sắp phá sản rồi.”
Tạ Khai Ngôn thở dài: “Công ty… anh ta chưa bao giờ nhắc đến công ty với mình.”
Chu Vĩnh Dật lập tức tăng thêm một tội danh cho Từ Tán: “Đôi khi im lặng chính là lừa dối, mình thấy đạo đức của anh ta có vấn đề.”
Tạ Khai Ngôn rất chán nản: “Mình luôn cho rằng anh ta là người tốt.”
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, cũng may bây giờ cậu thấy rõ anh ta rồi.”
“Ừ.” Tạ Khai Ngôn mím môi: “Vậy thì mình không cần níu kéo anh ta nữa!”
“Đương nhiên là không! Khó khăn lắm cậu mới thoát khỏi đó, sao lại còn định nhảy xuống hố nữa?”
Tạ Khai Ngôn ngồi đờ ra trước máy tính một lát, sau đó đứng lên: “Tiểu Dật, mình phải về ký túc xác một chuyến.”
“Ừ.

Lúc quay lại nhớ mua giùm mình một quả dưa hấu.”
“Được.” Tạ Khai Ngôn đồng ý rồi đi ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, Tạ Khai Ngôn gọi vào một số điện thoại: “Xin chào, cho hỏi, lúc trước anh nói muốn tìm hiểu chuyện của tôi với Từ Tán, cụ thể là chuyện gì?”
Đầu kia cười đáp: “Gặp nhau rồi nói chuyện đi, cậu đang ở đâu? Tôi đến đón cậu.”.

Bình Luận (0)
Comment