Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 55

Trợ lý pha trà xong thì đưa vào văn phòng, anh ta thấy Từ Tán đang uống nước rồi, và là nước trong ly cá nhân của Lam Thiên Nhiên. Trợ lý sững sờ, từ khi nào mà, Từ Tán và Phó tổng Lam của họ lại thân thiết như vậy?

Anh ta đặt trà xuống, trong lúc định rời văn phòng thì nghe Từ Tán nói: “Tối nay tôi bận việc, không đến nhà cậu ăn cơm được.”

Anh ta khựng lại thêm lần nữa, Từ Tán còn thường ghé nhà Lam Thiên Nhiên ăn cơm à?

Lam Thiên Nhiên nhìn lên Từ Tán: “Cậu trông có vẻ mệt, cần nghỉ ngơi thêm.”

Từ Tán cười với anh: “Ừ.”

Lam Thiên Nhiên: “Hội nghị Doanh nghiệp sáng tạo cuối tuần này, tôi cũng đi.”

Từ Tán ngồi thẳng dậy vì bất ngờ: “Vậy thì tốt! Chúng ta có thể đi dạo quanh Tập Phương, tôi còn chưa được đi đấy.”

Anh nói như thể họ không đi họp mà là đi du lịch.

Lam Thiên Nhiên cười: “Tập Phương không lớn, đi dạo thì sẽ nhanh hết lắm, nước thuộc loại sông nước Giang Nam, kiến trúc chính là…”

Anh đặt trọng tâm lên “đi dạo quanh Tập Phương”, còn trọng tâm của Từ Tán lại là “chúng ta”.



Dù ở bên Lam Thiên Nhiên vừa thoải mái vừa vui vẻ, nhưng Từ Tán không thể cứ mãi trốn trong bến cảng này được. Nửa giờ sau, anh trở về công ty của mình, bắt đầu suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Nhạc Trĩ, cân nhắc những gì mình nên làm tiếp theo.

Việc thứ nhất anh làm là mở ứng dụng trò chuyện trên di động, tìm Phương Bồi Lâm, hỏi: Kỹ thuật nhận diện khuôn mặt của các anh rất tốt, đúng không?

Phương Bồi Lâm thích nhất là có người khen kỹ thuật của mình: Đúng vậy, độ nhận diện chính xác của chúng tôi là cao nhất trong ngành! Cho nên các cơ quan thường tìm chúng tôi chứ không hợp tác với công ty khác!

Từ Tán: Có thể dựa trên hình chụp một người để điều tra lai lịch không?

Phương Bồi Lâm: Nếu mặt của người này có trong kho dữ liệu của chúng tôi, đương nhiên là được.

Từ Tán: Có thể giúp tôi tìm một người không?

Phương Bồi Lâm: Chờ chút. Rồi anh ta chạy đi hỏi Lam Thiên Nhiên: Từ Tán nhờ tôi giúp tìm một người, có làm không?

Lam Thiên Nhiên đáp: Cứ làm đi.

Phương Bồi Lâm trở về nói với Từ Tán: Anh gửi hình sang đây, tôi lén điều tra cho anh.

Từ Tán ngạc nhiên, thuận lợi vậy à? Anh gửi hình chụp Lý Minh Ân sang: Giúp tôi xem ông ta là ai.

Trước khi làm bất cứ việc gì, anh phải xác nhận lại những thông tin mà Nhạc Trĩ cung cấp có thật không, dù sao thì ngay cả cha ruột anh cũng không tin mà.

Phương Bồi Lâm nhanh chóng tra được thân phận của Lý Minh Ân, nhưng chỉ có những thông tin cơ bản.

Từ Tán: Có thể giúp tôi điều tra thêm quan hệ họ hàng của ông ta không?

Phương Bồi Lâm: Anh có biết một người có thể có nhiều nhất bao nhiêu người họ hàng không? Anh phải nói muốn tra thông tin về họ hàng nào chứ.

Từ Tán nói muốn xem thử Lý Minh Ân có quan hệ họ hàng với nhà họ Lý ở thủ đô không.

Nhà họ Lý nổi danh khắp cả nước đó hả? Phương Bồi Lâm: Có cảm giác tôi đang tham dự vào chuyện gì nguy hiểm lắm…

Từ Tán: (mỉm cười) Tôi tin anh có thói quen sau khi tra được thông tin thì tiện tay xóa luôn lịch sử.

Phương Bồi Lâm: Con người anh đúng là xấu xa! Nhìn đã biết là chuyên gia làm chuyện xấu!

Từ Tán: Quá khen.

Phương Bồi Lâm ở đầu kia cười lớn.

Kết bạn là một việc quá dễ dàng với Từ Tán, vì anh luôn có thể bắt trúng mạch của người cần làm quen.

Lát sau, Phương Bồi Lâm gửi kết quả cho Từ Tán, Lý Minh Ân và nhà họ Lý đúng là có quan hệ họ hàng xa.

Từ Tán: Còn có thể tìm được thêm nhiều thông tin khác không?

Phương Bồi Lâm: Tôi giúp anh lên mạng vớt một rổ, nhưng thông tin trên mạng thì không chắc là thật đâu.

Từ Tán: Không sao, hàng giả hàng nhái tôi đều nhận, không kén.

Phương Bồi Lâm lại đi lọc từ kho dữ liệu đồ sộ trên mạng, tìm ra một vài tấm hình có vẻ là của Lý Minh Ân. Lần này thời gian khá dài, mãi cho đến khi tan làm Từ Tán mới nhận được kết quả. Anh cẩn thận xem xét từng tấm.

Anh nhận ra có một tấm trong đó chụp trong một bữa tiệc, có Lý Minh Ân và người nhà họ Vương. Lý Minh Ân được họ Vương vây quanh như sao trời tôn mặt trăng. Tấm hình này chắc chắn là do bọn họ tự chụp cách đây mấy năm, còn chưa biết vì sao lại xuất hiện trên mạng, chỉ có thể nói là thói khoe khoang của họ để lại mối họa ngầm cho Lý Minh Ân.

Một tấm hình khác có Lý Minh Ân đang ôm một cô gái trẻ.

Từ Tán hỏi Phương Bồi Lâm: Tìm thấy nguồn gốc của tấm này không?

Phương Bồi Lâm: Để tôi thử. Anh ta lại mất công đi tìm nơi nào đăng tấm hình đầu tiên: Cô gái trong hình là một diễn viên nhỏ không có tiếng tăm gì, hình xuất phát từ Weibo của cô ta.

Cô gái hẳn là đã chụp hình với Lý Minh Ân rồi đăng nó lên mạng, sau đó nhanh chóng xóa đi, chỉ có điều trước đó đã bị người khác lưu lại. Thời đại internet là như vậy, rất dễ dàng để lại dấu vết, càng khó để xóa dấu vết.

Từ Tán lên Weibo tìm thử cô gái đó. Cô ta vẫn còn hoạt động trên mạng, và vẫn là một diễn viên không ai biết đến, chỉ quay vài bộ phim chiếu mạng không thành công. Xem ra giữa cô ta và Lý Minh Ân không có mối quna hệ tình tiền, nếu không thì tài nguyên nhận được phải tốt hơn bây giờ.

Anh còn mong là mình bắt thóp được tác phong của Lý Minh Ân có vấn đề, đáng tiếc chỉ là ảo ảnh. Nhưng những thông tin hiện có đã đủ để chứng minh địa vị của Lý Minh Ân rồi.

Nếu xác định được là bài toán không sai, đã đến giờ tìm câu trả lời cho nó.



Phương Bồi Lâm gửi hết tài liệu mà Từ Tán cần cho Lam Thiên Nhiên.

Tuy Từ Tán có nhờ anh ta giữ bí mật, nhưng với anh ta thì nói cho Lam Thiên Nhiên không phải là tiết lộ bí mật, còn có thể tìm được cảm giác an toàn. Người mà Từ Tán nhờ anh ta điều tra có vẻ nằm ngoài tầm với rồi.

Lam Thiên Nhiên: “Không sao, lai lịch của người này không phải bí mật, ông ta là họ hàng của Ngâm Thiên, từng xuất hiện trong tiệc đính hôn của Ngâm Thiên, có thể cậu không chú ý thôi.”

Phương Bồi Lâm cố nhớ lại nhưng không được: “Đúng là không chú ý, ngày hôm đó đông người quá.”

Rồi anh ta cảm thán: “Không ngờ Ngâm Thiên còn là họ hàng của nhà họ Lý ở thủ đô, đúng là đáng sợ.”

“Chắc không thể tính là họ hàng, quan hệ quá xa.” Lam Thiên Nhiên nói: “Quên những người này đi, bọn họ không liên quan đến cậu, nhớ cũng chỉ lãng phí bộ nhớ thôi.”

Cách ví von bộ nhớ này anh học từ Từ Tán, khi thời gian ở bên nhau lâu dài rồi, con người sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.

Phương Bồi Lâm: “Tôi không nhớ đâu, ngày mai là bộ nhớ của tôi sẽ bị những nội dung mới đè lên thôi.”



Sau giờ làm, Từ Tán đến võ quán.

Anh đến không phải để luyện tập, mà tìm luôn Lão Điền để nói chuyện: “Nhờ anh việc này, cuối tuần làm vệ sĩ tạm thời cho em.”

Lão Điền nghiêm túc hẳn lại: “Có việc gì à?”

Từ Tán cười đáp: “Chưa có. Cuối tuần em phải đi dự hội thảo quan trọng, sợ có người đến kiếm chuyện, đề phòng trước vẫn hơi.”

Hội nghị Doanh nghiệp sáng tạo là sự kiện quan trọng nhất của anh gần đây, vì nó hướng đến khán giả toàn quốc, ảnh hưởng rất lớn, nếu anh là kẻ địch của mình thì chắc chắn sẽ nghĩ cách làm một vố lớn trong hội nghị.

“Ờ.” Lão Điền thả lỏng: “Cậu cần mấy người?”

Từ Tán nhìn quanh các huấn luyện viên và học viên đang tập võ: “Bây giờ anh có bao nhiêu người?”

Lão Điền: “Có thể hành động được tổng cộng là hơn 20 người.”

Trong số này có hơn một nửa là huấn luyện viênmới tuyển gần đây, video đấu võ của Từ Tán lan truyền rất rộng rãi, cũng giúp võ quán kiếm thêm được tiền.

Từ Tán: “Ai đi được thì đều đi? Hai ngày, mỗi người 5000, giá này được chưa?”

Lão Điền lắc đầu: “Quá nhiều, sau này cần gì cậu đến đây gọi một tiếng, mọi người đều sẽ theo cậu, vậy thì anh làm ăn kiểu gì nữa.”

Từ Tán bật cười: “Chỉ có hai ngày, chứ ngày nào cũng thế thì em không có tiền để đốt đâu.”

Nói chuyện xong với Lão Điền, Từ Tán rời khỏi võ quán, lái xe đi đến địa điểm tiếp theo. Anh hẹn Triệu Hồng ăn tối.

Từ Tán đến nơi trước nên gọi món trước, cơm nước dọn lên thì bắt đầu ăn luôn. Chờ khi Triệu Hồng đến nhìn khắp bàn, thấy toàn là món nhạt, không có món nào đi theo phong cách dầu mỡ.

Anh ta ngồi xuống: “Khẩu vị của cậu biến thành thanh đạm rồi à?”

“Tôi không có khẩu vị đặc biệt nào cả, cứ ngon là được.” Từ Tán gắp một đũa cá hấp: “Thực phẩm tươi thì chỉ cần chế biến đơn giản, giữ nguyên hương vị vốn có đã rất ngon rồi.”

Thật ra là vì ở nhà Lam Thiên Nhiên, anh toàn ăn được những món thanh đạm.

Triệu Hồng không biết bối cảnh sau lời nói của Từ Tán, còn thay anh tìm một lý do: “Quên mất cậu từng ở Nhã Châu, bên đó chú trọng giữ nguyên hương vị tự nhiên.”

“Trưa nay tôi ăn cũng thế đấy, ăn chay.” Từ Tán nói: “Đi gặp Nhạc Trĩ.”

Triệu Hồng đẩy mắt kính, nhìn Từ Tán, chờ anh nói tiếp phần sau.

“Anh có từng nghe nói đến Lý Minh Ân chưa?” Từ Tán kể lại nội dung cuộc trò chuyện giữa anh và Nhạc Trĩ cho Triệu Hồng nghe.

Triệu Hồng nghe xong thì lộ vẻ đau khổ: “Việc này cho tôi biết có được không?”

Anh ta chỉ muốn làm một luật sư bình thường, không muốn tham dự vào chuyện sóng gió bão bùng như vậy, rất dễ thịt nát xương tan.

“Tôi không tha cho anh đâu…” Từ Tán đáp: “Thêm một sức lao động mà.”

Triệu Hồng cười khổ: “Cậu định làm sao?”

Từ Tán: “Có người cố ý gây sự, tôi còn có thể làm gì? Anh thay tôi tiếp tục điều tra Tôn Triết đi, tăng cường thêm nữa, tôi tăng tiềm cho anh.”

Triệu Hồng gật đầu: “Được, tôi tìm thêm vài người nữa.”

Cộc cộc cộc, có người gõ cửa. Triệu Hồng nghe tiếng thì nhìn ra, thấy một phục vụ đẩy cửa, bưng một tô canh vào.

Từ Tán nhìn Triệu Hồng, cười hỏi: “Vừa rồi anh tưởng là Hạng Vãng à?”

Triệu Hồng mặc kệ, nói với phục vụ: “Làm phiền cho tôi một chén cơm, cảm ơn.”

Hai người ăn gần xong thì lại có người gõ cửa, lần này Triệu Hồng không nhìn lên.

Từ Tán cười nói: “Hạng Vãng, sao cậu đến đây? Anh chuẩn bị đi rồi đây.”

Triệu Hồng lắc đầu: “Một chuyện cười kể hai lần không buồn cười nữa đâu.”

“Em đi ngang qua.” Giọng của Hạng Vãng vang lên: “Hai người đang bàn chuyện gì bí mật?”

Triệu Hồng ngước lên, đúng là hắn đến thật.

Từ Tán: “Đang nói việc ở Nhã Châu, đã điều tra rõ ràng rồi, bọn họ đang tìm bằng chứng phạm pháp của anh.”

Hạng Vãng ngồi xuống bên cạnh Từ Tán, nhìn mặt bàn: “Hai người ăn hết rồi? Em còn chưa ăn, em gọi họ nấu tô mì đã.”

Hắn gửi tin đặt món cho nhà bếp, rồi hỏi: “Bọn chúng đến Nhã Châu tìm bằng chứng phạm pháp của anh, rồi sao nữa, tống tiền?”

Từ Tán: “Không, sẽ tố cáo, cho cảnh sát đến bắt anh. Lần trước hai người xâm nhập gia cư bất hợp pháp, vốn là định bắt anh, hai người bị anh liên lụy.”

Hạng Vãng: “Thì ra là như vậy! Bắt anh rồi thì sao? Rồi cũng phải nhanh chóng thả anh ra thôi mà?”

Thông thường thì tạm giam sẽ có thời hạn quy định, chỉ cần người bị tạm giam không có tội thì nhiều nhất chỉ được giữ ba ngày.

“Chỉ cần chứng minh anh phạm tội thì không cần thả rồi.” Từ Tán đứng lên: “Đi trước đây, hai người từ từ ăn đi.”

“Khoan đã…” Triệu Hồng gọi lại: “Cậu không có vấn đề gì thật chứ?”

“Đương nhiên là không.” Từ Tán nhìn sang Hạng Vãng: “Nếu tôi mà phạm tội thật, cha cậu ta đã tống tôi vào tù trước rồi.”

Hạng Vãng khoanh tay: “Ổng không dám.”

Từ Tán không bình luận thêm: “Đi đây.”

Cửa phòng mở ra rồi khép lại, chỉ còn hai người.

Triệu Hồng cầm di động lên xem giờ. Hạng Vãng nhìn anh: “Hai người bận thế sao?”

Triệu Hồng buông điện thoại xuống, hỏi: “Cha cậu và Từ Tán có mâu thuẫn à?”

Hạng Vãng: “Ổng có mâu thuẫn với tôi.”

Cha của Hạng Vãng ban đầu không vừa mắt Từ Tán, kiên quyết phản đối con trai giao du với anh. Còn Hạng Vãng khi đó mắc chứng trẻ trâu trầm trọng như một thằng nhóc vị thành niên, người khác càng cấm thì hắn càng quyết tâm phải làm. Hắn đối địch với cha mình rất dữ dội, thậm chí ngay cả việc cha mình có dăm ba tình nhân bên ngoài cũng vạch trần cho mọi người cùng biết, cả gia đình không được một ngày yên ổn. Cuối cùng cha hắn “bị tổn thương nặng nề”, quyết định không thèm để ý đến hắn nữa.

Triệu Hồng không còn gì để nói, anh đã quá quen với phiên bản “hiểu chuyện” của Hạng Vãng, rất khó tưởng tượng ra phiên bản bất trị của hắn là như thế nào.

Phục vụ gõ cửa, bưng tô mì Hạng Vãng vừa gọi vào. Đó là một cái tô khổng lồ, chẳng biết đây là lượng vốn có trong thực đơn của nhà hàng, hay là do Hạng Vãng đặc biệt yêu cầu.

Triệu Hồng lại nhìn giờ.

Hạng Vãng nói: “Sao lớn như cái chậu thế này? Tôi ăn không hết, anh muốn thử không? Mì rỗng ruột thủ công đấy, dai vừa đủ.”

Triệu Hồng lại bỏ điện thoại xuống.

~*~
Bình Luận (0)
Comment