Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 67

Vương Chương nói riêng với Lam Thiên Nhiên: “Vương Tông chắc không dám để cảnh sát can thiệp, anh ta biết thừa thằng con mình là loại người gì, không điều tra còn may, chứ có cảnh sát thì thế nào cũng ra chuyện.”

Hắn nói tiếp: “Mà xảy ra việc này, Vương Tông có lẽ không còn tâm tư nào để làm việc đâu.”

Ban đầu Vương Tông đang thuyết phục ông cụ ở nhà để lão đến hái quả ngọt của Vương Chương, mà ông cụ luôn rất thiên vị Vương Tông, quá nửa sẽ ủng hộ. Một khi đã vậy, Vương Chương có thể hố nhà họ Vương một khoảng tiền lớn. Nhưng bây giờ Vương Đình xảy ra chuyện, ông cụ thương cháu cũng thương con, thể nào cũng sẽ bảo Vương Tông tạm thời gác lại công việc, nghỉ ngơi một thời gian.

Vương Chương rất lo lắng: “Lần này kế hoạch của chúng ta tiêu đời mất, làm sao bây giờ?”

Lam Thiên Nhiên suy nghĩ rồi đáp: “Nếu ông ta từ bỏ, vậy chúng ta làm giả thành thật, phát triển hạng mục này nghiêm túc, tôi tin vào năng lực của anh, anh sẽ làm tốt.”

Vương Chương: “…”



Vương Tông đến xem nơi ở của Vương Đình trước, không thấy có vấn đề gì lớn. Sau đó lão kiểm tra máy quay giám sát bên ngoài, lần này thì có phát hiện. Trước khi Vương Đình gặp chuyện, có người từng vào nhà rồi chạy ra, mà kẻ đó còn có vẻ rất hoảng loạn.

Người này chắc chắn có vấn đề, phải báo cảnh sát! Tiếp đó, Vương Tông thông qua quan hệ với Lý Minh Ân để làm việc với cảnh sát, đề nghị họ cố gắng điều tra vụ án này trong bí mật.

Cảnh sát xem băng ghi hình xong thì lập tức mời Khổng Hi Thần đi hỗ trợ điều tra.

Lam Thiên Thanh nghe ngóng được diễn biến mới nhất từ chỗ Vương Tông, bèn kể với Lam Thiên Nhiên: “Cậu biết Khổng Hi Thần không? Một ngôi sao nhỏ, tối hôm đó Vương Đình hẹn cậu ta về nhà…”

Đến trưa cùng đi ăn cơm, Lam Thiên Nhiên lại kể chuyện này cho Từ Tán.

Từ Tán rất ngạc nhiên, tối đó Khổng Hi Thần ở chỗ Vương Đình? Lẽ nào… cậu ta định giết Vương Đình? Anh còn nhớ cậu ta đòi báo thù.

Rồi Từ Tán nhanh chóng nghĩ đến liên hệ giữa mình và Khổng Hi Thần: anh biết ân oán giữa cậu ta và Vương Đình, anh cũng nhờ anh Miêu đi tìm người giúp, sau đó Khổng Hi Thần bí mật liên lạc với anh… Tất cả những việc này cảnh sát đều có thể hỏi ra từ Khổng Hi Thần, tố chất tâm lý của người bình thường không để vượt qua thẩm vấn của cảnh sát được. Và bản thân anh còn có thù cũ hận mới với Vương Đình, việc cũ là anh từng đánh Vương Đình, việc mới là gần đây gã ngủ với Tạ Khai Ngôn.

E rằng cảnh sát sẽ nghi ngờ anh là đồng lõa của Khổng Hi Thần, về phần nhà họ Vương, bọn họ có thể sẽ nghĩ anh là chủ mưu.

Từ Tán nghĩ, nếu Tôn Triết cùng với nhà họ Vương và Lý Minh Ân đứng sau lưng gã chỉ cần lợi dụng cơ hội này để đổ dầu vào lửa, thì dù sau cùng anh không bị định tội, vẫn sẽ thân bại danh liệt.

Lam Thiên Nhiên hẳn là sẽ không bỏ mặc anh, như vậy sẽ bị liên lụy, đây là việc mà Từ Tán không muốn thất nhất. Hạng Vãng ít nhiều gì cũng dính vào, nhưng vấn đề không quá lớn. Nhạc Trĩ khó tránh khỏi dính vết nhơ, chuyện này thì Từ Tán cảm thấy không thể trách anh được, chỉ có thể nói là hai bên liên lụy lẫn nhau thôi.

Từ Tán buông đũa, thở dài: “Thiên Nhiên, khó quá đi.”

Lam Thiên Nhiên nhìn anh: “Sao?”

“Sau này tôi không bao giờ đánh nhau nữa.” Mỗi lần gặp khó khăn, Từ Tán đều nghĩ giá như ngày đó anh không đánh Vương Đình, cuộc đời anh có thể sẽ khác hẳn bây giờ.

Lam Thiên Nhiên trầm tư: “Cũng không hẳn là không thể đánh.”

“Hở?”

“Tôi từng nghe được một câu, cuộc đời sẽ đẩy người dùng lý lẽ vào đường chết.” Lam Thiên Nhiên nói: “Cậu biết đánh nhau là rất tốt.”

Câu nói này chắp cánh cho trái tim nặng nề của Từ Tán, giúp nó bay lên, anh đùa: “Tôi cảm thấy tôi cũng rất biết dùng lý lẽ, văn võ song toàn.”

Lam Thiên Nhiên cười: “Tôi biết.”

Vừa nói, mắt anh vừa đảo qua thức ăn trên bàn. Không cần anh phải nói gì, Từ Tán đã lại cầm đũa lên ăn tiếp.



Dòng xe chậm chạp nhích về trước, Từ Tán kiên nhẫn giữ bánh lái. Lúc này, di động reo vang, anh dùng tai nghe để nhận điện.

Giọng nói vui sướng của Hạng Vãng vang lên từ đầu kia: “Anh, tìm thấy tên tài xế đó rồi, bây giờ bọn em đi chặn hắn, anh đi không?”

Người hắn nói chính là tài xế của Quách Tín trước kia. Trước đó Triệu Hồng không biết có nên tiếp tục điều tra đầu mối không liên quan nhiều với nhiệm vụ chính này hay không, nhưng khi hỏi Từ Tán, anh lại bảo cứ điều tra tiếp, nên họ lại lần theo dấu vết.

Tài xế này gặp xung đột với người khác vào đúng ngày mà Quách Tín bị bắt cóc, gã không đến đón Quách Tín được, ông ta bèn gọi xe ngoài, không ngờ lại bị chiếc xe đó chở ra ngoại thành, rồi bị nhốt vào một căn nhà nhỏ.

Hạng Vãng cho rằng tên tài xế này có vấn đề, nếu gã không gặp sự cố đúng ngay lúc mấu chốt, thì Quách Tín sẽ không bị bắt, vậy nên nhất định phải nói chuyện với tên này.

Hắn tìm được địa chỉ hiện giờ của tài xế, sau đó bảo Đại Trường gọi thêm một nhóm người, chuản bị đi gặp gỡ.

Từ Tán đáp: “Anh có việc, không đi được. Lão Triệu có đó không?”

“Có, Lão Triệu, mau lên tiếng.” Hạng Vãng đá nhẹ vào cẳng chân Triệu Hồng một cái.

Triệu Hồng: “…tôi đây.”

Từ Tán không biết động tác nhỏ giữa bọn họ, chỉ nói: “Hạng Vãng, cậu đừng làm bậy, nghe lời Lão Triệu.”

“Em biết rồi!” Hạng Vãng lại định đá Triệu Hồng.

Triệu Hồng giữ đầu gối hắn lại, không cho cái chân đó nhúc nhích nữa.

Hạng Vãng cúi đầu: “Lão Triệu, tay anh đẹp đó.”

Triệu Hồng im lặng rút tay về.



Cuối cùng cũng đến võ quán, Từ Tán dừng xe ở trước, sau đó đi xuyên qua căn nhà, lên chiếc xe đang dừng ở cửa sau.

Nhạc Trĩ và thư ký đang ở trên đó.

Thư ký lên tiếng trước: “Có việc gì gấp như vậy? Sao phải gặp mặt mới nói chuyện được?”

Từ Tán đột nhiên gọi cho anh ta, nói nhất thiết phải gặp Nhạc Trĩ. Lúc này Nhạc Trĩ vốn phải tham gia một cuộc họp, nhưng để gặp Từ Tán nên phải lùi giờ về sau.

Từ Tán cười khổ: “Không biết hai người đã nghe tin con trai của Vương Tông, Vương Đình bị đuối nước trong bồn tắm ở nhà chưa, việc này liên quan đến một nghệ sĩ tên là Khổng Hi Thần.”

Sau đó anh kể lại chi tiết mối liên hệ giữa anh, Vương Đình và Khổng Hi Thần, cũng nói thẳng ra lo lắng của mình trước sự kiện này.

Nhạc Trĩ nghe xong thì nhìn sang thư ký của mình một cái.

Thư ký hỏi: “Chuyện của Vương Đình không liên quan đến anh thật chứ?”

Từ Tán không tức giận vì bị nghi ngờ, anh bình tĩnh lắc đầu: “Không liên quan.”

Anh không hề nghĩ đến việc hại chết Vương Đình, vì anh căn bản không xem gã là mối họa. Thứ mà anh để tâm là nhà họ Vương đứng sau gã, nên bốn năm trước anh mới lập bẫy cho họ Vương ngã một cú đau, ép bọn họ phải bỏ chạy ra nước ngoài như chó mất chủ.

Bây giờ nhà họ Vương muốn trở về, việc anh nghĩ cũng là phải làm gì để cản bước chân bọn họ, chứ không phải đi giết Vương Đình. Kể cả việc tìm nạn nhân “Khổng Hi Thần” để kiện gã cũng là nhằm vào nhà họ Vương, tạo dư luận để bọn họ không dám trở về.

Thực ra bốn năm trước Từ Tán cũng đã dùng thủ đoạn tương tự, lợi dụng nạn nhân để khơi lên dư luận quần chúng, nhà họ Vương bị cả nước mắng chửi phỉ nhổ, danh tiếng của công ty sụt giảm nghiêm trọng, thị trường cũng bị một đòn rất mạnh, sau cùng chỉ có thể từ bỏ hết tài sản trong nước, cả nhà chạy ra ra nước ngoài lánh nạn.

Vì sao Từ Tán lại để tâm đề phòng nhà họ Vương, vì anh cho rằng chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ không để cho anh được yên.

Nhạc Trĩ im lặng. Ông ta đang cân nhắc lợi và hại, nếu mặc kệ Từ Tán, để anh bị dính vào vụ án này, sau cùng chính mình cũng không thể thoát. Người bên Lý Thận hẳn sẽ tung tin Nhạc Trĩ quen với Từ Tán ra ngoài, tìm cách phóng đại mối liên hệ giữa họ, rồi hắt từng thùng nước bẩn lên ông ta. Còn nếu muốn giúp Từ Tán, thì phải làm thế nào? Cảnh sát điều tra không phải như trong phim, có địa vị cao thì có quyền sửa kịch bản.

Từ Tán hỏi: “Có thể hỏi xem tiến độ của bên cảnh sát đến đâu trước không?”

Nhạc Trĩ gật đầu với thư ký.



Phía cảnh sát đã tìm ra một vài điều.

Họ thấy trong băng ghi hình giám sát cảnh Khổng Hi Thần mang hai ly nước vào nhà Vương Đình, sau đó tìm thấy một trong hai ly nước đã bị uống cạn, kết quả xét nghiệm cho thấy chất lỏng bên trong có chứa chất gây tê và chất gây ảo giác. Họ suy đoán Vương Đình đã uống ly nước này rồi ngất xỉu, gục đầu vào nước dẫn đến ngạt thở. Ngoài vấn đề này, cảnh sát còn tìm thấy thành phần tương tự trong vài miếng bánh kem. Bên cạnh đó, trên người Vương Đình chỉ có dấu vết bị ngã chứ không còn thương tích khác, Khổng Hi Thần cũng không bị thương, chứng tỏ giữa hai người không phát sinh giằng co vật lộn.

Khổng Hi Thần chưa khai ra điều gì, vì tinh thần của cậu ta đã sụp đổ, khó lóc đến ngất đi. Bây giờ cảnh sát còn phải đưa người vào bệnh viện điều trị.

Từ Tán thở hắt ra, không phải vì Khổng Hi Thần chưa khai gì, mà vì anh thấy: “Khổng Hi Thần hẳn là vô tội.”

Nếu Khổng Hi Thần vô tội, thì hiển nhiên anh không thể trở thành đồng phạm, nguy cơ của anh cũng được giải trừ.

Từ Tán: “Cậu ta chỉ mang nước vào, nhưng cảnh sát cũng tìm thấy thuốc trong bánh kem có ở hiện trường, bánh kem là do Vương Đình chuẩn bị, vậy thuốc trong đó cũng là do hắn tự bỏ. Căn cứ theo logic, thuốc trong nước có thể cũng là của hắn.”

Thư ký: “Hắn tự bỏ thuốc mình?”

Từ Tán: “Chắc là muốn bỏ thuốc Khổng Hi Thần, nhưng bất cẩn uống lầm ly đó thôi.”

Nếu không phải là nguy cơ thực sự, Từ Tán chân thành và vui vẻ bày tỏ với Nhạc Trĩ: “Rất xin lỗi, đã làm mất thời gian của chú.”



Từ Tán đi rồi, Nhạc Trĩ mới nói: “Tôi luôn cảm thấy cậu ta nghiêng về tà hơn là chính, không ngờ khi gặp chuyện, cũng không thoát ra khỏi khuôn mẫu đúng sai.”

Thư ký: “Tổng thể thì Từ Tán vẫn là một thanh niên khá tốt.”

Nhạc Trĩ mỉm cười, nói: “Nếu Khổng Hi Thần có vấn đề về tâm thần, vậy có phải nên nhanh chóng tìm cho cậu ta một luật sư, đảm bảo quyền lợi của cậu ta?”

Thư ký gật đầu: “ Đúng. Luật sư sẽ dạy cậu ta biết cái gì nên nói, cái gì nên ngậm miệng.”



Tài xế của Quách Tín năm xưa bây giờ đang mở một quán nhỏ.

Đoàn người Hạng Vãng dừng xe trước cửa quán, mọi người lần lượt xuống xe.

Đại Trường đánh giá xung quanh, đây là một con đường nhỏ, không đông đúc, nhìn qua đều là người dân bình thường. Hắn đến bên Hạng Vãng, nói: “Cậu và luật sư Triệu đứng ngoài chờ chúng tôi?”

Hạng Vãng gật đầu.

Đại Trường dẫn nhóm người của mình vào quán. Bọn họ đuổi hết khách trong quán đi, lấy bình xịt sơn ra phun kín máy quay giám sát, sau đó hạ cửa cuốn xuống.

Tấm mắt của Triệu Hồng bị cửa cản lại, anh nhìn sang Hạng Vãng.

Hạng Vãng đang đứng cạnh bồn cỏ ven đường nhìn thứ gì đó. Triệu Hồng lại gần, thấy hắn đang chơi với một cọng cỏ đuôi cáo.

Triệu Hồng quay lại hướng quán nhỏ, chỉ nhìn thấy cửa kéo đang rung lên bần bật: “Đại Trường đang làm gì thế?”

Hạng Vãng cười, sinh động và nghịch ngợm: “Không biết, tôi cũng không cần biết.”

Triệu Hồng im lặng, anh nhận ra mình thực sự có sự hiểu lầm rất lớn về Hạng Vãng. Anh vẫn luôn cho rằng Hạng Vãng là một thanh niên được miêu tả bằng rất nhiều tính từ tích cực, đương nhiên, vẫn sẽ hơi bướng như “gấu”. Nhưng bây giờ thì anh phát hiện con “gấu” này là gấu thật, có bản năng tàn nhẫn bẩm sinh của động vật ăn thịt. Một con thú ăn thịt với bộ lông bóng mượt, răng nanh và móng vuốt chưa bao giờ dính máu, thì có nghĩa là người khác đã thay nó làm những việc đó rồi, thứ được dâng lên trước mặt nó sẽ luôn được xử lý sạch sẽ.

Hạng Vãng cười nói: “Anh khỏi lo, đập hư đồ thì sẽ đền. Không thể ép người ta đến đường cùng, đúng không?”

“Đúng. Anh cậu dạy.” Triệu Hồng tự hỏi không biết Từ Tán đã dạy cho Hạng Vãng cái gì, sao hắn lại biến thành một tổ hợp phức tạp như bây giờ.

Một lúc sau, cửa cuốn của quán được kéo lên một đoạn, Đại Trường cúi người luồn ra ngoài. Hắn bước lại, đưa di động cho Hạng Vãng.

Trong đoạn video, tài xế mặt ủ mày chau, thừa nhận ngày đó gã không đến đón Quách Tín đúng giờ là vì nhận tiền của người khác, gã không quen người cho tiền, nhưng trung gian giới thiệu người đó cho gã là một giám đốc đang làm việc tại Tín An Thành, họ Tôn, Tôn Triết.

Hạng Vãng rất vui sướng, nhảy bật lên rồi xoay hai vòng, hỏi Triệu Hồng: “Bắt được đuôi của Tôn Triết rồi, tôi giỏi không?”

Triệu Hồng đẩy kính, cười đáp: “Cậu rất giỏi, thật sự rất giỏi.”

Bình Luận (0)
Comment