Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Xin Chào Đối Tượng Xem Mắt Của Tôi! – Chương 17: miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 17
[==Edit & Post by ngontinhhay.com ==]
“Thông tin từ cục quản lý giao thông cho biết chủ của chiếc xe trong video đã báo mất một năm nay vẫn chưa được tìm thấy. Còn biển số thì cũng là giả”.
“Tôi đã kiểm tra các bệnh viện và ngân hàng gần các nạn nhân nhất, nhưng không tìm thấy điểm chung của họ.”
Ban đầu Đường Nguyên mang theo rất nhiều sự kỳ vọng nhưng khi nghe tin thì cô lại rơi vào tuyệt vọng ngay lập tức. Rõ ràng là có những manh mối mới vậy mà cuối cùng lại đi vào ngõ cụt.
“Đội trưởng, tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
Triệu Kiêu cũng nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: “Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại một lát.”
Tất cả mọi người đều biết rằng anh ấy sẽ tham khảo ý kiến của chuyên gia, mặc dù họ hơi khó chịu vì sự kém cỏi của mình, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác. Đường Nguyên đang suy ngẫm về tin nhắn của nạn nhân trên tường, Trương Đào bước tới và hỏi cô:
“Bánh Trôi, tối qua em không sao chứ?”
“Em không sao. Sau đó mọi người có phát hiện gì mới không?”
“Ánh sáng không tốt, camera cũng không quay được rõ ràng. Chúng tôi đã gửi cho bộ phận kỹ thuật, mong là sau khi họ xử lý sẽ có được phát hiện mới.”
“Ừ.” Đường Nguyên không có hy vọng nhiều, những kẻ tình nghi mà họ đang đối mặt đều quá thận trọng.
Đang lúc nói chuyện thì Triệu Kiêu cầm điện thoại di động và đi vào.
“Đội trưởng.” Mọi người vây quanh, hồi hộp chờ đợi.
“Tôi đã báo cáo tình hình với chuyên gia và anh ta đưa ra hai hướng đi mới cho chúng ta. Đầu tiên, điều tra tất cả các vụ án tương tự trong thành phố trong sáu tháng qua và tìm ra nạn nhân đầu tiên. Nói chung, kẻ sát nhân phạm tội lần đầu tiên là do bốc đồng mà gây án, rất có khả năng hắn và người bị hại quen biết với nhau. Thứ hai là vì không tìm thấy điểm chung giữa các nạn nhân ở ngoài đời thực nên chúng ta cần thay đổi tư duy và tìm đến thế giới ảo thử xem, tức là tìm trên mạng. Dựa vào độ tuổi, ngoại hình và giới tính của một số nạn nhân thì chuyên gia khuyên chúng ta nên bắt đầu với các ứng dụng xã hội mà họ thường sử dụng gần đây.”
Sau một hồi phân tích, thì trước mắt mọi người bỗng nhận ra được ánh sáng nơi cuối đường hầm.
[==Edit & Post by ngontinhhay.com ==]
Lần này, ngay cả Trương Đào cũng phải bị thuyết phục.
“Thiên tài, anh ta chính là thiên tài! Đội trưởng, chuyên gia này là ai vậy? Khi nào thì mới giới thiệu cho chúng tôi?”
“Tránh ra, đừng vì tính xấu này của cậu mà làm cho tôi bị mất mặt. Giải quyết vụ án trước đi, chuyện khác để nói sau.”
Sau khi thảo luận xong, đội điều tra tội phạm được chia thành ba nhóm. Một nhóm đến bộ phận kỹ thuật để sàng lọc, nhóm còn lại tiếp tục làm việc dựa trên các hồ sơ camera lưu lại và chứng cứ hiện có. Đường Nguyên và Trương Đào chịu trách nhiệm điều tra dữ liệu vụ án tương tự vài tháng trước.
Bận rộn từ sáng đến tối, sau năm giờ đồng hồ cuối cùng bọn họ cũng đã có phát hiện mới.
“Bánh Trôi, cả hai trường hợp này đều hơi đáng ngờ. Nữ sinh đầu tiên qua đời là một sinh viên năm cuối. Vào đêm trước của lễ tốt nghiệp, cô ấy đã vô tình rơi xuống từ tòa nhà khách sạn. Theo báo cáo khám nghiệm tử thi của bác sĩ pháp y thì cô ấy đã tình nguyện có quan hệ tình dục vào hai giờ trước khi bị rơi xuống đất. Người phụ nữ chết thứ hai là một họa sĩ trẻ. Vài ngày trước khi cô ấy đi học ở Paris, cô ấy đã cắt cổ tay mình trong phòng vẽ tranh của mình để tự tử.”
“Ừ!” Đường Nguyên gật đầu: “Một vụ tai nạn và một vụ tự sát, thời điểm quá trùng hợp. Trong hai vụ án này, cảnh sát có tìm ra kẻ tình nghi nào không?”
“Nạn nhân đầu tiên thì cảnh sát nghi ngờ đó là bạn trai của người đã chết, nhưng bác sĩ pháp y không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của vụ giết người. Còn nạn nhân thứ hai thì khi còn sống nạn nhân không hề có bạn bè, cô ta luôn sống một mình. Trong phòng tranh cũng không phát hiện được dấu vân tay và DNA của người nào khác.”
“Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta chia ra hành động thôi. Em sẽ điều tra về cô nữ sinh và anh điều tra về các mối quan hệ cá nhân của người hoạ sĩ.”
Sau khi phân công xong hai người rời khỏi đồn cảnh sát không chút chậm trễ, lái xe về phía mục tiêu của mỗi người.
Theo điều tra, sau vụ thảm án thì thi thể của nữ sinh Trần Dao đã được cha mẹ chôn cất, còn bạn trai cũ Đổng Trí của cô ta thì sau khi tốt nghiệp đã trở về quê nhà ở thành phố H. Không có thông tin nào về chuyến đi của Đổng Trí từ Thành phố H đến đây, nhưng không loại trừ khả năng anh ta đã đến đây bằng các phương tiện khác và trốn tránh.
[==Edit & Post by ngontinhhay.com ==]
Thành phố H là một thành phố nhỏ hẻo lánh không có sân bay và không có ga đường sắt cao tốc. Đường Nguyên suy nghĩ một lúc thì nhận thấy lái xe đến đó là cách làm nhanh nhất.
Xe của cô đã được gửi đi sửa cách đây ít lâu, hôm nay mới được lấy về. Vừa ra khỏi ngoại ô thành phố và định phóng xe vào cao tốc thì cô chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng bên lề đường, tay còn mang theo một túi đồ.
“Chúc Già?” Đường Nguyên dừng xe kinh ngạc nhìn anh.
“Anh vừa mới đến đưa đồ ăn cho em. Đồng nghiệp cảnh sát trong đội của em nói rằng em chuẩn bị đi đến thành phố H. Gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến anh không còn cảm hứng nên anh sẽ đi cùng với em.”
Nghe được tin này hiển nhiên Đường Nguyên cảm thấy vui vẻ, chỉ là…
Lời nói vào sáng sớm hôm nay của anh vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
“Chờ đến khi em giải quyết xong vụ án này thì chúng ta sẽ kết hôn.”
Đường Nguyên không biết đó có phải là cầu hôn hay không, nhưng cô luôn cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Họ quen nhau chưa được bao lâu, dù chuyện giường chiếu hòa hợp nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ về anh. Cô đã biết tên và tuổi của anh, công việc của anh dưới một bút danh. Còn những thứ khác ví dụ như quá khứ của anh, gia đình của anh thì cô không biết gì cả.
Tuy nhiên, cô không thể phủ nhận rằng cảm giác thật tuyệt vời khi nghĩ đến việc kết hôn với một người như vậy, có người đợi cô khi cô trở về nhà. Và khi cô bận rộn với vụ án và không có thời gian ăn cơm thì sẽ có thức ăn được gửi đến từ nơi xa nào đó.
Vì vậy, sáng nay cô không đồng ý nhưng cũng không từ chối.
Chúc Già cất kỹ túi đồ vào cốp xe rồi đi về phía trước cười nói:
“Anh lái xe cho, em ngủ một lát đi.”
“Được thôi.”
Con đường phía trước là tốt hay xấu đều không thể đoán trước được. Cô vừa phải điều tra vụ án và bảo vệ sự an toàn của hai người, đã đến lúc phải tiết kiệm sức lực.
[==Edit & Post by ngontinhhay.com ==]