Xin Chào! Nguyễn Tổng

Chương 59


Một thay đổi từ chối của Tống Văn Dịch, trong nháy mắt đã dẫn phát một trận thảo luận nóng sốt trong giới.

Không ít người cảm khái, Tống Văn Dịch -trọng tình cảm, bảo vệ người đại diện như vậy.

Về phương diện khác, người trong giới cũng nổi dậy chú ý với Minh Triệu.

Người đại diện này thật là không thể khinh thường.
Lẽ nào là kế tiếp Chu Vận? Hoa Hạ cũng đủ bản lĩnh, đi một Chu Vận, lại đến một người Minh Triệu nữa.
Sao người đại diện có chút bản lĩnh đều là Hoa Hạ?
Đây là kiếp trước Kỳ Duyên tu được cái phúc gì?
Đương nhiên Kỳ Duyên sẽ không dễ dàng bỏ qua Lữ Phẩm, gậy ông đập lưng ông.

Không đến hai ngày, các trang web lớn đề cập đến tin tức Lữ Phẩm quy tắc ngầm với người mới hoàn toàn bùng nổ.
Lúc đó, Lữ Phẩm đang họp ở công ty, dự định liên hệ một tiểu sinh* tới diễn nam số một《 Thiên nhai xích tử tâm 》, trong lòng mắng Tống Văn Dịch 1000 lần.

Trợ lí vội vội vàng vàng xông tới.
*Tiểu sinh, tiểu hoa đán: dùng để gọi nghề nghiệp là diễn viên, giới tính nam hoặc nữ đóng những vai còn trẻ bằng độ tuổi của nhân vật chứ không dựa vào độ tuổi thật của diễn viên.

Tương tự ngày nay, hai từ này dùng để gọi các nam nữ diễn viên còn trẻ, có ngoại hình xinh đẹp và nổi tiếng như nhân vật và độ tuổi được thể hiện trong tác phẩm.

“Lữ tổng, không xong rồi!”
Lữ Phẩm vừa nhìn, mặt xanh như tàu lá, khẩn trương nói: “Mau liên lạc với các nhà truyền thông, để bọn họ đều nhanh chóng hủy bỏ.”
Trợ lí nghiêm mặt, “Tôi sẽ đi.”
Truyền thông qua quýt cho xong chuyện với Lữ Phẩm bên này, làm gì vẫn làm.

Sau khi trắng trợn tuyên truyền qua trên truyền thông, ngay sau đó mấy nữ nghệ sĩ có quan hệ thân mật với Lữ Phẩm cũng đi ra rồi.
Tên thứ nhất mắng to Lữ Phẩm không biết xấu hổ, lúc trước đồng ý cô ta làm nữ chính, kết quả ngủ với cô, không còn việc này.
Tên thứ hai mắng to Lữ Phẩm đùa giỡn tình cảm của cô, khi ở cùng cô, còn ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác.
….
Ảnh chụp, từng giọng nói bùng nổ ra, chứng cớ rành rành như núi, vở kịch lớn hàng năm không gì hơn cái này.
Cả người Lữ Phẩm mệt mỏi ngồi ở đằng kia, nghe trợ lí báo cáo, “Mấy nhà truyền thông đều đã liên lạc qua…”
“Liên lạc qua? Vì sao không hủy bỏ?”
“Lữ tổng, tôi cũng không có cách nào, nếu không thì ngài liên lạc với bọn họ.”
Hai mắt Lữ Phẩm trừng giống như chuông đồng, dơ tay đập chén nước trên bàn.

“Mẹ nó! Rốt cuộc là ai đang làm lão tử! Có phải Minh Triệu làm không?”
Trợ lí lắc đầu, “Tôi không biết, nhưng cảm thấy không giống.

Hai ngày này hình như Minh Triệu phải đi tham gia một hồ sơ tiết mục người đại diện.” Người ta không rảnh!
Lữ Phẩm nghiến răng, “Để tôi điều tra ra là ai đang làm đen tôi, tôi không quất chết hắn! Nhanh đặt máy bay giúp tôi, tôi đi châu Úc một đoạn thời gian.”

“Vậy chuyện này xử lí như thế nào?”
“Bộ phận quan hệ xã hội làm cái gì?! Công ty nuôi bọn họ cũng không lấy tiền à?” Hắn ta điên cuồng hét lên một trận, trong lòng cũng hiểu, lúc này lại giải thích, người khác cũng sẽ không thể rõ ràng.
Trợ lí bất chấp khó khăn trả lời: “Tôi hiểu.”
Dù sao bất kể quan hệ xã hội như thế nào, Lữ Phẩm cũng tẩy không trắng rồi.
Chuyện Lữ Phẩm này bùng nổ ra, cũng làm cho không ít người bị hại trước đây hả lòng hả dạ.

Nhưng chỉ là người có lòng vừa nhìn liền đoán được Lữ Phẩm là đắc tội với người khác, chủ yếu chính hắn ta không biết đắc tội với ai.
Minh Triệu để phòng công tác trực tiếp đưa tiền vi phạm hợp đồng qua, cũng không muốn lại tiếp xúc với Lữ Phẩm.
Bây giờ Lữ Phẩm bên kia ầm ĩ người chết ngựa đổ, nghe nói công ty cao cấp cách chức hắn ta rồi.

Người như Lữ Phẩm, giới gì cũng có.

Chỉ là cô có khả năng đối đầu với hắn, những thứ kia không có lực lượng, lại là người có lòng tham, tự nhiên sẽ mắc bẫy của cô.
Minh Triệu đang nghiên cứu 《 Người đại diện đẹp nhất 》, hồ sơ tiết mục này là tiết mục giải trí trọng điểm năm nay đài J muốn đánh tạo ra, mời cố định bốn người đại diện đi trấn nhỏ cạnh biển ở thời gian hơn ba ngày, quay cuộc sống của người đại diện, triển khai công việc.

Chương trình yêu cầu, mỗi kỳ mỗi người đại diện có thể mời một người bạn thân sum họp tới làm khách.
Minh Triệu đứng dậy ra khỏi văn phòng, “Tiểu Vũ, tôi đi tìm Nguyễn tổng nói chuyện này.”
Tiểu Vũ do dự nói: “Chị Phạm, chị không mang đồ lên sao?”
“Ừm?”
Tiểu Vũ: “ Nguyễn tổng cũng giúp ngài nói chuyện ở trên mạng, hơn nữa anh ấy vì chọ mới mở Weibo.

Phần ân tình này, ngài không mời Nguyễn tổng ăn bữa cơm, ít nhất cũng mua một món quà bày tỏ một chút chứ.

Sao chị có thể tay không đi lên chứ?”
Minh Triệu: “…” Làm sao em biết chị chưa từng cảm ơn anh ấy?
Tiểu Vũ: “Chị Phạm____”
Minh Triệu nuốt nước miếng một cái, “Chị biết rồi, hôm nay chị không chuẩn bị, lần sau chị sẽ bổ sung đi.” Cô đi lên lầu gặp Kỳ Duyên trong ánh mắt tức giận của trợ lí.
Hoài Trang vừa thấy cô đến thì cười, cười sáng lạn như bông hoa.

“Phu nhân, tới tra gác hả.”
Minh Triệu tới gần anh, Hoài Trang vội vàng lui về sau một bước.
“Phu nhân, giữ một khoảng cách.

Tôi sợ tôi và cô tới gần quá mức, tiên sinh sẽ gϊếŧ tôi.”
Có đôi khi Minh Triệu suy nghĩ, làm sao Kỳ Duyên có thể thích Hoài Trang như vậy, có lẽ Hoài Trang thú vị đi.

“Trợ lí Trần, dường như Tiểu Vũ có quà muốn đưa anh.”
Ánh mắt Hoài Trang lưỡng lự, “Cô ấy cũng quá khách khí, tôi nhấc tay chi lao* mà thôi.”
*Nhấc tay chi lao: việc nhỏ, không đáng đề cập, tiện tay mà làm.
Minh Triệu cười, “Nhấc tay chi lao, đã có một người bạn gái, anh đây nhấc tay thật tốt.”

Hoài Trang thu hồi vẻ mặt, “Phu nhân, tôi nào dám đào góc tường của cô.”
“Anh có thể đào đi sao?”
“Chị Phạm__” Hoài Trang lập tức chữa lại, lời thề son sắt, “Ngài yên tâm, chỉ cần tôi và tiên sinh đi công tác, trong vòng ba thước của tiên sinh, tuyệt đối không có phụ nữ tới gần.”
Dứt lời, cánh cửa phòng họp mở ra, Kỳ Duyên và một người mỹ nữ dáng người cao gầy cùng đi ra.
Hoài Trang nói thầm một câu, “Phải mất mặt như vậy sao hả!”
Minh Triệu khẽ cười một tiếng.
Kỳ Duyên lịch sự vươn tay, “Dư tổng, hợp tác vui vẻ.”
Khuôn mặt được trang điểm của mỹ nữ thay đổi đẹp đẽ, một cái nhăn mày một nụ cười, ngoảnh đầu thùy mị, “Hợp tác vui vẻ, Nguyễn tổng.

Tôi rất mong đợi.”
Hai người đứng chung một chỗ, thật sự làm cho người ta không dời mắt được.
Ánh mắt Kỳ Duyên nhìn đến bên cạnh, chuyển tầm mắt qua, thấy Minh Triệu và Hoài Trang.
Mỹ nữ cũng dời ánh mắt, tầm nhìn rơi vào trên thân hai người kia, không nhìn kỹ nhiều.

“Vậy Nguyễn tổng ngài làm việc trước, tôi váo từ trước.”
Người vừa đi, Kỳ Duyên nhìn cô, nhiều hứng thú, “Sao đột nhiên lên đây?”
Minh Triệu đi tới, “Công việc.” Cô thẳng sống lưng, đi vào văn phòng của anh.

Kỳ Duyên rót cho cô một cốc nước, Minh Triệu nhìn cái cốc, dĩ nhiên là một đôi với anh.

“Anh mua khi nào? Sao em không biết.”
“Lần trước đi công tác tiện thể mang về.”
Người này thật là có đủ thâm trầm.
Minh Triệu nhìn anh, “Hồ sơ tiết mục giải trí này, có phải anh cũng đầu tư hay không?”
Kỳ Duyên gật đầu, “Theo như ý của chính em, muốn đi thì đi.”
Minh Triệu nháy mắt mấy cái, “Nhưng mỗi kỳ phải tìm một bạn bè tới, cái này ngược lại em tìm không được.”
“Bây giờ em có người để chọn?” Kỳ Duyên biết cô nói như vậy, là có ý tham gia.
“Văn Dịch có thể, vốn là dự định mở rộng cậu ta về phía tiết mục giải trí.

Nhất Lộ không được, em sợ bản thân cô ấy bay lên không thu về được.” Minh Triệu để cái cốc xuống, đi đến trước mặt anh, “Em có thể mời Tấn Trọng Bắc, anh ta nổi tiếng nhiều như vậy, nếu có thể tham gia nhất định sẽ rất vang động.”
Kỳ Duyên tự tiếu phi tiếu, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, nghĩ cũng thật là đẹp.
Minh Triệu nói xong lại có chút buồn bã, “Thật sự bất đắc dĩ, em liền đưa Nguyên Nguyên lên đi.

Chị họ thay mặt em, chị em tình thâm cũng rất tốt.”
Kỳ Duyên nhíu mày, bình tĩnh nói: “Cũng có thể mang người nhà.”
Minh Triệu kẹt lời rồi, “Mang anh hay Tiểu Đậu Nha?”
Kỳ Duyên híp híp mắt, ánh mắt nguy hiểm, “Em nói đấy?”
Minh Triệu thấy con ngươi của đôi mắt đen nhánh kia hiện lên một chút gian trá, “Chồng, bình thường anh làm việc quá vất vả rồi.


Làm sao em đến chương trình có thể lại làm phiền anh đây.

Hì hì, em đưa con trai lên là có thể rồi.” Lên chương trình cùng anh, đó không phải là bùng nổ rồi!
“Có thể.

Anh không lên, Tấn Trọng Bắc cũng không thể lên.”
Cái gì là nhìn ở lập trường kinh doanh, chó má.

Người nào bắt đầu đến ăn dấm chua, bá đạo vô pháp vô thiên rồi!
Sau khi tháng bảy đi qua, khách quý mùa đầu tiên của《 Người đại diện đẹp nhất 》đã định xuống, khách quý cư trú khắp nơi, Minh Triệu, Thịnh Mỹ Na, Phương Mục (Nam), Tôn Tịnh.
Tuổi bốn người đại diện không kém nhiều, trong tay đều có nghệ sĩ nóng nhất đương thời.

Như vậy cũng thuận tiện, đến lúc đó mang lại sức nóng cho chương trình.
Minh Triệu vẫn rất xoắn xuýt ở trên việc chọn khách quý.
Sau khi người trong nhà biết cô muốn tham gia tiết mục, còn bàn bạc về việc chọn khách quý một phen, Nhất Nam Nhất Bắc đều muốn ghi danh.
Thím hai cố ý tìm đến Minh Triệu, để cô đưa Nguyễn Trạch đi tham gia chương trình, như vậy liền có thể thuận tiện xem tướng một người vợ cho NguyễnTrạch ở trong tiết mục.
Minh Triệu cố nén cười, “Thím, đó chính là tìm bạn trăm năm cho A Trạch ở trước mặt người xem của cả nước hả?”
Thím hai cũng cười, “Thì để cho nó biết, thím vội vàng bao nhiêu.”
Trái lại mẹ Nguyễn nói, “ Trịu Trịu, con có thể cùng tham gia với Kỳ Ân, không nói quan hệ của các con là cô*, liền nói quan hệ của các con là bạn cùng học.”
*Cô: là cách gọi chung của con gái và con dâu.
Minh Triệu: “…” Nhỡ bọn họ gây gổ không hợp một lời trong chương trình, ai tới cứu trận? Cô không từ chối trực tiếp, nói sau khi trở về suy nghĩ thêm một chút.
Sau đó, Kỳ Duyên nói chuyện này, anh cũng không vào danh sách được tuyển chọn, những người khác cũng không cần tham gia.

Câu nói đầu tiên tháo gỡ vấn đề khó khăn của Minh Triệu.
Nghĩ trước nghĩ sau, Minh Triệu quyết định chọn khách quý, cha cô, Tống Văn Dịch, Tấn Trọng Bắc (được tuyển chọn), người cuối cùng là khách quý thần bí, tạm thời không công bố ra ngoài.
Tống Nguyên lén lén hỏi thăm, bị khách quý thần bí cuối cùng có thể là cậu không? Dù sao chỉ có số người cuối cùng rồi.
Cậu không được trực tiếp đi hỏi chị cậu, liền tìm Kỳ Duyên.
Tống Nguyên còn nhuộm một đầu tóc vàng, nếu Hoài Trang không dẫn cậu vào, cậu ta hoàn toàn không vào được đến tầng lầu này.
Cậu đứng ở trước bàn làm việc của Kỳ Duyên, “Anh rể, chị em có đề cập khách quý thần bí với anh không?”
Kỳ Duyên lắc đầu một cái.
“Vậy em có khả năng không?” Tống Nguyên chỉ chỉ chính mình.
Kỳ Duyên cười, “Hẳn là không có khả năng.”
Tống Nguyên thở dài một hơi, “Anh rể, anh xem em phù hợp nhiều tiêu chuẩn, trẻ tuổi đẹp trai, tài hoa hơn người, ở trong chương trình, em có thể ca hát… Ban đầu em đóng quân ở quán bar một trận, thu hút không ít fan nữ, đến bây giờ bọn họ cũng vẫn chú ý tới Facebook của em.”
Kỳ Duyên nói: “Nguyên Nguyên, bây giờ quần chúng trong nước, bọn họ không quá thấm kiểu tóc cắt bỏ thổi của nước Thái.”
Tống Nguyên im lặng trong chốc lát, khóe miệng run run, “Anh rể, tạm biệt.” Bị sỉ nhục rồi! Quá khinh người! Đây là cậu tốn 1888 đồng, mời tổng giám Tony thiết kế kiểu tóc.
Cậu vừa đi, Kỳ Duyên không phúc hậu nở nụ cười.

Thực ra, về khách quý thần bí, Minh Triệu thật sự không nói qua với anh.
Anh cảm thấy có lẽ hẳn là Tiểu Đậu Nha.
Sau khi đã định công việc, hiếm khi Minh Triệu rảnh rỗi.

Chiều hôm đó, bác và Minh Triệu cùng đi trại huấn luyện phẩm chất hoạt cảnh đón Tiểu Đậu Nha.

Hai người vừa đi vừa nói, liền đến hành lang phòng học.
Bên trong vẫn còn đang học, thầy giáo đang biểu diễn ở trên bục giảng.

Khi Minh Triệu thấy rõ người trên bục giảng, biểu cảm dừng lại trong nháy mắt.

Làm sao Lương Nguyệt có thể tới nơi này?
Bác cũng thấy Lương Nguyệt, bà híp mắt, dường như đang hồi tưởng, “Đó là Phùng Uyển sao? Là cái thế giới này quá nhỏ rồi, hay là huyết thống đang ràng buộc?”
Minh Triệu bóp chặt tay.
Lương Nguyệt đang biểu diễn là một đoạn ngắn của 《 Hồng Lâu Mộng 》, từng vẻ mặt và lời kịch diễn dịch sinh động như vậy.
“Được rồi, hôm nay lớp chúng ta liền lên tới đây, để sau quay lại cô có thời gian về thăm phần trình bày của các em, có được không?”
“Được!”
Hết giờ học, bọn nhỏ lục tục rời đi.
Tiểu Đậu Nha ngồi ở hàng thứ nhất, Lương Nguyệt đi đến trước mặt cậu, giống như thay đổi tiết mục lấy ra một cây kẹo que từ trong túi.
Tiểu Đậu Nha trông thấy, nháy mắt to, “Là tặng cho con sao?” Cậu vui vẻ cười.
Lương Nguyệt hơi cúi người, “Đúng.” Đứa nhỏ rất giống Minh Triệu.
Tiểu Đậu Nha toét góc miệng, “Cảm ơn.” Nhưng cậu chưa nhận, “Lát nữa bà cô tới đón con, ta phải hỏi bà một chút, có thể lấy không.
Lương Nguyệt bé không thể nghe thở dài một hơi, “Gần đây mẹ con tốt không?”
“Mẹ bề bộn nhiều việc, mẹ phải làm việc.”
“Thật sao? Vậy con nhớ mẹ không?”
“Nhớ.

Buổi tối là con có thể nhìn thấy mẹ con, mỗi ngày mẹ đều theo giúp con.”
“Mộ Mộ, con muốn làm diễn viên không?”
“Con không muốn, con muốn đi học.

Mẹ con nói, bạn nhỏ phải học thật tốt.”
Lương Nguyệt cảm khái, “Mẹ con nói rất đúng.” Bà vừa muốn đưa tay sờ sờ cậu, Tiểu Đậu Nha lanh mắt thấy được Minh Triệu, nhảy xuống ghế dựa.

“Mẹ___Sao mẹ tới đón con?’
Minh Triệu ôm cậu vào trong ngực, “Hôm nay mẹ bàn công việc ở ngoài, vừa lúc đi ngang qua tới đây đón con.” Cô nhìn về phía Lương Nguyệt, gật đầu một cái, khách khí khách khí, “Cô Lương, chúng tôi đi trước.”
“ Trịu Trịu, nếu đã gặp, cùng đi ăn một bữa cơm đi.”
Cơ thể Minh Triệu dừng lại, “Thật xin lỗi, cô Lương, người nhà của tôi còn đang chờ chúng tôi về.

Lần sau đi.”
Lương Nguyệt nhíu mày, không miễn cưỡng.

“Được.

Có cơ hội chúng ta sẽ hẹn.”
Khương Hiểu đưa Tiểu Đậu Nha ra ngoài, bác chào đón.

Bác không muốn đối mắt với Lương Nguyệt, vừa không đi vào trong.
Dọc đường bác im lặng, không nhịn được hỏi nói; “ Trịu Trịu, có phải con đã sớm biết hay không?”
“Ừm.”
Bác thở dài một cái.
“Bác, rốt cuộc trong lúc đó ba con và bà ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Bác nhăn mày lại, “Đều đã trôi qua.”
“Vẫn không thể nói cho con biết?”.

Bình Luận (0)
Comment