Ánh mắt của Hà Chi Sơ lập tức lạnh đi, không chỉ có sự lạnh giá mà còn nham hiểm nữa.
Anh ta nhìn về phía Ôn Thủ Ức, hỏi: "Vậy sao? Việc này có liên quan tới cô à?"
Ôn Thủ Ức chợt biến sắc, phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể khiến bản thân mình không run cầm cập lên.
Cố Niệm Chi lại khiến cô ta thấy bất ngờ thêm một lần nữa, camera ẩn bị giấu kín như vậy mà cũng bị cô phát hiện ra được.
Thế nhưng Ôn Thủ Ức biết rằng mình không thể sợ hãi vào lúc này, chỉ cần để lộ một chút sợ hãi thôi, thì mọi thứ sẽ không thể cứu vãn được...
Cô ta cũng không phải dạng tầm thường. Ngay sau khi bị Cố Niệm Chi làm cho trở tay không kịp, cô ta đã nhanh chóng trấn định tinh thần. Ôn Thủ Ức đóng hộp quà lại như không có chuyện gì, mỉm cười nói với Hà Chi Sơ: "Giáo sư Hà, lát nữa về tôi sẽ giải thích với ngài sau. Đây là một sự hiểu lầm thôi."
Cô ta nhấn mạnh vào hai chữ "hiểu lầm", mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy dường như cô ta thực sự có lý do đặc biệt vậy.
Cố Niệm Chi không phục, hai tay chống lên má, hơi nghiêng người về phía trước, dựa vào bàn ăn, cười một cách đầy châm biếm: "Là hiểu lầm gì vậy? Chẳng phải trợ giảng Ôn nên giải thích với đương sự là tôi hay sao? Về phần Giáo sư Hà, đằng nào chị cũng phải nói với ngài ấy, sớm muộn cũng phải nói, chi bằng nói luôn từ giờ đi."
Cố Niệm Chi cũng muốn thăm dò một phen, dù cô biết chắc chín mươi phần trăm những chiếc camera này là do Ôn Thủ Ức sắp xếp, nhưng cũng có một khả năng rằng có thể là người khác làm.
Chẳng qua, phản ứng của Ôn Thủ Ức đã chứng thực cho phỏng đoán của Cố Niệm Chi.
Những chuyện có tỷ lệ cao xảy ra, thường thì sẽ không thể đoán sai.
Hoàng sư huynh ngồi bên cạnh ngạc nhiên tới mức không khép miệng lại được.
Anh ta nhìn một Cố Niệm Chi quật cường, rồi lại nhìn sang vẻ mặt bất đắc dĩ của Ôn Thủ Ức, đột nhiên đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh một chút", sau đó liền chạy trối chết.
Cố Niệm Chi biết Hoàng sư huynh không muốn dây dưa vào chuyện này, cũng không trách anh ta được. Chỉ cần anh ta không cùng một giuộc với Ôn Thủ Ức, hãm hại cô, là cô đã cảm tạ trời đất rồi. Làm sao có thể yêu cầu ai cũng đứng về phía cô vô điều kiện như anh Đại Hùng và anh Tiểu Trạch được, đúng không?
Trên bàn cơm chỉ còn lại ba người bọn họ.
Ôn Thủ Ức mỉm cười: "Niệm Chi, nếu tôi nói tôi không có ác ý, em có tin không?"
"Ha ha, chị nói tôi tin được sao? Dựa vào cái gì nhỉ? Chị có bị ngốc không vậy? Học về pháp luật, trong trường hợp có đầy đủ chứng cứ, nhân chứng thì không phải chị nói chị vô tội thì chị sẽ vô tội. Vậy nên đừng có ý đồ lừa gạt tôi." Cố Niệm Chi vừa cười tươi roi rói vừa nghiêng đầu nhìn Ôn Thủ Ức, khóe mắt lại hơi liếc về phía Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ im lặng một hồi lâu, rót cho Cố Niệm Chi một ly nước chanh rồi lại rót rượu đỏ vào ly rượu của Hoàng sư huynh, tỏ vẻ như không có chuyện gì: "Em và tiểu Hoàng vừa sang đây, cũng phải mất hai ngày để làm quen với việc chênh lệch múi giờ. Thứ Hai bắt đầu đi học nhé. Đợi chút nữa tiểu Hoàng ra, em nhớ nói với cậu ta một tiếng."
Cố Niệm Chi không ngờ Hà Chi Sơ lại không có ý kiến gì về chuyện này. Cô khẽ nhướng mày, đăm chiêu nhìn Hà Chi Sơ, đôi mắt to tròn lại nhìn về bàn tay đang lắc lắc ly rượu đỏ đế cao của Ôn Thủ Ức. Trong lòng cô có chút khó chịu, đang định mở miệng ra tranh luận với Hà Chi Sơ thì bỗng có một người nhẹ đá vào chân cô ở dưới bàn ăn.
Tuy không đau chút nào, nhưng lại khiến cô giật thót mình.
Cố Niệm Chi kêu "ui da" một tiếng theo bản năng, cúi đầu khom lưng xoa mắt cá chân, cũng vừa khéo nhìn thấy đôi giày da đen của Hà Chi Sơ đang chậm rãi rụt về.
Người đá vào chân cô lại là Giáo sư Hà ư?!
Má! Còn thiên lý không chứ!
Giáo sư Hà muốn xử lý bất công, thiên vị trợ giảng của anh ta sao?
Ấn tượng của Cố Niệm Chi về Hà Chi Sơ lập tức tuột dốc không phanh.
Cô vốn cho rằng Hà Chi Sơ là một người đặc biệt có nguyên tắc, là một vị Giáo sư thường giảng giải về đạo lý cơ. Vì sao khi đến nước Mỹ lại trở mặt quay lưng với người khác như vậy?
Chắc chắn là phong thủy ở Mỹ không tốt...
"Niệm Chi, em làm sao vậy?" Ôn Thủ Ức cũng lập tức cúi đầu nhìn xuống dưới bàn ăn, tuy nhiên không thấy được lúc Hà Chi Sơ rút chân về, còn tưởng rằng Cố Niệm Chi bị kích động, va chân vào bàn: "Vị trí của bàn ăn này hơi chật hẹp, em cẩn thận một chút."
Cố Niệm Chi khom lưng, hung hăng trừng mắt với đôi giày da của Hà Chi Sơ phía dưới bàn, ngồi thẳng dậy, oán hận nói: "Là do tôi không cẩn thận, ngại quá."
Sắc mặt Hà Chi Sơ vẫn thản nhiên như thường, lấy giấy ăn lau khóe miệng rồi đặt lại lên bàn, tay nâng ly rượu đỏ lên: "Nào, Niệm Chi, mong rằng trong nửa năm này em sẽ sống vui vẻ tại Mỹ."
"Có vui được hay không không phụ thuộc vào em, mà là trợ giảng Ôn mới đúng." Hành động "bao che khuyết điểm" vừa rồi của Hà Chi Sơ khiến Cố Niệm Chi không thể nhịn được nữa: "Giáo sư Hà, em không muốn chuyện này xảy ra hết lần này đến lần khác nữa. Em cần xin lệnh cấm của Giáo sư Hà, chỉ cần là những chuyện liên quan đến em thì trợ giảng Ôn đều phải tránh xa, không được nhúng tay".
"Cố Niệm Chi, đừng không biết xấu hổ như vậy." Ôn Thủ Ức lập tức vặn ngược lại cô, ngữ khí đã cực kỳ không còn khách khí nữa: "Em nói như vậy là có ý gì? Em chỉ là một sinh viên, tôi không chỉ là trợ giảng của luật sư Hà, mà còn là Phó Giáo sư của Viện đại học Harvard. Trong hai tháng em học tại Đại học Luật của Viện đại học Harvard, có hai môn là do tôi dạy, chẳng lẽ em không muốn hoàn thành học phần sao? Không qua được học phần thì em sẽ bị trái với quy định visa dành cho sinh viên F1 của Mỹ, cũng là hành vi phạm pháp, sẽ bị trục xuất về nước".
"Vậy tôi cũng không cần nữa! Chị cứ trục xuất tôi về đi." Cố Niệm Chi nóng giận, đặt mạnh ly nước chanh lên bàn: "Giáo sư Hà, em muốn về nước. Nếu trợ giảng Ôn vẫn giữ thái độ thế này với em, chắc cuộc sống trong nửa năm tiếp theo cũng không được yên ổn. Em không phải người không chịu được khổ, chỉ là không muốn để bản thân phải chịu thiệt thòi." Vừa nói tới hai chữ "thiệt thòi", hai vành mắt của cô không khỏi đỏ lên.
Nếu là chú Hoắc bắt nạt cô, cô chỉ cần nhẫn nhịn là được.
Nhưng Ôn Thủ Ức là gì chứ? Dựa vào gì cô lại phải chịu sự cản trở từ cô ta?
Đôi mắt đen lay láy của Cố Niệm Chi bắt đầu rưng rưng đẫm lệ, đuôi mắt hơi cong lên của cô đỏ ửng như vừa bị son quẹt qua.
Hà Chi Sơ không biết nên làm gì, nhắm mắt lại rồi tự day ấn đường, giọng nói lành lạnh như ngọc như băng kèm theo chút khó xử: "Tôi biết rồi, toàn bộ học phần của em sẽ do tôi đích thân tới dạy".
"Giáo sư Hà?!" Ôn Thủ Ức kinh ngạc đến biến sắc, giấy ăn trong tay cũng rơi xuống đất.
"Em biết thầy Hà vô cùng công bằng mà!" Cố Niệm Chi vui mừng ra mặt, lập tức nịnh nọt cầm chai rượu đỏ lên, rót cho Hà Chi Sơ một ly, "Giáo sư Hà, em mời thầy một ly!"
Hà Chi Sơ nhận lấy ly rượu, nhưng vẫn phê bình Cố Niệm Chi một chút: "Có điều, thái độ của em với trợ giảng Ôn cũng có vấn đề. Xin lỗi cô ấy đi, nhé?"
Cố Niệm Chi rất biết điểm dừng, vội ngoan ngoãn nghe lời, quay sang cười tủm tỉm với Ôn Thủ Ức đồng thời cũng rót cho Ôn Thủ Ức một ly rượu: "Trợ giảng Ôn, chị là đại nhân thì đừng chấp tiểu nhân, đừng gây khó dễ cho tôi nữa. Tôi chỉ là một sinh viên, làm sao đấu lại được dân bản địa như chị chứ? Đúng không nào?"
Ôn Thủ Ức trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, dù kiềm chế cỡ nào cũng không thể khắc chế được sự oán hận đang nổi lên trong lòng: "Không dám nhận. Sinh viên như em, còn lợi hại hơn giáo viên nhiều."
Cô ta không nhận ly rượu của Cố Niệm Chi, quay sang nhìn Hà Chi Sơ, vành mắt đỏ lên: "Giáo sư Hà, tôi chợt nhớ ra mình còn tập bài chưa chấm xong, hôm nay không thể ăn cơm cùng anh được."
"Trợ giảng Ôn phải đi rồi à? Vậy còn đĩa salad chị mới gọi thì sao? Không được lãng phí thức ăn đâu. Lãng phí thức ăn là bị sét đánh đấy." Cố Niệm Chi chớp mắt, biểu cảm đó trong mắt Ôn Thủ Ức cực kỳ gợi đòn.
"Không lãng phí đâu, tôi sẽ bảo người phục vụ gói lại đem về. Mọi người cứ thong thả mà ăn, ăn xong Giáo sư Hà sẽ tiễn mọi người về." Ôn Thủ Ức như chạy trối chết vậy.
Cô ta sợ rằng chỉ cần mình ở lại đây thêm một chút nữa sẽ không nhịn được mà tặng một cái bạt tai lên mặt Cố Niệm Chi mất.
Sao khuôn mặt kia lại đáng ghét vậy chứ?
Cô ta thật sự không ngờ Cố Niệm Chi lại là người như vậy.
Toàn bộ lòng tốt mà cô ta dành cho Cố Niệm Chi, lại bị coi là lòng lang dạ thú.
Cũng không hiểu cô ấy tốt ở chỗ nào, mà lại khiến người lạnh lùng khó gần như Giáo sư Hà nhượng bộ hết lần này tới lần khác như thế...