Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 117

Âm Thế Hùng thầm nghĩ, bề ngoài nhìn Hoắc thiếu có vẻ rất bá đạo ngang ngược, lại kỹ tính, nhưng thực chất lại chiều chuộng Cố Niệm Chi đến tận xương tủy ấy chứ. Nhìn bộ đồ ngủ xấu đến phát hờn kia mà trong mắt Hoắc thiếu cũng có thể thấy được chữ "Đẹp" thì cũng chịu anh luôn rồi…

Triệu Lương Trạch cũng oán thầm Hoắc Thiệu Hằng trong lòng, bảo vệ che chở đến thế này, về sau Cố Niệm Chi mà lập gia đình nữa thì…

Triệu Lương Trạch không khỏi rùng mình một cái, trong lòng thầm cầu nguyện cho người chồng tương lai của Cố Niệm Chi…

Còn Cố Niệm Chi, vừa nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, trong mắt cô chẳng còn ai khác nữa.

Cô bắt đầu nói liên miên không dứt về tất cả những chuyện lớn nhỏ mình trải qua sau khi đến Mỹ. Đương nhiên, chuyện Ôn Thủ Ức lắp camera trong căn hộ trước kia của bọn họ thì cô rất thông minh giấu đi không nói đến.

Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn không lên tiếng, yên lặng nhìn hình ảnh trong video, từ đầu đến cuối chỉ có mình Cố Niệm Chi nói chuyện.

Nói một lúc lâu, cuối cùng hai người Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng cũng không nhịn được mà ngáp một cái. Bấy giờ Cố Niệm Chi mới chợt bình tĩnh lại, ngượng ngùng nói, "Ai ya, có phải cháu nói nhiều quá không ạ? Chú Hoắc, sau này cháu sẽ nói ngắn gọn hơn, chúng ta thường xuyên liên lạc nhé." Cô nhìn đồng hồ đeo tay của mình, thấy đã sắp tới giờ đi học buổi chiều rồi.

Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới nói, "Những cái áo thun màu đen kia cháu còn bao nhiêu cái?"

Cố Niệm Chi lập tức đỏ bừng mặt.

Quả nhiên là bị chủ cũ bắt quả tang tại trận rồi, xấu hổ thế này biết trả lời làm sao đây?

Cố Niệm Chi ấp úng nói, "Không có… Không có nhiều ạ…"

"Cuối cùng là có mấy cái?" Hoắc Thiệu Hằng hơi nhíu mày lại, "Điều này rất quan trọng."

"Chỉ… chỉ có bốn cái thôi ạ." Cố Niệm Chi đáp, đầu cô sắp gục cả xuống mặt bàn rồi, dáng vẻ đúng kiểu "cháu có lỗi, cháu sám hối lắm rồi" ấy.

Hoắc Thiệu Hằng "Ừ" một tiếng rồi nói: "Đưa toàn bộ cho Đại Hùng tiêu hủy đi."

Anh làm việc luôn chỉ hạ mệnh lệnh mà không giải thích, nhưng thấy dáng vẻ xấu hổ này của Cố Niệm Chi, anh vẫn nói thêm một câu, "Những cái áo thun kia của chú đều có ký hiệu đặc thù, nếu như bị người nào đó ở Mỹ nhìn thấy, sẽ mang đến phiền phức cho cháu."

Ba người Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cùng chợt hiểu ra, cũng đồng thời càng thêm sùng bái Hoắc Thiệu Hằng.

Bọn họ thật sự không nghĩ tới chuyện này!

Bởi vì những chiếc áo thun màu đen kia của Hoắc Thiệu Hằng đều là do quân đội Đế Quốc sản xuất đặc biệt, có ký hiệu đặc thù.

Nếu như bị CIA của Mỹ lấy được, dù chỉ là một mảnh áo, nói không chừng bọn chúng cũng có thể phục dựng lại thành cả bộ quần áo như cũ, sau đó suy đoán ra là: Thiếu tướng thuộc cao tầng quân đội của Đế Quốc, hoặc là người có quan hệ mật thiết với Thiếu tướng tới Mỹ…

Nghĩ như vậy, thì đúng là Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng sẽ vô cùng bất lợi thật.

"Hoắc thiếu, tôi lập tức sẽ tiêu hủy ngay." Âm Thế Hùng vội vỗ ngực cam đoan, rồi cấp tốc vọt vào trong phòng Cố Niệm Chi lục tìm những chiếc áo ngủ cô đem tới.

Mặt Cố Niệm Chi càng đỏ hơn. Cô vô cùng xấu hổ, nhưng cũng cực kỳ thành khẩn đứng lên, cúi đầu ngoan ngoãn nói, "Chú Hoắc, cháu sai rồi, cháu sẽ không thế nữa."

"Ừm, không mang thứ gì khác nữa chứ?" Hoắc Thiệu Hằng không yên tâm, lại hỏi thêm một câu.

"Không có, không có ạ." Cố Niệm Chi lắc đầu như trống bỏi, "Chỉ có thế thôi…" Nói xong, cô lại không cam tâm, hơi bĩu môi, giọng nói như sắp khóc, "Nhưng mà… cháu chỉ có bốn cái đó thôi."

Bao nhiêu năm qua, vất vả lắm cô mới lén lút "trộm" được mấy cái ngay dưới mắt Hoắc Thiệu Hằng, nhắc tới cũng đều là mồ hôi nước mắt mà!

Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng nhìn cô một lát, tay rút ra một điếu thuốc, đập đập đầu lọc thuốc trên bàn để máy vi tính, nhất thời không tìm thấy cái bật lửa ở đâu.

Triệu Lương Trạch là người luôn biết nhìn mặt nói chuyện nên vội vàng lại gần châm lửa cho anh.

Hoắc Thiệu Hằng hút một hơi thật sâu rồi hờ hững nói, "Sau khi về nước, cháu đến chỗ chú chọn thêm mấy cái đi."

"Thật chứ ạ?! Chú hứa rồi đấy nhé! Không được lừa cháu đâu đấy!" Cố Niệm Chi ngẩng phắt đầu lên, trên mặt là nụ cười tươi tắn rực rỡ, sáng chói cả ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng. Anh lại cụp mắt hút một hơi thuốc nữa.

"Ừm." Anh phun ra một vòng khói thuốc, khiến cho hình ảnh trên video trở nên mơ hồ.

"Ôi, tuyệt quá! Chú Hoắc ơi, cháu phải đi học đây ạ. Ngày mai cháu lại liên lạc với chú nhé!" Cố Niệm Chi vô cùng thỏa mãn, vẫy tay trước camera rồi cực kỳ cao hứng, vui vẻ quay người rời đi.

Đợi tới khi cô đi ra hẳn khỏi phòng của Âm Thế Hùng rồi, Hoắc Thiệu Hằng mới gật đầu với Triệu Lương Trạch, "Xóa sạch video vừa rồi với Niệm Chi đi."

"Vâng." Triệu Lương Trạch hiểu rõ quy củ, anh ta trở lại trước máy tính của mình, bắt đầu xóa sạch toàn bộ video trong hệ thống và trên mạng.

Lúc này Âm Thế Hùng đã cầm bốn cái áo thun màu đen đi tới, nói với Hoắc Thiệu Hằng, "Hoắc thiếu, giờ tôi đi tiêu hủy mấy cái này nhé?"

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, nhìn Âm Thế Hùng cầm bốn cái áo thun kia đi tới trước cái thùng rác inox trong phòng, bật bật lửa lên rồi đốt ngay trước camera, sau đó ném vào trong thùng rác, đóng nắp lại.

Khói đen sinh ra khi áo thun bị đốt sẽ bị bịt kín trong thùng rác inox, không khiến cho máy báo khói trong phòng kêu lên.

Sau khi bốn cái áo thun bị đốt thành tro, Âm Thế Hùng đổ chúng vào bồn cầu rồi sau đó mới trở lại ngồi trước camera nói với Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch, "Những điều Niệm Chi vừa nói, tôi không có gì bổ sung thêm. Nhưng tôi có chuyện này, muốn xin Hoắc thiếu đồng ý và trao quyền." Nói xong, anh ta dừng một chút rồi nói tiếp, "Là thế này, tôi muốn dạy Niệm Chi nấu cơm…"

Triệu Lương Trạch nghe vậy lập tức ho sù sụ. Anh ta thở hổn hển nói, "Đại Hùng à, cậu muốn làm gì thế hả? Dạy Niệm Chi nấu cơm sao? Không ngờ cậu lại có thể nghĩ ra được ý này đấy!"

"Tôi nói thật mà!" Âm Thế Hùng đã sớm đoán được bọn họ sẽ châm biếm mình, nên cũng nói luôn ra các lý do của mình, "Các anh nghĩ lại xem, qua nửa năm nữa là Niệm Chi sẽ tròn mười tám tuổi, thế nhưng em ấy còn chưa từng nấu cơm bao giờ, có lẽ gạo cũng không biết vo nữa, chứ đừng nói là làm đồ ăn thế nào. Sau này em ấy còn phải lấy chồng, rồi có con nữa, chẳng lẽ em ấy cho bọn họ ăn thức ăn ngoài suốt ngày sao? Cho dù em ấy có tiền làm như thế đi chăng nữa, nhưng cũng không thể nào có cái lý ấy được. Nếu như chồng em ấy chê em ấy không hiền thục nết na, không biết làm cơm, thì chất lượng cuộc hôn nhân của em ấy làm sao đảm bảo được."

"Ha ha, Đại Hùng à, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy. Tôi thấy Niệm Chi phải gọi cậu một tiếng ba nuôi mới đúng!" Nghe Âm Thế Hùng nói hết, Triệu Lương Trạch vỗ đùi đen đét, cười đến gập cả người lại.

Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, vô thức không muốn Cố Niệm Chi học nấu ăn, "Đại Hùng, những chuyện này cậu không cần để ý, cậu chỉ cần bảo vệ cho em ấy an toàn vượt qua nửa năm này là được."

"Hả?" Âm Thế Hùng không ngờ rằng Hoắc Thiệu Hằng lại không đồng ý, "Ý của anh là không dạy em ấy sao?"

Nhưng mà nếu không dạy thì người phải nấu cơm mỗi ngày chính là anh ta đấy!

Âm Thế Hùng tình nguyện đi làm nhiệm vụ, lao vào mưa bom bão đạn, chứ không muốn quay vòng vòng trong bếp đâu…

Mất giá chết đi được ấy!!!

"Chuyện đơn giản như nấu cơm, dù cậu có không dạy Niệm Chi thì tự em ấy cũng sẽ làm được." Triệu Lương Trạch hiểu ý của Âm Thế Hùng, lập tức gợi ý cho anh ta, "Cho nên cậu không cần lo lắng quá đâu. Lát nữa mua hai quyển sách dạy nấu ăn cho em ấy đọc là được rồi. Học giỏi thì học gì cũng nhanh, cậu yên tâm đi!"

Âm Thế Hùng hiểu ra ngay, giơ ngón tay cái lên tán thưởng Triệu Lương Trạch, "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, bao giờ về lấy thân báo đáp nhé!"

"Cút đi! Ai cần cậu lấy thân báo đáp chứ! Tôi còn là trai tân, trinh tiết còn để dành cho vợ tương lai nhá!" Triệu Lương Trạch từ chối thẳng thừng không chút do dự.

Âm Thế Hùng đùa cợt với Triệu Lương Trạch một lúc mới nghiêm chỉnh lại được. Anh ta quay sang hỏi Hoắc Thiệu Hằng, "Bên phía mọi người rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Trong lòng tôi cứ bứt rứt bồn chồn mãi."

Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch nhất thời không biết có nên nói cho anh ta hay không.

Nhưng Âm Thế Hùng rất nhạy cảm, nhận ra có chuyện không ổn, anh ta liền truy hỏi liên tiếp. Triệu Lương Trạch được Hoắc Thiệu Hằng đồng ý, cuối cùng vẫn nói cho anh ta biết, "Hành động của chúng ta xảy ra vấn đề, đối phương luôn có thể biết trước một bước để né tránh khỏi truy kích của chúng ta, đồng thời còn phát động đánh trả, chúng ta đã bị thương hai người."

Âm Thế Hùng hít một hơi lạnh, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời.



Sau khi trò chuyện qua video với Hoắc Thiệu Hằng xong, trong lòng Cố Niệm Chi vô cùng vui vẻ.

Học xong tiết học buổi chiều, cô từ trường học quay về nhà trọ, nhanh nhanh chóng chóng ăn cơm, làm xong bài tập, rửa mặt mũi rồi chạy vội tới phòng của Âm Thế Hùng, nhõng nhẽo đòi anh ta cho nói chuyện video với Hoắc Thiệu Hằng.

Đương nhiên là Âm Thế Hùng không đồng ý, anh ta biết lần nói chuyện video vừa rồi, đã làm dấy lên rất nhiều nguy cơ, trong lòng cũng hối hận vô cùng rồi. Vì thế, bất chấp Niệm Chi có nhõng nhẽo xin xỏ thế nào, anh ta đều không đáp ứng.

Nhưng Cố Niệm Chi nhõng nhẽo dây dưa quá sức chịu đựng của Âm Thế Hùng, cuối cùng anh ta không còn cách nào, đành phải nói thật với cô, "Không phải là không muốn để em nói chuyện video với bọn họ, mà là nói chuyện video quả thật quá nguy hiểm với họ." Nói xong, anh ta liền kể tình huống bên phía Hoắc Thiệu Hằng cho Cố Niệm Chi nghe một lần.
Bình Luận (0)
Comment