Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 124

Năm giờ chiều ở Vienne, thủ đô nước Áo, cuối cùng Triệu Lương Trạch cũng tỉnh lại.

Anh ta ngủ từ hai giờ sáng, đến giờ ước chừng đã ngủ được mười lăm tiếng.

Sau khi tỉnh dậy, anh ta đói héo cả ruột, may mà Hoắc Thiệu Hằng đã gọi sẵn đồ ăn bên ngoài, để vào phòng cho anh ta rồi.

Anh ta bò dậy, không thèm dùng đến dao dĩa dùng tay bốc thức ăn ngấu nghiến.

Hoắc Thiệu Hằng đứng hút thuốc một mình ngoài ban công, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, chẳng nghĩ gì cả.

Hai thành viên trong tổ A bị thương ở chân nên không thể bắt họ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ được, Hoắc Thiệu Hằng dự định sẽ tự ra trận.

Các thành viên của tổ B và tổ C đều đã sẵn sàng xuất phát.

Ăn uống no say rồi, Triệu Lương Trạch mới mặc quần áo đi ra ngoài, nói với bóng lưng hiên ngang của Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, có thể bắt đầu chưa?"

Hoắc Thiệu Hằng không quay đầu lại, chỉ gật đầu đáp, "Bắt đầu!"

Triệu Lương Trạch mở máy tính, bắt đầu thiết lập liên kết với hệ thống định vị vệ tinh Nicolaus Copernicus của châu Âu.

Mật mã đã phá giải xong, anh ta xâm nhập vào từng tầng một rồi cuối cùng là mã hóa tần số cho tổ tác chiến, chỉ huy cho lần hành động này.

Do lần trước tác chiến, tổ của họ đã đánh rắn động cỏ, nên hiện giờ không rõ tung tích của ba người ở Vienne kia đâu.

Vào lúc này, mạng xã hội bao phủ toàn cầu vô cùng hữu dụng kia mới phát huy tác dụng của mình.

Chỉ trong vòng một phút, Triệu Lương Trạch đã hack được mạng xã hội facebook nổi tiếng, xác định được số ID tài khoản mạng xã hội của ba tên lính đánh thuê sống tại Vienne.

Người hiện đại quả nhiên không thể sống thiếu mạng xã hội. Cho dù là lính đánh thuê thì cũng có lúc thích xuất hiện, thi thoảng họ sẽ đăng những bức ảnh tự sướng mà họ thấy đẹp lên.

Chỉ vỏn vẹn nửa giờ, Triệu Lương Trạch đã theo dõi được ba tên lính đánh thuê này vừa cập nhật trạng thái.

Từ hiển thị số liệu nội bộ của facebook, họ đã tìm được địa chỉ IP từ vị trí mà ba tên kia đăng trạng thái.

Có được địa chỉ IP cộng thêm hệ thống Copernicus, chẳng mấy chốc chúng đã thành con cá nằm trong tấm lưới mà họ giăng ra.

Triệu Lương Trạch kiểm tra kỹ càng rồi nở một nụ cười giễu cợt. Xem ra hệ thống bảo mật của tập đoàn White Water đã quá tự tin, họ dám ăn chắc rằng hệ thống định vị Nam Đẩu của Đế Quốc Hoa Hạ đã bị hack thì không thể tiếp tục bị truy sát, nên đến cả địa chỉ miền cũng không thèm đổi sao?

...

"Tổ B, xác định mục tiêu B. Phương hướng: phía Đông nhà hát quốc gia Vienne, hướng ba giờ, cách ba trăm mét."

"Tổ B nhận tin, báo cáo kết thúc".

"Tổ C, xác định mục tiêu C. Phương hướng: phía Tây tòa hội nghị Vienne, hướng chín giờ, cách một trăm mét."

"Tổ C nhận tin, báo cáo hoàn tất."

Cuối cùng, Triệu Lương Trạch gửi tín hiệu cho Hoắc Thiệu Hằng: "Tổ A, xác định mục tiêu A. Phía Bắc nghĩa trang trung tâm Vienne, hướng mười một giờ, tầm nhìn năm mươi mét."

Triệu Lương Trạch làm nhiệm vụ cùng với Hoắc Thiệu Hằng, anh ta là tay quan sát của Hoắc Thiệu Hằng.

Tay Hoắc Thiệu Hằng vác khẩu súng ngắm Barret M82A2 đứng sau một bức tường đá không xa khu nghĩa trang, ngắm một đường thật chuẩn vào đầu gã da trắng đang đặt hoa lên mộ.

Trời nhá nhem tối, những ngọn đèn đường đứng san sát nhau trong khu nghĩa trang bắt đầu sáng lên.

Nhiều khả năng ánh sáng phản quang từ ống ngắm của súng sẽ khiến đối phương chú ý, vậy nên Hoắc Thiệu Hằng tháo ống ngắm xuống, chỉ dựa vào mắt trần để xác định chính xác đường ngắm hướng ba giờ.

Vụ lần này của ba tổ giống hệt lần ở Cộng hòa Séc kia, đồng loạt tiến hành ám sát.

Họ sẽ xử lý ba tên này cùng một lúc, sau đó chuyển hướng mục tiêu sang Luxembourg, diệt gọn luôn người cuối cùng.

Hành động của họ bắt buộc phải thật nhanh gọn, phải kết thúc toàn bộ trận chiến trước khi đối phương ý thức được rốt cuộc mục tiêu mà họ định tiêu diệt là ai.

Bằng không, rất có thể người cuối cùng kia sẽ chạy mất tăm hơi.

"Tốc độ gió là 0.1 mét/giây, gió hướng Tây Bắc, độ ẩm 40%, sương mỏng, tầm nhìn bình thường. Báo cáo kết thúc." Triệu Lương Trạch báo cáo tình hình nơi đây cho Hoắc Thiệu Hằng.

Tay súng bắn tỉa cần có độ chính xác cực kỳ cao, bởi vậy, các vấn đề như hướng gió, tốc độ gió, ánh sáng, nước mưa… đều nằm trong phạm vi tính toán kiểm soát của họ, chỉ cần hơi vô ý một chút, mục tiêu sẽ lệch khỏi tầm ngắm.

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, ra lệnh: "Ba phút sau ra tay."

Triệu Lương Trạch nhanh chóng thông báo cho thành viên các tổ khác: "Ba phút sau ra tay."

"Rõ."

"Rõ."

Ba phút sau, gần như cùng một thời khắc, những tiếng súng nặng nề đồng loạt vang lên ở ba địa điểm khác nhau tại thủ đô Vienne của nước Áo.

Qua ống giảm thanh, âm thanh nặng nề ấy đã được xử lý bớt, cơ hồ không ai nghe ra được đã xảy ra chuyện gì.

Tại khu nghĩa trang, một dòng máu bỗng phụt ra từ đầu người đàn ông lẻ loi đang đặt hoa lên mộ, viên đạn bắn vào ngay giữa trán, khiến đầu hắn vỡ tung.

Hắn không kịp kêu tiếng nào, hai tay đưa lên ôm lấy trán theo phản xạ, bó hoa trong tay bay lên trên không, từng bông từng bông một rơi xuống lả tả, phủ lên thi thể đang trợn trắng mắt của hắn.

Tại phía Đông nhà hát Vienne, một gã cao lớn khôi ngô đang cầm điện thoại tự sướng. Gã còn chưa kịp cười đã phát hiện trên trán mình có thêm một lỗ đen.

Lạch cạch. Điện thoại rơi xuống dưới chân gã, vỡ tan thành nhiều mảnh.

Người gã ngã rầm một cái về phía sau, cơ thể gã nằm sõng soài trên mặt đất. Gã giật giật hai cái rồi ngừng thở.

Mà phía trước tòa hội nghị Vienne có lịch sử lâu đời kia, một đám những kẻ lang thang đang tụ lại một chỗ. Nhìn có vẻ rất đông đúc, nhưng thực chất chẳng ai quan tâm đến ai cả.

Một gã đàn ông mặc đồ săn chuyển hướng vào con ngõ nhỏ.

Một viên đạn lặng lẽ phóng ra từ bóng tối, bắn xuyên qua người hắn ta, trực tiếp phá hủy hết lục phủ ngũ tạng của hắn.

Hắn ta ngã sấp xuống đất, hai tay co quắp nắm lấy một chiếc lá dưới đất.

Mấy kẻ lang thang xung quanh chỉ thờ ơ nhìn hắn ta một cái, còn cho là hắn ta đang lên cơn nghiện thuốc, căn bản chẳng ai thèm quan tâm xem hắn ta bị làm sao.

...

"Hoắc thiếu, đã giải quyết xong ba mục tiêu, báo cáo kết thúc!" Triệu Lương Trạch phấn khích thu dọn dụng cụ của mình.

Hoắc Thiệu Hằng thu hồi súng, đặt vào túi đựng súng đeo bên vai, hạ kính râm ra lệnh, "Đi, tới Luxembourg!"

Họ lái xe không ngừng nghỉ từ Vienne tới Luxembourg.

Luxembourg là một tiểu công quốc, tuy tự xưng là quốc gia độc lập nhưng thực chất lại là một thành phố được ngụy trang như một đất nước độc lập.

Người họ cần thủ tiêu khá cẩn thận, đã đổi chỗ ở mấy lần rồi.

Lần này, Triệu Lương Trạch có hệ thống Copernicus hỗ trợ. Sau khi tra ra được số điện thoại của người kia, anh ta dùng hệ thống định vị Copernicus tìm ra nơi người đó ẩn náu.

Vì đây là người cuối cùng, nên họ lại phải đánh bất ngờ.

Họ không dùng đến súng bắn tỉa mà trực tiếp đổ bộ đến nơi hắn ta ẩn náu, chặn hết các cửa thoát, cho một mồi lửa vào nhà để hắn ta chết ngạt bên trong.

Vào lúc mục tiêu cuối cùng tử vong, cái chết của ba mục tiêu ở Vienne kia gần như vẫn chưa bị ai phát hiện ra.

"Được rồi, lập tức thông báo cho Đại Hùng, chúng ta đã xong bên này, chuyển sang Luân Đôn ngay." Hoắc Thiệu Hằng dứt khoát quyết định, nhanh chóng tới Luân Đôn tham dự Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế.

Trước khi tin tức mật mã của hệ thống Nam Đẩu đã bị phá giải lan truyền ra ngoài, họ cần phá vỡ sự sắp đặt của đối phương trước một bước.

Triệu Lương Trạch ngay lập tức thông báo cho Âm Thế Hùng, ngoài ra còn gửi tin nhắn báo cho Cố Niệm Chi.

Khi Cố Niệm Chi nhận được tin, cô đang viết báo cáo trong văn phòng của Giáo sư Hà Chi Sơ tại Viện đại học Harvard.

"Hoàn thành nhiệm vụ rồi ạ? Tốt quá!" Mắt Cố Niệm Chi sáng lên, nhẹ nhàng mở chương trình của mình ra, kết nối với mạng nội bộ của Viện đại học Harvard.

Cô hack máy tính làm việc của Tân Hạnh Cao ở Trường Kỹ thuật Điện tử, dùng máy cô ta phát ra một dòng lệnh gây nhiễu sóng, không chỉ gửi đến hệ thống định vị Copernicus mà còn gửi cả cho hệ thống GPS của Mỹ nữa.

Sóng gây nhiễu lẳng lặng làm nhiễu hai hệ thống định vị, chỉ cần đợi đến đúng thời điểm, lệnh mà Cố Niệm Chi phát ra sẽ lập tức tạo thành một đòn tấn công mang tính bùng nổ đối với cả hệ thống định vị toàn cầu này.
Bình Luận (0)
Comment