Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 135

"Tên Hà Chi Sơ này thật sự lợi hại như vậy ư?" Đọc lý lịch của Hà Chi Sơ mà cấp dưới gửi cho, Trung tá Peter vẫn thấy không cam tâm.

"Sếp à, nếu anh không tin thì cứ làm theo cách của mình đi."

"Sao cậu không nói sớm chứ! Giờ chuyện cũng đã rồi, cậu gọi điện thoại lại cho anh ta đi! Này! Cậu đi đâu vậy? Sao không gọi điện thoại cho tôi?!"

"Sếp ạ, sếp tự làm đi, tôi đi từ chức đây…"



Trong phòng cấp cứu của bệnh viện thuộc Trường Y của Viện đại học Harvard, mấy nữ bác sĩ được gọi ra khẩn cấp để kiểm tra sức khỏe cho Cố Niệm Chi.

Mấy nữ bác sĩ này đều là những người khá là có kinh nghiệm, tương đối có danh tiếng, kỹ thuật cũng thuần thục trong phòng cấp cứu.

Họ cẩn thận kiểm tra vết sưng tấy trên mặt Cố Niệm Chi, rồi kiểm tra thân thể cô, xác định trên người cô không có vết bầm và máu tụ, cũng không bị gãy xương hay bị thương bên trong.

Cuối cùng, một vị nữ bác sĩ đưa cho Hà Chi Sơ một tờ phiếu xét nghiệm, bảo anh ta đưa Cố Niệm Chi đi xét nghiệm máu.

"Xét nghiệm máu ư?" Hà Chi Sơ hơi giật mình, liếc nhanh sang Cố Niệm Chi một cái, "Sao lại phải xét nghiệm máu? Có gì không ổn sao?"

"Giám định thông thường thì không muốn xét nghiệm máu cũng được. Quan sát trong ba mươi sáu giờ, nếu không bị sốt cao và ngất xỉu thì không sao." Vì thấy dáng vẻ quá nghiêm trọng của Hà Chi Sơ nên vị nữ bác sĩ kia mới đề xuất cần xét nghiệm máu.

Thông thường khi kiểm tra kỹ thì đều phải xét nghiệm máu.

Hà Chi Sơ trả lại tờ phiếu xét nghiệm máu kia, "Vậy thì không cần đâu, chị làm cho tôi một bản giấy chứng nhận thương tổn đi."

Đây là yêu cầu hợp tình hợp lý, vị nữ bác sĩ không từ chối, dùng máy tính in nhanh cho anh ta một bản giấy chứng nhận thương tổn, rồi ký tên mình lên.

Từ đầu đến cuối, Cố Niệm Chi đều nhắm mắt, chỉ có hàng mi thi thoảng hơi run lên của cô đã lộ rõ rằng cô đang tỉnh.

Sau một hồi bận trước bận sau, khoảng bốn giờ chiều, cuối cùng Hà Chi Sơ đã đưa cô về biệt thự riêng của mình ở bên cạnh hồ.

Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi đến nhà Hà Chi Sơ, cô không khỏi tò mò liếc nhìn mấy lần.

Căn nhà này vô cùng lớn, chỉ riêng bãi cỏ phía trước và phía sau nhà có lẽ cũng đến hai, ba mẫu rồi. Ở phía Bắc bãi cỏ là một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi có một hồ nước trong veo.

Màu xanh lục phủ dày khắp núi, không thể xóa mờ được, hình ảnh phản chiếu xuống mặt hồ xanh biếc như một viên ngọc bích thượng hạng vậy.

Cố Niệm Chi dùng túi chườm chườm lên khuôn mặt sưng tấy của mình. Cô đứng trước cửa sổ kính sát đất trên tầng hai, ngắm nhìn non xanh nước biếc bên ngoài cửa sổ, liên tục lắc đầu, tấm tắc khen: "Giáo sư Hà, không ngờ nhà thầy to thế này, vị trí cũng đẹp nữa."

Hai tay Hà Chi Sơ đút trong túi quần, đứng bên cạnh cô, im lặng ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ một hồi lâu rồi mới nói: "Chỉ có một nửa ngọn núi kia là của tôi thôi."

Cố Niệm Chi cạn lời.

Ghét nhất thể loại khoe của!

Còn muốn để người khác sống nữa không?!

"Có điều, cái hồ kia thì đều là của tôi cả." Hà Chi Sơ liếc cô, hỏi: "Em muốn đi bơi không?"

"Cảm ơn thầy, em vừa mới bị thương, không tiện hoạt động mạnh." Cố Niệm Chi để túi chườm mặt lên trên bàn, khẽ thở dài, "Giáo sư Hà, cảm ơn thầy đã tới giúp em ạ."

"Em là học sinh của tôi, tôi không giúp em thì giúp ai?" Ánh mắt Hà Chi Sơ nhìn vào hai gò má sưng đỏ của cô, trong đôi mắt ướt hoa đào của anh ta đầy vẻ thương xót. Môi anh ta mím lại chỉ còn một đường, sống mũi cao thẳng như thanh kiếm, nhưng giọng anh lại có vài phần châm biếm.

Cố Niệm Chi cảm thấy ánh mắt của anh ta hơi kỳ quái, lén liếc trộm anh ta một cái, rồi dời ánh nhìn đi rất nhanh, "Em đã gây phiền toái thêm cho Giáo sư Hà rồi."

Hà Chi Sơ giơ cánh tay lên, ngón tay chạm nhẹ vào gương mặt sưng tấy của Cố Niệm Chi.

Vết thương sưng tấy nóng như lửa của Cố Niệm Chi cảm nhận được sự lạnh buốt từ ngón tay của anh ta. Cô vội quay mạnh đầu sang hướng khác như bản năng, tránh không để Hà Chi Sơ đụng vào.

Cánh tay của Hà Chi Sơ khựng lại giữa không trung, hơi thở của anh ta lạnh giá, thậm chí ngay cả đôi mắt ướt hoa đào ấm áp kia cũng dần dần trở nên lãnh đạm, nguội lạnh.

Hà Chi Sơ khẽ hừ một tiếng, đút tay lại vào trong túi quần, rồi bỗng quay người lại, lạnh lùng nói: "Em đi đi, người giám hộ của em đang đợi em ở nhà đấy."

Cố Niệm Chi ngạc nhiên nhìn bóng lưng Hà Chi Sơ, trong lòng thầm nghĩ sao người này lại buồn vui thất thường thế này?

Cô bĩu môi, cúi đầu đi lấy mũ bóng chày của mình.

Một phụ nữ da trắng trung niên mỉm cười đi tới, nói với Cố Niệm Chi: "Cô Cố, tôi là quản gia, mời cô đi hướng này, tôi sẽ đưa cô ra ngoài."

Cố Niệm Chi có cảm giác giống như bị người ta đuổi ra khỏi nhà vậy.

Cô lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên nói: "Không cần cô tiễn đâu ạ, cháu sẽ tự đi ra."

Cô bước ra khỏi phòng Hà Chi Sơ, đi xuống cầu thang rộng hình xoắn ốc, xuống đến tầng một rộng như một sàn nhảy, rồi đi thẳng về phía cửa ra vào bằng gỗ đào chạm trổ hoa văn.

Nữ quản gia kia cũng không tức giận mà chỉ mỉm cười đi sau cô. Bà ta đưa mắt nhìn theo cho đến khi cô ra khỏi cửa biệt thự của nhà họ Hà rồi mới lên tầng trên báo lại với Hà Chi Sơ.

"Ông Hà?"

"Vào đi." Hà Chi Sơ ngồi sau bàn đọc sách, hai tay gõ bàn phím liên tục.

"Cô Cố đã đi rồi ạ."

Hà Chi Sơ cầm chuột máy tính, ấn mở hệ thống camera giám sát cả tòa nhà ra.

Bóng dáng Cố Niệm Chi xuất hiện trên màn hình máy tính của anh ta, một mình lẻ loi trơ trọi đi trên bãi cỏ. Những chú bướm bay vờn quanh chân cô, vậy mà cô cũng không dừng lại để bắt…

Hà Chi Sơ nhìn hình ảnh trên camera thật lâu thật lâu. Mãi cho đến khi Cố Niệm Chi đi ra khỏi cánh cổng sắt khảm trên tường bao khu biệt thự nhà họ Hà, anh ta mới lạnh nhạt nói: "Được rồi, chị đi xuống đi."

Nữ quản gia kia chùng gối cúi chào một cách tiêu chuẩn, đi lùi ra khỏi phòng sách của Hà Chi Sơ, tiện thể đóng cửa phòng lại.



Cố Niệm Chi đi một mình trên con đường nhỏ, càng đi càng cảm thấy uất ức.

Chú Hoắc đã có người yêu rồi, không cần cô nữa.

Giáo sư Hà thì buồn vui thất thường, trở mặt vô tình, chỉ một câu không hợp ý là lập tức đuổi cô ra khỏi cổng.

Bố mẹ cô thì bao nhiêu năm nay cũng chẳng hề tìm cô. Chắc chắn cô là người chẳng ai cần, chẳng ai muốn rồi.

Cố Niệm Chi dừng lại, quay đầu nhìn khu biệt thự độc lập của Hà Chi Sơ rồi giậm chân, chỉ muốn giơ ngón tay giữa với nó.

Vất vả lắm cô mới nhịn được không làm như vậy, tránh để người khác trông thấy lại nói cô vô lễ. Cô quay đầu lại, cắm đầu tiếp tục một thân một mình đi về phía trước.

Cô chưa từng tới nhà Hà Chi Sơ bao giờ, nhưng cô biết địa chỉ nhà anh ta, cũng đã từng tìm trên bản đồ.

Bây giờ chỉ cần lấy điện thoại di động ra là cô có thể tìm được đường về khu nhà trọ.

Lấy điện thoại ra, cô lại chợt nghĩ không biết giờ này Âm Thế Hùng đang làm gì, bèn trượt mở điện thoại gọi cho anh ta. Có điều, điện thoại cứ báo bận suốt…

Cố Niệm Chi cắn môi, nắm tay lại giống như hạ quyết tâm, vội vàng đi về phía trước.

Một mình đi trên con đường nhỏ cạnh rừng rậm, chân của cô mỏi đến mức không nhấc lên nổi nữa.

Thế nhưng, vẫn còn một đoạn đường nữa mới đến khu nhà trọ, cô có nên dừng lại ven đường nghỉ một chút không nhỉ?

Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, cô muốn tìm một chỗ để nghỉ chân một lúc.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Chẳng lẽ là anh Đại Hùng gọi ư?

Cố Niệm Chi vội vàng lôi điện thoại ra, lại nhìn thấy là Mai Hạ Văn gọi!

Chuyển vùng quốc tế sao?

Cậu ta muốn làm cái gì vậy?

Cố Niệm Chi nghe điện thoại, "Alo? Lớp trưởng à?"

"Niệm Chi, em gọi anh là lớp trưởng gì chứ? Em phải gọi anh là 'tìm giỏi' đi." Trong điện thoại truyền đến giọng nói như trút được gánh nặng của Mai Hạ Văn.

Không hiểu sao Cố Niệm Chi nghe giọng nói này càng lúc càng gần.

Cô vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một chàng trai dáng cao gầy đang cầm di động, vừa nói vừa mỉm cười đi về phía cô.

Sao nhìn chàng trai kia quen vậy chứ?

Cố Niệm Chi dừng bước, nheo hai mắt lại… Đúng là Mai Hạ Văn rồi!

Sao cậu ta lại đến Mỹ?

"Niệm Chi, em thế nào rồi?" Mai Hạ Văn dừng lại bên cạnh cô, "Sao mặt của em lại sưng lên thế này?" Cậu ta đưa tay ra, nâng cằm Cố Niệm Chi lên nhìn kỹ.

"Hạ… Hạ Văn, sao… sao anh lại tới đây?" Giọng nói của Cố Niệm Chi vô cùng run rẩy.

Cô không dám tin vào mắt mình, cũng không dám tin vào tai mình nữa.

Vào lúc cô yếu đuối nhất, cần có người ở bên cạnh nhất, sao lại là Mai Hạ Văn xuất hiện?

Chẳng lẽ đây chính là ý trời ư?

Mai Hạ Văn nhẹ nhàng gỡ tóc trên trán cô, "Sao anh lại tới đây à? Đương nhiên là anh nhớ em nên mới tới thăm em rồi. Nhóc con không có lương tâm, vừa đến Mỹ là quên mất anh luôn đúng không?"

Cậu ta hơi dùng lực kéo Cố Niệm Chi vào lòng mình.
Bình Luận (0)
Comment