Editor: Nguyetmai
Nghe Hoắc Thiệu Hằng nói xong, Âm Thế Hùng ngẩn người ra một lát mới hiểu được.
Hóa ra Hoắc thiếu đã nghe ra được kia là lời nói của Niệm Chi à?
Tư duy mức độ này, chậc chậc, chẳng trách mình và Tiểu Trạch đều chỉ có thể làm thư ký cho anh ấy. Thật đúng là… cùng là người cả thôi, nhưng đem ra so sánh thì chỉ có mà tức chết!
Âm Thế Hùng ném điện thoại lên giường vèo một cái, rồi đi đến phòng Cố Niệm Chi để tìm cô nói chuyện, ai ngờ Cố Niệm Chi đã lên giường nằm ngủ thiếp đi mất rồi
Bên gương mặt sưng tấy hướng lên trên, khóe miệng mím chặt, mặt mũi cau lại, dường như ngay cả trong cơn mơ cô cũng vẫn đang đau đớn vậy.
Cả ngày hôm nay con bé đã chịu đựng đủ rồi.
Âm Thế Hùng rất đau lòng, trong lòng vừa mắng nhiếc Hà Chi Sơ, vừa đi tới đắp cho cô một cái chăn mỏng, sau đó tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi về phòng mình.
…
Ở trong khách sạn, sau khi xem xong nội dung mới nhất trên Weibo "Bầu Trời Của Hồng Trà", trong lòng Mai Hạ Văn rất bùi ngùi. Cậu ta không kìm được mà gọi điện thoại cho Khương Hồng Trà.
Ở Hoa Hạ đang là sáng sớm.
Khương Hồng Trà ngồi trước bàn ăn sáng, cô ta trượt mở điện thoại, mỉm cười nói: "Hạ Văn, anh đã ăn cơm tối chưa?"
Lúc này ở bên nước Mỹ là hơn bảy giờ tối.
"Ăn rồi." Một tay Mai Hạ Văn cầm di động, một tay bực bội cào tóc, "Hồng Trà, anh đã có bạn gái rồi."
Cậu ta vẫn lặp lại câu này, giống như đang thôi miên chính mình vậy.
Đây có lẽ là tuyệt chiêu duy nhất của cậu ta để chống lại sức hấp dẫn của Khương Hồng Trà.
Nụ cười của Khương Hồng Trà không thay đổi. Cô ta cầm di động, sau một lúc lâu mới nói: "Anh đã có bạn gái thật sao? Cô ấy đã đồng ý làm bạn gái của anh chưa?"
Mai Hạ Văn ngồi thẳng người lên, "Em có ý gì? Em đừng coi thường anh chứ."
"Em không coi thường anh." Khương Hồng Trà mỉm cười, "Trước đó vài ngày không phải Duy Nam nói với anh là cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng đó sao?"
Thật ra Ngải Duy Nam đã từng nói với Khương Hồng Trà rằng thật ra cô bé mà Mai Hạ Văn đang theo đuổi đó không hề thích cậu ta...
Đương nhiên Khương Hồng Trà sẽ không nói như vậy với Mai Hạ Văn, vì đàn ông rất trọng sĩ diện.
Nếu như làm mất thể diện của bọn họ, giữa hai người có thể sẽ không còn gì với nhau nữa.
Mai Hạ Văn thở dài một hơi, một tay cầm điều khiển từ xa bật ti vi, đổi sang đài HBO xem phim, vừa nói: "Duy Nam đúng là chỉ biết nói xằng nói bậy, em đừng nghe cô ấy."
"Không phải em muốn nghe cô ấy." Giọng nói của Khương Hồng Trà đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn, "Em chỉ muốn xác nhận có phải anh thật sự đã có bạn gái rồi hay không thôi."
"Thật thì sao? Mà giả thì sao?"
"Nếu là giả thì đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng nếu là thật, em sẽ phải giữ khoảng cách với anh." Giọng nói của Khương Hồng Trà trơn mềm như tơ lụa, nhưng cũng khá dứt khoát.
Mai Hạ Văn nhìn chằm chằm ti vi, nhưng thật ra hoàn toàn không biết trên ti vi đang chiếu cái gì, cậu ta lẩm bẩm: "Giữ khoảng cách ư? Em muốn giữ khoảng cách với anh sao?"
"Đúng vậy. Em không thể làm được giống như Duy Nam, biết rõ anh thích người khác mà còn cố chấp ở bên cạnh anh với tư cách một người bạn." Khương Hồng Trà cầm điện thoại đứng lên, rồi cầm bình phun nước xịt nước lên cây hoa quỳnh mình trồng, "Từ xưa đến nay em không phải là dạng người như thế."
"Em biết ư?" Mai Hạ Văn rất bất ngờ.
Hồi cấp ba khi bọn họ đang yêu nhau cuồng nhiệt, Ngải Duy Nam vẫn luôn ở bên cạnh họ với tư cách là bạn tốt của cả hai người...
"Đương nhiên là em biết. Anh nghĩ em ngốc à?" Khương Hồng Trà cười khẽ, cô ta đặt bình phun nước xuống, sờ lá cây hoa quỳnh, đặt một viên đá Vũ Hoa vào trong chậu hoa.
"Em không để tâm sao?" Mai Hạ Văn nhớ lại mối tình đầu giữa hai người hồi cấp ba, nhớ lại những lần đầu tiên của cả hai, tim cậu ta dần dần mềm nhũn.
Rõ ràng Khương Hồng Trà cũng đang nhớ lại mối tình đầu của hai người, giọng nói của cô ta càng ngọt ngào hơn: "Đương nhiên là không. Sao em lại phải để tâm chứ? Anh cũng không thích cô ấy mà, cứ để cô ấy ở bên cạnh anh ăn bánh vẽ cũng được..."
Chính vì cách nói chơi chữ khôi hài mà còn rộng lượng này, tâm lý của Mai Hạ Văn liền lập tức tê dại, không còn năng lực chống cự nữa.
Quả nhiên, người có ảnh hưởng nhất đến cảm xúc của cậu ta, người có tâm hồn và quan điểm tương đồng với cậu ta nhất cũng chỉ có Khương Hồng Trà mà thôi.
Nhưng vừa nghĩ đến người bạn trai ở nước ngoài kia của Khương Hồng Trà, Mai Hạ Văn cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu ta cố kiềm chế lại nội tâm đang xao động, cân nhắc từng câu từng chữ rồi nói: "Anh buồn ngủ rồi, bị chênh lệch múi giờ, anh phải đi tắm đây. Ngày mai anh sẽ gọi cho em." Nói xong, cậu ta chủ động tắt điện thoại.
Khương Hồng Trà nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, không dám tin là Mai Hạ Văn lại tắt điện thoại của cô ta.
Những ngày tháng hai người yêu nhau trước kia, Mai Hạ Văn đã bao giờ tắt điện thoại của cô ta đâu?
Xem ra ở trong lòng Mai Hạ Văn, vị trí của Cố Niệm Chi này quả thật không phải tầm thường.
Lần đầu tiên Khương Hồng Trà cảm thấy sợ hãi.
Có mấy ai là toàn tâm toàn ý không bao giờ thay đổi, đến chết cũng không rời đâu chứ?
Chẳng qua… chỉ là vì họ chưa tìm được người càng tốt hơn mà thôi.
Một khi đã gặp rồi, thì chỉ một phút là sẽ có mới nới cũ ngay.
Khương Hồng Trà thầm thấy lo sợ, rất sợ Mai Hạ Văn sẽ thật sự ở bên cạnh Cố Niệm Chi. Cô ta quýnh lên, bấm điện thoại gọi cho Ngải Duy Nam.
Mấy năm nay cô không ở trong nước, chỉ có Ngải Duy Nam vẫn luôn ở bên cạnh Mai Hạ Văn, chắc chắn cô ta sẽ nắm rất rõ những việc liên quan đến cậu ta.
…
Ngày hôm sau khi Cố Niệm Chi tỉnh lại, cô phát hiện gương mặt sưng tấy của mình đã hoàn toàn hết sưng, chỉ còn lại mấy vết đỏ giống như tia máu dưới lớp da trắng nõn thôi, chắc sau mấy ngày nữa sẽ biến mất hoàn toàn.
Cầm lọ thuốc mỡ xanh phiên bản mới mà Âm Thế Hùng đưa cho, cô chỉ muốn nhảy lên để khen ngợi.
Thuốc này dùng tốt thật đấy, chắc chắn là anh Đại Hùng lấy ở chỗ chú Hoắc. Sau này cô trở về phải tìm chú Hoắc lấy dự trữ thêm một ít mới được.
Ừm, hơn nữa chú Hoắc cũng đã đồng ý khi nào cô trở về có thể đến đó chọn thêm mấy cái áo thun đen để làm áo ngủ, nhất định không được quên.
Kể cả lúc đó chú ấy đã có bạn gái, cô cũng phải nhắc, làm người không thể nói mà không giữ lời được.
Cố Niệm Chi mím môi đặt nhắc nhở hai chuyện này vào phần ghi chú trên điện thoại của mình, ngày đặt nhắc nhở là thời gian nửa năm sau khi cô về nước, hẳn là ngày trước lễ Giáng Sinh.
Sau khi sửa soạn xong, cô thay một chiếc áo Polo và quần short jean, nói với Âm Thế Hùng: "Anh Đại Hùng, hôm nay em muốn mời Mai Hạ Văn tới đây ăn cơm, anh nghĩ xem nên làm món gì đi?"
Âm Thế Hùng cảm thấy mình đã thật sự trở thành đầu bếp của Cố Niệm Chi rồi. Tâm trạng anh ta không khỏi buồn rầu, khó chịu một lúc lâu rồi mới nói: "Hay chúng ta ra ngoài ăn đi? Tìm một nhà hàng kha khá, ăn gì đó cao cấp chút."
Hơn nữa tiền ăn cơm ở bên ngoài còn được thanh toán...
Ý kiến này quá hay, Âm Thế Hùng không nhịn được thầm tự khen mình lanh trí.
Cố Niệm Chi nghĩ một lúc, cũng cảm thấy ý kiến này không tệ. Cơ bản là vết thương trên mặt cô đã đỡ hơn nhiều rồi, khi nào ra ngoài đánh thêm một chút kem che khuyết điểm là sẽ không nhìn thấy gì nữa, "Cũng được ạ, anh Đại Hùng chọn giúp em một chỗ nhé, em gọi điện thoại cho Hạ Văn đây." Nói xong cô khe khẽ ngân nga chạy đi gọi điện.
Có vẻ tâm trạng của cô đã tốt lên rồi.
Âm Thế Hùng chớp mắt nhìn theo bóng lưng Cố Niệm Chi, rồi bắt đầu cúi đầu cầm điện thoại tìm nhà hàng.
Anh ta không biết nhiều nhà hàng ở nơi này. Có điều, dựa theo quy tắc đắt chưa chắc đã ngon, nhưng chắc chắn có uy tín, nên anh ta đặt một nhà hàng đắt nhất ở gần đó.
Vào lúc xế chiều, Mai Hạ Văn tới nhà trọ của bọn họ, cậu ta lễ phép nói chuyện mấy câu với Âm Thế Hùng, rồi đi vào phòng Cố Niệm Chi.
Mai Hạ Văn nhìn lướt qua cách bày biện trong phòng Cố Niệm Chi, hỏi: "Phòng trọ này khá thật đấy, người thân của em trả tiền thuê nhà ư?"
Lúc đầu Cố Niệm Chi muốn nói là Hà Chi Sơ trả tiền, nhưng nghĩ đến thái độ xấu xa của anh ta hôm đó, cô lại không muốn để bạn học có cảm tình với anh ta, nên chỉ cười, cũng không phủ nhận.
Mai Hạ Văn đã hạ quyết tâm rồi. Cậu ta tiến lên hai bước, nắm chặt tay Cố Niệm Chi, khẽ nói: "Niệm Chi này, em đồng ý làm bạn gái của anh được không?"