Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 148

Editor: Nguyetmai

"… Rác rưởi ư?" Người da trắng ngồi phía dưới Hà Chi Sơ lặp lại câu nói của Cố Niệm Chi, sắc mặt đầy vẻ không thể ngờ tới, "Cô nói là rác rưởi sao?"

"Đúng, rác rưởi ấy, t – r – a – s – h, trash!" Cố Niệm Chi đánh vần từng chữ một rồi đứng dậy kéo năm phần tài liệu trên bàn tới, vò thành một cục, ném mạnh ra ngoài. Cục giấy kia vẽ một đường cong đẹp đẽ trên không trung, rơi vào thùng rác ở góc tường, "Nơi đó, chính là nơi duy nhất mấy thứ này nên tới."

Cố Niệm Chi chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt ngọt ngào như thiếu nữ xinh đẹp trong truyện tranh, nhưng lời lẽ lại sắc bén đến như vậy.

"Ha ha, cô có biết chúng tôi là ai và đã thắng bao nhiêu vụ kiện rồi không? Cô có biết chúng tôi bỏ ra bao nhiêu thời gian, mới làm xong được những tài liệu biện hộ đó cho cô không? Cô có biết người cô gây sự là ai không? Cô có biết chúng tôi phải đối đầu với bao nhiêu nguy hiểm để giúp cô trong vụ kiện này không?" Người luật sư da trắng này nói liên tiếp một tràng tiếng Anh, vừa nhanh vừa vội, "Thế nhưng cô lại không thèm để ý chút nào tới sự cố gắng của chúng tôi, ném thẳng vào thùng rác như vậy. Loại người như cô, tôi từ chối biện hộ!"

Anh ta đứng lên, quay sang nhìn thẳng vào mặt Hà Chi Sơ, "Anh Hà, xin thứ cho tôi không thể nào phối hợp được."

Cố Niệm Chi liếc xéo Hà Chi Sơ rồi cười phì ra một tiếng, "Giáo sư Hà, đây chính là cấp dưới đắc lực của thầy sao? Chậc chậc…" Không đợi Hà Chi Sơ nói gì, Cố Niệm Chi nhìn về phía người luật sư vừa tuyên bố muốn rời khỏi kia, "Anh tên là gì nhỉ?"

"John, John Vanderbilt." Người kia nói luôn cả dòng họ của bản thân, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo.

Vanderbilt đúng là một dòng họ khá nổi tiếng trong tầng lớp thượng lưu của xã hội Mỹ. Đại đa số người của gia tộc này đều rất ưu tú, đây là điều không thể nghi ngờ.

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, "Mr. Vanderbilt, xin hỏi lương anh một năm được bao nhiêu?"

Người kia đỏ mặt lên, "Tiền lương là bí mật, cô không có quyền hỏi tới."

"Tôi thay mặt Giáo sư Hà hỏi anh một câu." Cố Niệm Chi ngạo mạn hất cằm lên, nhìn còn ngạo mạn hơn người kia ba phần, "Tôi nghĩ anh có thể làm cấp dưới của Giáo sư Hà, thì chắc chắn lương hàng năm của anh không thể ít được, đúng không? Mời một người có mức lương một năm cao như anh tới, là để anh làm luật sư biện hộ cho một vụ tai nạn xe cộ sao?"

Phì…

Bốn người luật sư da trắng khác đang ngồi im không nhúc nhích lúc này cũng không nhịn được cười.

Trong mắt bọn họ thoáng lóe lên ánh sáng trêu chọc, nháy mắt với người luật sư muốn rời khỏi kia.

"John, đi từ từ, không tiễn nhé. Anh đi rồi, năm nay chúng tôi không cần phải lo lắng chuyện đứng cuối bị đào thải nữa."

"Không thể đồng tình hơn với anh, nhưng chúng tôi sẽ chuẩn bị tiệc chia tay thật vui vẻ cho anh."

Cố Niệm Chi nhạy bén phát hiện ra những luật sư này cũng không hợp nhau, cô lập tức nói, "Đúng đấy, làm luật sư, khôn sống mống chết là bình thường. Nếu không thắng được vụ kiện, sẽ tổn hại đến lợi ích mọi người."

Người kia chợt cảm thấy mình đã quá kích động, nhưng đã đi tới cửa rồi mà quay lại thì thật mất mặt.

Đang lúc anh ta do dự, Hà Chi Sơ khẽ gật đầu nói, "John, cậu đi nghỉ đông đi."

Người này lập tức trắng bệch cả mặt, đôi môi ngập ngừng muốn nói, muốn xuống nước một chút, nhưng thấy sắc mặt thờ ơ coi thường của Cố Niệm Chi, anh ta không thể nuốt được cơn giận này, kích động gật đầu nói, "Ok, vậy thì mọi người làm việc đi."

Anh ta xoay người rời đi, tiếng bước chân dồn dập của anh ta vang lên trong hành lang, hoàn toàn trái ngược với phòng làm việc yên tĩnh của Hà Chi Sơ.

Qua một lúc lâu sau, Hà Chi Sơ mới nhìn về phía Cố Niệm Chi, vẻ mặt lạnh lùng nói, "Được rồi, em nói những thứ kia rác rưởi, vậy em có gì không phải là rác rưởi để chia sẻ với chúng tôi không?"

Cố Niệm Chi mỉm cười với bốn vị luật sư khác, "Bài biện hộ của các vị vừa rồi tôi đều đã nghe, nhưng thật sự cảm thấy không có chút công dụng gì. Tôi không nghĩ các vị lại cho rằng mấy lời biện hộ như thế có thể giúp tôi thắng vụ kiện này."

"Cô Cố, đây cũng chính là điều mà chúng tôi đang do dự." Với những gì Cố Niệm Chi mới vừa biểu hiện ra, lại thêm sự bao bọc bảo vệ của Hà Chi Sơ, đã khiến cho bốn vị luật sư còn lại này không dám khinh thường nữa. Bọn họ nghiêm túc nói, "Vụ kiện này cuối cùng phải xử lý thế nào, quyền quyết định không nằm trong tay chúng ta. Quân đội muốn đạt được kết quả thế nào, thì đó mới chính là kết quả, lúc đó chúng ta mới biết nên ứng đối ra sao."

"Thật sao?" Cố Niệm Chi nhìn về phía Hà Chi Sơ, "Giáo sư Hà, trước kia mọi người đều chuẩn bị như thế này ạ?"

Hà Chi Sơ "Ừ" một tiếng, "Em có cách gì tốt hơn không?"

Cố Niệm Chi nghĩ một chút rồi chậm rãi nói, "Tôi sẽ nói trước về quan điểm của mình vậy, nếu như không đủ, hoặc là mọi người thấy có gì không đúng, thì hy vọng mọi người cứ thoải mái góp ý cho tôi."

"Nói đi." Hà Chi Sơ hơi ngả ra sau một chút, cũng quét mắt nhìn mấy người cấp dưới rồi lạnh lùng nói, "Niệm Chi chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, các anh cũng đừng để bị cô ấy bỏ lại quá xa."

Anh ta không nói là bị cô ấy vượt qua, mà lại nói là đừng để bị cô ấy bỏ lại quá xa…

Anh Hà đánh giá cao cô gái thoạt nhìn giống như một học sinh cấp ba này đến mức nào chứ!

Bốn vị luật sư ưu tú ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ vô cùng trọng thị và cảnh giác, nhưng trong lòng mỗi người đều đang điên cuồng phỉ nhổ.

"… À, nhất định là nghe nhầm rồi! Sẽ bị một cô nhóc không có cả bằng luật sư này bỏ xa sao?! Sáng nay anh Hà uống nhiều rượu vang quá đấy à?!"

"Mặc dù xưa nay anh Hà không nhìn nhầm bao giờ, nhưng chắc chắn lần này anh ấy đã nhìn nhầm rồi."

"Sinh viên dù có thông minh đến mấy thì cũng chỉ dừng lại ở chuyện thi cử trường lớp thôi. Còn về việc ra tòa thực tế ấy à, đó lại là một việc hoàn toàn khác nhé. Có lẽ anh Hà làm thầy giáo phát nghiện rồi, giờ còn muốn đưa cả lớp học lên tòa án nữa sao…"

"Mềnh méo nghe thấy, mềnh méo nghe thấy, mềnh méo nghe thấy, mềnh méo nghe thấy mấy lời ông chủ sỉ nhục trí thông minh của mềnh đâu nhé…"

Cố Niệm Chi cũng thầm phỉ nhổ trong lòng: Giáo sư Hà, thầy gác em lên bếp lò để nướng như thế này cũng được sao?

Đôi mắt cô đảo qua một vòng, ánh mắt nhìn lướt qua những đường nét tuấn tú từ góc nghiêng khuôn mặt Hà Chi Sơ rồi thu lại, cúi đầu nhìn xuống bàn họp trước mặt mình. Cô thuận tay lấy tới một tờ giấy trắng, bắt đầu vừa nói vừa viết, "Vậy thì tôi xin phép bắt đầu phần diễn giải của mình nhé. Đầu tiên, tôi đồng ý với tiền đề của các anh, đó là thái độ của quân đội không rõ ràng, nhưng tôi không đồng ý với kết luận của các anh rằng vì vậy mà chúng ta không thể nào chuẩn bị vẹn toàn được."

"… Vậy xin hỏi cô Cố, dưới tình hình không rõ thái độ của quân đội, cô định chuẩn bị thế nào?"

"Rất đơn giản, tôi cho rằng, thái độ của quân đội, thực ra cũng sẽ được quyết định bởi thái độ của chúng ta." Cố Niệm Chi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của bốn vị luật sư kia, "Nếu như chúng ta ép sát từng bước, không buông tha bất cứ manh mối nào, chơi cứng với quân đội, chắc chắn bọn họ sẽ rụt trở lại. Nói ngắn gọn hơn, đó là quân đội cũng không biết chúng ta muốn làm đến mức độ nào, cho nên bọn họ cũng không thể quyết định được nên làm thế nào để đối phó với chúng ta. Cho nên việc chúng ta phải làm, chính là biểu hiện ra sự quyết tâm của mình, để bọn họ thấy được chúng ta muốn làm đến mức nào."

Tính tình của người Mỹ chính là thế này, trước giờ bọn họ đều không tự thiết lập giới hạn của bản thân mình, bởi vì đối với bọn họ, giới hạn cuối căn bản cũng không phải là một giá trị gì cố định, mà chỉ dựa theo thực lực của đối thủ để không ngừng đột phá vực sâu không đáy.

Cho nên khi bọn họ thấy được quyết tâm và thực lực của người khác, bọn họ sẽ biết mình cần dừng bước ở giới hạn nào.

Bốn vị luật sư kia nghe xong liền hiểu ngay cô gái giống học sinh cấp ba ở đối diện quả thật có chút bản lĩnh.

Chẳng trách lại được anh Hà đánh giá cao như vậy.

"Nói tiếp đi." Quả nhiên là Hà Chi Sơ khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười cổ vũ.

Phương hướng đã chính xác, con đường tiếp theo sẽ dễ đi hơn nhiều.

Nhưng Cố Niệm Chi không chỉ tìm được phương hướng chính xác, cô còn tìm được một con đường tắt, "Hơn nữa, tôi chưa đầy mười tám tuổi, cho nên tôi vẫn là trẻ vị thành niên. Quân đội tố cáo một đứa trẻ vị thành niên, vậy bọn họ có nghĩ tới hậu quả nếu thua kiện không?"

Bầu không khí trong phòng họp nhỏ lập tức trở nên nóng hơn.

"Cô Cố vẫn là trẻ vị thành niên sao?! Đây là thật sao?!"

"Vậy mà đã tốt nghiệp đại học rồi, lại còn là nghiên cứu sinh của Giáo sư Hà ư?! Chẳng trách Giáo sư Hà lại nói chúng tôi đừng để bị cô bỏ lại quá xa."

Những người giỏi giang mạnh mẽ chỉ phục những người hơn mình mà thôi.

Dăm ba câu của Cố Niệm Chi đã thể hiện ra được tố chất của cô trên phương diện biện luận, khiến cho bọn họ phải rửa mắt mà nhìn.

Cố Niệm Chi hé miệng cười khẽ, lén lút liếc nhìn Hà Chi Sơ một cái, trong ánh mắt vừa có sự đắc ý, lại thêm một chút mừng rỡ, còn có mấy phần kiêu ngạo.

Hà Chi Sơ lẳng lặng nhìn cô, một lúc lâu cũng không nói ra lời.

Qua hồi lâu, anh ta mới lấy ra một phần tài liệu biện hộ của mình đã in ra, phát cho mọi người trong phòng họp nhỏ này, bao gồm cả Cố Niệm Chi, "Mọi người cũng thấy đấy, Niệm Chi thực sự rất có năng khiếu và năng lực về chuyện này, các anh cũng đừng làm tôi mất mặt."

Bốn vị luật sư kia xem tài liệu biện hộ mà Hà Chi Sơ tự mình lấy ra, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Bởi vì Hà Chi Sơ đưa ra hai điều quan trọng, giống như đúc với những lời Cố Niệm Chi vừa nói! Điều đó nói rõ, hai điểm đó chính là điểm mấu chốt trong vụ kiện này.

Hà Chi Sơ cũng đưa một phần cho Cố Niệm Chi xem.

Cố Niệm Chi cười hỏi, "Đây là Giáo sư Hà tự mình soạn ra sao?"

Hà Chi Sơ gật gật đầu, "Giống y hệt với suy nghĩ của em. Niệm Chi, quả nhiên em không khiến tôi thất vọng."

Cố Niệm Chi mỉm cười nhìn anh ta, vẻ mặt khiêm tốn, "Giáo sư Hà quá khen rồi, nhưng đúng là em đã rất cố gắng để chuẩn bị…".

Cố Niệm Chi cúi đầu đọc lướt nhanh qua một lần rồi tán thưởng, "Em chỉ đưa ra hai giả thiết, nhưng Giáo sư Hà lại đưa ra được cả một phương án hoàn chỉnh, quả là Giáo sư Hà lợi hại hơn thật!"

Bốn vị luật sư đối diện cô đã không còn muốn nói gì nữa.

Hóa ra cô bé này căn bản không coi bọn họ là đối thủ, mục tiêu cạnh tranh của người ta là anh Hà, ông chủ lớn của bọn họ cơ…

Phương án của Hà Chi Sơ thực sự vô cùng hoàn thiện, điều đầu tiên anh ta đưa ra, là Cố Niệm Chi chưa tròn mười tám tuổi, bởi vậy phải do tòa án trẻ vị thành niên thẩm vấn.

Điều này cũng có nghĩa là: Căn cứ vào Luật bảo hộ trẻ vị thành niên, vụ án của Cố Niệm Chi không được thẩm vấn công khai, không thể đưa vào hồ sơ xã hội của cô, cũng không thể đưa tin trên bất cứ phương tiện truyền thông nào.

Thân phận của cô cũng phải được giữ bí mật với bên ngoài, nếu không chính là phạm pháp.

Một khi bị tiết lộ ra, đối phương sẽ bị thua kiện ngay lập tức, vụ kiện này cũng không cần phải thực hiện nữa.

Sau đó chính là nhằm vào sự lên án của đối phương, cãi lại từng mục một.

Việc này, cấp dưới của anh ta có thể chấp hành cụ thể.

Sự khác biệt giữa cấp dưới và ông chủ, có đôi khi chỉ là ở việc tìm kiếm phương hướng mà thôi.

Sau khi kết thúc buổi họp, bốn vị luật sư này mới bắt đầu xác định ra phương án biện hộ để về chuẩn bị.

Khi Âm Thế Hùng tới đây, những luật sư này cũng vừa rời đi.

Nghe Hà Chi Sơ nói vài câu, anh ta biết mấy người Hà Chi Sơ bọn họ đã xác định được phương án, vội vàng nói, "Vậy lúc nào thì ra tòa?"

Hà Chi Sơ cười nói, "Điều này cũng phải cảm ơn Trung tá Peter. Do quá sốt ruột, ông ta lại đi vận dụng các mối quan hệ, để bảo đảm có thể sớm mở phiên tòa. Cho nên cuối tuần này, chúng ta sẽ phải ra tòa."

Nếu như không phải Tân Hạnh Cao và Trung tá Peter vội vàng như thế, dựa theo trình tự bình thường của tòa án nước Mỹ, khởi tố, thụ lý, sau đó sắp xếp thời gian, có lẽ có thể phải đến sang năm phiên tòa xét xử vụ án Tân Hạnh Cao và Cố Niệm Chi mới được mở ra.

Mà nếu thật sự đẩy tới sang năm, thì Tân Hạnh Cao không thể nào cứ giả ngây giả ngốc ở đây chờ tới sang năm được…

Cho nên kết hợp tất cả các nguyên nhân như thế, lại khiến cho bọn họ bỏ sót mất một điều quan trọng nhất, đó là: Hiện giờ Cố Niệm Chi chưa đủ mười tám tuổi, trên pháp luật, vẫn là trẻ vị thành niên.



Một tuần sau, phiên tòa của Tân Hạnh Cao và Cố Niệm Chi được chính thức mở tại Tòa án Liên Bang ở Boston.

Một người y tá đẩy Tân Hạnh Cao trên xe lăn, đầu cô ta quấn đầy băng trắng, hai mắt đờ đẫn, tiến về vị trí nguyên cáo.

Trung tá Peter mặc thường phục, ngồi ở hàng cuối cùng, không giấu được nụ cười mỉm đắc ý trên mặt.

Cổng tòa án chen chúc vô cùng, có rất nhiều phóng viên truyền thông tới.

Mặc dù bọn họ không được vào tòa án, nhưng lại có thể ở bên ngoài tòa án phỏng vấn và quay phim.

Vụ án này đương nhiên là do Trung tá Peter lộ ra với truyền thông, điều Tân Hạnh Cao muốn chính là hiệu quả cảnh cáo tất cả các du học sinh của Đế Quốc Hoa Hạ sau khi vụ án này được tuyên truyền rộng rãi. Đừng có tùy tiện chọc giận Tân Hạnh Cao này, nếu không cô ta chỉ cần mất vài phút là có thể tống người đó vào tù.

Mười phút trước khi phiên tòa được bắt đầu, Hà Chi Sơ dẫn theo bốn luật sư ưu tú đi từ ngoài cửa vào, Cố Niệm Chi lại không hề tới.

Thấy đại diện cho phía Cố Niệm Chi lại chính là bản thân Hà Chi Sơ, các phóng viên truyền thông lập tức kích động.

Bọn họ vác máy quay và các thiết bị truyền thông chạy như bay tới, chìa microphone ra trước mặt Hà Chi Sơ, "Anh Hà, xin hỏi anh định đích thân làm luật sư biện hộ sao?"

"Theo chúng tôi biết, sau khi ngài thắng kiện trong vụ Quốc hội nghe trộm ba năm trước, ngài chưa từng ra tòa làm luật sư biện hộ, xin hỏi lần này tại sao ngài muốn đích thân ra tòa?"

Hà Chi Sơ mặc một bộ âu phục màu xám khói, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết được là phẳng phiu, càng làm tôn thêm vẻ lạnh lùng khắc nghiệt của anh ta.

Anh ta dừng lại, nói rõ ràng trước máy quay và microphone của những phóng viên kia, "Mời các vị thu những thiết bị phỏng vấn lại, cũng ngừng tất cả những tin tức liên quan đến vụ này. Đương sự của tôi là trẻ vị thành niên, chắc các anh đều biết, hậu quả của việc làm trái với Luật bảo hộ trẻ vị thành niên là như thế nào chứ?"

Không thể không thừa nhận, phương diện bảo hộ trẻ vị thành niên của nước Mỹ, nghiêm hơn rất nhiều so với các nước khác.

Hơn nữa, mức độ chấp hành cũng cực kỳ cao.

Trên phương diện khác, có lẽ truyền thông còn có thể luồn lách một chút, nhưng trên phương diện trẻ vị thành niên, không có một đơn vị truyền thông nào dám xông vào khu vực nguy hiểm này.

Nghe xong những lời thông báo nghiêm túc của Hà Chi Sơ, vô số nhà báo lập tức biến sắc, trong nháy mắt thu lại tất cả các thiết bị quay chụp và thu âm, xóa bỏ toàn bộ bản thảo đã chuẩn bị xong.

Không chỉ có bản thân mình xóa bỏ, mà bọn họ còn gọi điện về trụ sở, tòa soạn và đài truyền hình, để bọn họ cũng lập tức kiểm tra lại, xóa bỏ đi những nội dung có liên quan đến vụ án này.

Làm xong những việc này, bọn họ đã thấy Hà Chi Sơ đi vào trong tòa án, đứng trước mặt Thẩm phán rồi.

"Thưa quý tòa, hôm nay tôi đại diện cho đương sự của tôi đưa ra yêu cầu thứ nhất đối với quý tòa, chính là việc Tòa án Liên bang ở Boston đã không kiểm chứng, lại tiếp thu vụ án không thuộc về phạm vi quản lý của mình." Hà Chi Sơ lạnh lùng nói, đưa ra giấy khai sinh của Cố Niệm Chi để chứng minh, ngay cả hộ chiếu và các giấy tờ liên quan cũng nộp lên.

Thẩm phán xem xét một lần, trong lòng xấu hổ vô cùng, thầm mắng Trung tá Peter và quân đội không điều tra rõ ràng đã ép ông ta lập án, lại còn bắt lập tức mở phiên tòa!

Ông ta biết ngay mà!

Đối đầu với Hà Chi Sơ, thì làm gì có quả ngon mà ăn được!!!
Bình Luận (0)
Comment