Editor: Nguyetmai
"Đi thôi." Hà Chi Sơ che chắn cho Cố Niệm Chi đi ra khỏi tòa án đi đến bãi đỗ xe.
Thấy Cố Niệm Chi vẫn có vẻ vô cùng muộn phiền, lo lắng, Hà Chi Sơ hơi khó hiểu, "Tôi đã nói em đừng lo lắng nữa mà, những đoạn băng ghi hình này chính là đòn sát thủ cuối cùng của bọn họ rồi."
"Em không lo lắng về vụ án của em." Cố Niệm Chi thản nhiên nói.
"Vậy em lo cái gì?" Nghe vậy, Hà Chi Sơ lại càng thấy khó hiểu hơn.
"Em lo là... phía bên Tân Hạnh Cao vẫn còn giữ thứ gì đó gây hại tới lợi ích quốc gia..." Cố Niệm Chi hơi bất an nói, thực ra hiện giờ cô đang lo lắng cho Hoắc Thiệu Hằng
Bởi vì đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, bảo vệ lợi ích quốc gia là trách nhiệm lớn nhất của anh, cũng là thứ mà anh vẫn luôn một lòng bảo vệ, thậm chí có thể vì mục tiêu này mà trả giá bằng cả tính mạng của mình.
Hà Chi Sơ đút tay vào túi quần, yên lặng nhìn cô trong chốc lát rồi đột nhiên cười khẩy một tiếng, lẩm bẩm: "... Không ngờ rằng em vẫn còn yêu cái đất nước kia như thế..."
"Thầy bảo gì ạ?" Cố Niệm Chi đang tập trung suy nghĩ nên cũng không nghe rõ Hà Chi Sơ vừa nói gì.
"Tôi nói là tôi không nhận ra em lại yêu nước như thế." Trong câu nói của Hà Chi Sơ hàm chứa ý trào phúng, trong mắt anh ta chứa đựng những tia sáng tối tăm, ẩn giấu rất nhiều tâm tư không dễ thấu hiểu cũng khó nói được thành lời.
"Yêu nước thì làm sao ạ? Em là công dân của Đế Quốc Hoa Hạ, em yêu nước lẽ nào không phải là chuyện thường tình sao?" Cố Niệm Chi không thích Hà Chi Sơ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô.
Thấy cô không vui, Hà Chi Sơ mấp máy miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lời ra đến môi rồi vẫn nuốt xuống. Anh ta xoa đầu cô, khóe miệng nhẹ cong lên nói: "Được rồi, chỉ cần em vui là được." Anh ta phải cố gắng kiềm chế lắm mới không lộ ra vẻ mặt lạnh lùng tàn ác trước mặt Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ lạnh nhạt gật đầu với Triệu Lương Trạch sau đó quay người về phía xe của mình.
Cố Niệm Chi chau mày nhìn xe anh ta đi xa dần rồi cùng Triệu Lương Trạch lên chiếc xe Hummer màu vàng. Đây cũng là xe của Hà Chi Sơ phái đến đón họ do cân nhắc cho sự an toàn của bọn họ.
Sau khi trở về nhà trọ của mình, Cố Niệm Chi đi vào trong phòng của Triệu Lương Trạch, thấp giọng kể lại những lời khi nãy cô và Hà Chi Sơ nói với nhau ở tòa án, sau đó mới hỏi: "Anh Tiểu Trạch, anh nghĩ liệu trong tay Tân Hạnh Cao có còn thứ gì có giá trị lợi dụng không?"
Lông mày Triệu Lương Trạch cau chặt lại, lắc đầu nói: "Lúc còn ở trong nước anh cũng không nghe thấy những tình huống phát sinh khác. Có điều, cần phải báo ngay việc này với Hoắc thiếu, nếu như trong chuyện này chúng ta còn chỗ nào sơ hở, thì cần phải nhanh chóng bổ sung những chỗ khuyết thiếu."
Bố của Tân Hạnh Cao đã bị bãi chức rồi, những mối quan hệ ở nước ngoài của tất cả những người trong hệ thống Nam Đẩu đều đã được đối chiếu kiểm tra. Vào thời điểm Triệu Lương Trạch ra nước ngoài, tất cả mọi chuyện đều hoàn toàn bình thường.
Không lẽ bọn họ vẫn còn bỏ sót chỗ nào sao?
"Vậy anh mau nói đi..." Cố Niệm Chi do dự một chút, "Em có thể ở bên cạnh... nhìn một chút không ạ?"
Trong lòng Triệu Lương Trạch còn có chuyện khác vì thế lập tức từ chối cô: "Không được, có thể sẽ có những điều tuyệt mật mà cấp bậc an ninh của em không đủ thì không thể nghe được."
"Vâng." Cố Niệm Chi hơi thất vọng nhưng cũng không tiếp tục nài nỉ nữa, lặng lẽ trở về phòng của mình.
Triệu Lương Trạch vội vàng liên lạc với Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc này trong nước đang là mười một giờ đêm, Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong phòng sách viết báo cáo về việc hoàn thiện cơ cấu tổ chức của Quân khu sáu.
Nghe thấy trong tai nghe truyền đến tiếng chuông báo, anh ngẩng đầu nhìn máy tính, hóa ra là Triệu Lương Trạch đang gọi anh.
Anh tháo tai nghe xuống, bật hệ thống chat video lên, hỏi: "Có chuyện gì thế? Vụ án của Niệm Chi có kết quả xét xử rồi sao?"
Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ, bây giờ hẳn là thời điểm khai mạc phiên tòa xét xử vụ án của Cố Niệm Chi.
Triệu Lương Trạch lắc đầu, "Vụ án xuất hiện những bằng chứng mới, tuần sau sẽ tiếp tục mở phiên tòa." Vừa nói anh ta vừa trình bày một lượt về các video giám sát được trích xuất ra do muốn điều tra về những người đã từng tới phòng bệnh của Tân Hạnh Cao, sau đó lại nói tiếp: "Niệm Chi cho rằng có lẽ trong tay Tân Hạnh Cao vẫn còn thứ gì đó có giá trị lợi dụng để ép buộc bọn họ vì thế quân đội Mỹ vẫn rất xem trọng cô ta."
Một tay Hoắc Thiệu Hằng cầm chuột, mở vài phần mềm bí mật trên máy tính kiểm tra từng cái một.
Ngón tay anh đặt trên môi lướt qua lại, ánh mắt sâu thẳm âm trầm, con ngươi đen như mực, sâu như một hang động không đáy, đến ngay cả một tia sáng nhỏ nhoi cũng không cách nào thoát ra được.
Sau khi kiểm tra từng văn kiện, anh bỗng hiểu ra điều gì đó. Hàng lông mày nhíu lại mang theo cảm giác vô cùng nghiêm nghị, trong ánh mắt còn chứa đựng sát khí, "Quả nhiên có vấn đề. Tiểu Trạch, cậu giám sát động tĩnh bên phía Tân Hạnh Cao, nếu như bọn họ có băng ghi hình của camera giám sát, vậy thì cậu thuận lợi rồi."
Triệu Lương Trạch cũng căng thẳng hơn, "Hoắc thiếu, thật sự có vấn đề sao?"
"Đúng vậy, tôi phải bố trí hành động ngay lập tức." Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy nói tiếp: "Lần trước chúng ta chỉ chú trọng thẩm tra hệ thống mã dân dụng mà Tân Hạnh Cao từng tham gia còn không hề tra xét cẩn thận đối với người củng cố đường truyền mã hóa. Đây quả thực là một hướng đi sai lầm."
Triệu Lương Trạch trợn trừng mắt nói, "Không phải chứ?! Củng cố đường truyền mã hóa..."
Hoắc Thiệu Hằng bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào anh ta, âm thanh cực kỳ nghiêm khắc: "Câm miệng!"
Triệu Lương Trạch vội vàng ngậm miệng, đứng lên cúi người hành lễ trước ống kính.
Hoắc Thiệu Hằng không để tâm được đến chuyện răn đe anh ta nữa. Anh sải bước đi ra khỏi phòng sách, truyền lệnh xuống thông qua tai nghe truyền tin của mình: "Tổ tác chiến B của Quân khu sáu bắt đầu hành động, tất cả lực lượng vũ trang mang theo ba lô nhảy dù, năm phút sau vào vị trí. Máy bay trực thăng vào vị trí, mục tiêu đầu tiên là thành phố J tỉnh G, mục tiêu thứ hai là Sở Mật vụ ở Đế Đô, thông báo kết thúc."
Một phút sau, trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt vang lên hồi chuông báo động. Đây là chuông báo động tập hợp cho những đợt tác chiến khẩn cấp.
Ba phút sau, một trăm quân nhân vũ trang đầy đủ thuộc tổ B của Cục tác chiến đặc biệt mang theo ba lô nhảy dù đã tập hợp ở sân bay nơi máy bay trực thăng hạ cánh.
Hoắc Thiệu Hằng đã thay quân trang giống như bọn họ, chỉ khác ở chỗ lượng súng ống hỏa lực trên người nhiều hơn hẳn những người khác.
"Lên máy bay. Địa điểm đầu tiên, phòng 532 tòa A Trung tâm Nghiên cứu và Phát triển Nam Đẩu thành phố J tỉnh G. Giải hết tất cả những người có mặt trong phòng đi." Hoắc Thiệu Hằng bước lên máy bay đầu tiên.
Một trăm thành viên cũng lần lượt lên máy bay theo.
Tiếng máy bay cất cánh vang lên, bay thẳng đến thành phố J tỉnh G.
Bởi vì đây là hành động quân sự đặc thù nên các trạm điều phối mặt đất trên các sân bay cả nước đều nhận được thông báo khẩn cấp. Tất cả các đường bay đều phải nhường cho máy bay trực thăng của quân đội.
Hai tiếng sau, bọn họ đã đến Trung tâm Nghiên cứu Nam Đẩu ở thành phố J tỉnh G.
Hoắc Thiệu Hằng bước xuống đầu tiên, phía sau anh tất cả các thành viên cũng lần lượt xuống máy bay.
...
Phòng 532 tòa A Trung tâm Nghiên cứu Nam Đẩu đang tổ chức họp, một đám người nói bắn cả nước bọt, khói thuốc mờ mịt, có vẻ như đã họp khá lâu.
"Giơ tay lên! Các người đã bị bao vây!" Tổ trưởng tổ B của Cục tác chiến đặc biệt phá cửa xông vào, vứt lệnh bắt giữ vào mặt Phó Chủ nhiệm Tăng Quyền của Trung tâm Nghiên cứu Nam Đẩu.
Tất cả người có mặt trong phòng chợt biến sắc, bọn họ còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị các thành viên của Cục tác chiến đặc biệt quật ngã, bị bịt miệng rồi trói lại, sau đó áp giải lên máy bay.
Hoắc Thiệu Hằng giữ lại năm mươi thành viên của Cục tác chiến đặc biệt, cầm giấy nhượng quyền của mình, tiếp quản tất cả hệ thống an ninh ở đây.
"Các người làm gì vậy?! Tôi cũng là quân nhân, tôi còn có quân hàm nữa! Sao Quân khu sáu các người lại dám lợi dụng hình phạt cá nhân chứ?!" Sau khi lên máy bay, Tăng Quyền mới bừng tỉnh lại, bắt đầu miệng hùm gan sứa kêu gào với những thành viên Cục tác chiến đặc biệt đang canh giữ ông ta.
Nghe thấy tiếng hét của ông ta, Hoắc Thiệu Hằng đẩy lớp cửa ngăn cách ra lạnh lùng nói: "Tăng Quyền, ông vẫn còn có mặt mũi nói mình là quân nhân à? Nói đi, ông và Tân Hạnh Cao có quan hệ gì? Trong hạng mục Nam Đẩu này, rốt cuộc cô ta có từng tiếp xúc với những mã hóa cơ mật gì không?!"
Nghe thấy tên Tân Hạnh Cao, khuôn mặt đang tức đến mức đỏ hồng của Tăng Quyền đột nhiên mất đi sắc máu, ông ta né tránh ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng, làu bàu nói: "... Tân Hạnh Cao nào? Tôi không biết các người đang nói gì? Làm sao tôi có thể quen cô ta được?"
"Không quen à? Được thôi, trở về rồi chúng ta nói tiếp." Hoắc Thiệu Hằng cố nén phẫn nộ quay người rời đi, đạp thật mạnh lên cánh cửa.
Cùng lúc đó, Cố Niệm Chi đang gọi rất nhiều lần đến số điện thoại mà Hoắc Thiệu Hằng đưa cho cô nhưng dù có gọi bao nhiêu lần cũng không kết nối được.