Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 155

Editor: Nguyetmai

"Muốn tôi đi ư? Tôi có thể làm được gì chứ?" Trần Liệt vội nuốt thức ăn trong miệng xuống, uống một ngụm nước, đưa mắt liếc ngang Hoắc Thiệu Hằng một cái, "Sao anh không tự đi?".

Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, "Tôi không thể đi được. Bây giờ không phải là thời cơ chín muồi, vẫn chưa thể để người khác phát hiện tôi là người giám hộ của con bé được. Cậu biết mà, nếu bây giờ bị bên đó phát hiện, rất có thể Niệm Chi sẽ không về được nữa."

Trần Liệt đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng, ngước đầu nhìn trần nhà, lầm bầm nói: "Đã sáu năm rồi không có ai đến tìm Cố Niệm Chi, chúng ta cũng không tìm ra được lai lịch của con bé. Anh nghĩ... liệu có phải chúng ta đã nghĩ quá nhiều không? Liệu có khi nào, con bé thực sự chỉ vừa khéo là một đứa bé mồ côi cả bố lẫn mẹ, không còn bất cứ người thân nào trên cõi đời này không?"

Đáy mắt Hoắc Thiệu Hằng sâu thăm thẳm, một tay chống đầu, tay còn lại liên tục xoay tròn đồng xu vàng kẹp giữa ngón tay.

Anh không nói gì, trước khi tìm được chứng cứ chứng minh lai lịch của Cố Niệm Chi, anh sẽ không dự đoán bất cứ kết luận nào.

Mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.

Anh buộc phải giữ cho lý trí của mình thật tỉnh táo.

"Này? Anh có nghe không đấy? Không phải Tiểu Trạch đang ở Mỹ sao? Có cậu ta rồi mà vẫn chưa đủ à?" Trần Liệt thúc tay Hoắc Thiệu Hằng, "Lẽ nào vụ án của Cố Niệm Chi thực sự có vấn đề sao?"

Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, lăn đồng xu từ giữa hai ngón tay vào, siết chặt trong lòng bàn tay, "Dựa vào năng lực của Hà Chi Sơ, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng tôi không muốn Niệm Chi tiếp xúc với anh ta quá nhiều".

"Hả? Sao lại thế?" Trần Liệt nhướng cao mày, biểu cảm này khiến khuôn mặt béo tròn của anh ta càng buồn cười hơn, "Hà Chi Sơ là thầy của Cố Niệm Chi, đối xử với con bé tốt thế cơ mà... À, hình như tôi còn nghe Đại Hùng nói, vị Giáo sư này còn rất trẻ mà đã có năng lực vô cùng xuất chúng, địa vị cao hơn người, đã thế lại còn cực kỳ đẹp trai nữa..."

Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng liếc anh ta một cái, "Cậu muốn nói gì?"

"Tôi muốn nói là, bình thường các cô gái trẻ sẽ không thể chống cự lại sức quyến rũ của kiểu đàn ông như thế. Chậc chậc, mà đây đâu có phải là đàn ông, đây là nam thần ấy chứ." Mắt Trần Liệt sáng rực lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, "Anh có hiểu nam thần là gì không? Ai chà chà, trước giờ anh không lên mạng, chắc cũng chẳng hiểu nam thần có nghĩa là gì đâu nhỉ?".

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, lặng lẽ dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc nhìn Trần Liệt.

Trần Liệt cười ha ha hai tiếng, giơ ngón tay ra lắc lắc, "Anh nhìn tôi cũng vô dụng thôi, tôi cũng có phải là nam thần đâu! Tôi chỉ đang nói đến một hiện tượng của xã hội hiện nay thôi. Hoắc thiếu, nói thật nhé, nửa năm Niệm Chi ở Mỹ này đều có Hà Chi Sơ bên cạnh, anh thực sự không lo lắng chút nào sao?"

"Tôi có gì phải lo chứ?" Vẻ mặt Hoắc Thiệu Hằng rất bình thản. Trần Liệt quen anh lâu như vậy rồi, cũng không nhìn ra được chút thay đổi nào.

"Thật sự không lo sao? Coi như anh giỏi..." Trần Liệt hậm hực quay đầu lại, lấy bật nắp bia mở nút chai rồi dốc vào miệng, uống ừng ực, "Được rồi, nói xem anh muốn tôi làm gì nào".

Nói đến chính sự, Hoắc Thiệu Hằng mới bắt đầu để ý đến anh ta, đứng dậy đi vào thư phòng.

Trần Liệt cũng đi theo, ngồi đối diện với anh.

"Cậu xem qua tài liệu đi." Hoắc Thiệu Hằng ném cho anh ta một tập văn kiện, "Cậu không đi một mình, tôi sẽ cử vài người bên Bộ Ngoại giao phối hợp với cậu. Cậu hãy lấy danh nghĩa là chuyên gia y học được Bộ Ngoại giao mời sang Mỹ, đến lúc đó thì nghe theo sự chỉ huy của Tiểu Trạch".

Trần Liệt nghiêm túc đứng dậy, cầm tập tài liệu lên xem rồi cười phì một tiếng, chắp tay nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Phục đấy! Tôi phục cậu rồi! Quả nhiên là Hoắc thiếu!".

Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên mỉm cười, vẫy tay đuổi vội Trần Liệt ra khỏi nhà mình như đang đuổi muỗi vậy.

...

Từ ngày nhận được cuộc điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, tâm trạng Cố Niệm Chi tốt hẳn lên.

Mỗi ngày Mai Hạ Văn đều gọi cho cô một lần, hầu như đều vào lúc cô sắp lên giường đi ngủ, giờ đó ở trong nước hẳn đã là giờ ăn trưa rồi.

Cậu ta quan tâm đến tâm trạng hàng ngày của cô, quan tâm đến cả việc ăn uống ngủ nghỉ của cô.

Mới một tuần, cậu ta đã gửi cho cô tận hai bưu phẩm rồi.

Một lần là hoa hồng Hà Lan được gửi qua đường hàng không, tổng cộng có 99 bông, được cắm vào bình hoa trong phòng ngủ của Cố Niệm Chi.

Một lần nữa là dây chuyền năm đóa hoa của VCA. Trên sợi dây chuyền mảnh mai, năm bông hoa dạng vỏ sò nạm kim cương gia công vô cùng tinh xảo được sắp xếp so le, tạo nên cảm giác xa hoa một cách cực kỳ giản dị.

Cố Niệm Chi cực kỳ thích hai món quà này, cố tình đeo sợi dây chuyền kia lên, bày hoa hồng trên bàn học của mình rồi gọi video call cho Mai Hạ Văn.

"Đẹp không?" Trong video, cô cười cong cong đôi mắt, làn da trắng muốt ngọc ngà như thể chạm nhẹ tay là vỡ kia khiến Mai Hạ Văn không kìm nổi đưa tay lên vuốt màn hình máy tính của mình.

"Đẹp, đẹp lắm. Vừa thấy chiếc vòng này, anh đã cảm thấy nó thuộc về em!" Mai Hạ Văn dùng ngón tay ấn lên môi rồi đặt lên má cô trên video call, gián tiếp hôn gió cô qua một lớp màn hình.

Cố Niệm Chi nhìn thấy hết qua video. Cô ngượng nghịu đỏ bừng cả mặt, vội tắt camera đi, chỉ dùng voice chat nói chuyện với cậu ta: "Hạ Văn, vẫn chưa hết kỳ hạn nửa năm đâu, anh vẫn chưa được làm vậy."

Khung video trên màn hình máy tính của Hạ Văn bị tắt tối đen, chỉ còn lại giọng nói của Cố Niệm Chi.

Khương Hồng Trà nãy giờ vẫn luôn trốn ở sofa trong phòng sách thấy vậy liền nhẹ nhàng đi qua, ôm lấy cổ Mai Hạ Văn từ phía sau, dùng âm lượng nhỏ nhất thẽ thọt vào tai cậu ta: "... Xem ra mắt nhìn của em không tệ nhỉ? Hoa hồng và dây chuyền VCA, em chưa từng thấy có cô gái nào từ chối được những thứ này đâu."

Cô ta đè giọng xuống thấp như thế, lại ghé sát vào tai Mai Hạ Văn như vậy khiến cho hơi thở ấm nóng của cô ta như len lỏi vào trong tai cậu ta.

Một luồng nhiệt dâng lên từ bụng dưới của Mai Hạ Văn, cậu ta vội ngắt cuộc gọi, quay sang bế bổng Khương Hồng Trà lên đè cô ta xuống ghế sofa trong phòng sách.

Không lâu sau đó, những tiếng ngâm nga đứt quãng đầy sắc tình nhanh chóng vang lên trong phòng sách…

...

Thứ Hai của một tuần sau là ngày mở lại phiên tòa xét xử vụ án Tân Hạnh Cao tố cáo Cố Niệm Chi gây thương tích cho cô ta.

Trong một tuần này, Cố Niệm Chi và nhóm của cô gần như không được chợp mắt, xem hết một lượt tất cả các cuốn băng video giám sát để tìm ra sơ hở.

Không may thay, tất cả các cuốn băng video này lại không có bất cứ sơ hở nào.

Thời gian trong video đều khớp với nhau, cuộc đối thoại giữa họ cũng không có dấu hiệu phạm pháp gì.

Điểm duy nhất có thể đào ra được là những cuộc đối thoại giữa Trung tá Peter và Tân Hạnh Cao.

Âm thanh của họ khi nói chuyện với nhau rất nhỏ, dù cho có bật tiếng video lên to nhất thì những gì nghe được cũng rất mơ hồ.

Tuy nhiên, theo vài lần đối chứng của chuyên gia ngôn ngữ, kết quả cho ra đều là Tân Hạnh Cao muốn mượn sách của Peter và Peter mang vài cuốn sách đến cho cô ta mượn.

Chẳng ai có thể nói được rằng cho mượn sách lại tạo nên thương tích chết người được.

Vậy nên, mặc dù có chút nghi vấn với điểm này, họ vẫn không thể lấy nó làm bằng chứng để phản lại đối phương.

"Anh Hà này, anh thực sự muốn biện hộ cho vụ án này sao?" Cấp dưới của Hà Chi Sơ tốt bụng nhắc nhở anh ta, "Có vẻ gần đây phía quân đội đã nhận được sự trợ giúp từ CIA, có cảm giác tỷ lệ thắng rất cao, đã định dốc toàn lực ứng phó rồi."

Quan hệ giữa quân đội và CIA cực kỳ phức tạp.

Bình thường quan hệ giữa hai bên rất căng thẳng, thù địch, không bao giờ vừa mắt nhau. Thế nhưng, phàm là những việc có liên quan đến lợi ích quốc gia, họ lại có tinh thần hợp tác với nhau rất cao.

Lần này đến cả bên CIA cũng nhúng tay vào, một lần nữa khiến Hà Chi Sơ không thể không đồng ý với quan điểm của Cố Niệm Chi lúc trước.

Rất có thể Tân Hạnh Cao vẫn còn nắm giữ một số điều không thể tiết lộ với ai, chỉ là tạm thời bọn họ chưa biết điều đó là gì mà thôi.

Vừa nghĩ đến đây, linh tính bỗng mách bảo Hà Chi Sơ nảy ra một ý hay.

"Tìm một chuyên gia y học tới đây, đặc biệt phải là chuyên gia thần kinh nổi tiếng thế giới." - Hà Chi Sơ gõ xuống bàn, đưa ra nhiệm vụ mới cho cấp dưới, "Bệnh viện Johns Hopkins ở Baltimore là bệnh viện có bác sĩ thần kinh và bác sĩ ngoại khoa tốt nhất trên thế giới, nhớ phải dùng giá cao mời bằng được hai người họ qua đây làm chuyên gia kiểm chứng."

"Ý anh Hà là định...?" Các cấp dưới của anh ta đưa mắt nhìn nhau, ngẩng đầu lên từ đống băng video đang bày ra kia, mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hà Chi Sơ, "Đánh vào vấn đề bệnh trạng của đối phương sao?"

"Tất nhiên!" Hà Chi Sơ quay người dọn đồ của mình cho vào túi đựng tài liệu, "Chúng ta là luật sư thì phải có gan đưa ra giả thiết, cẩn thận lần mò chứng cứ. Thế nhưng chúng ta không phải nhà khoa học, nên lập luận đưa ra cũng khó có thể quá chặt chẽ không sai lầm được. Chúng ta chỉ cần tìm những chứng cứ có thể chứng minh cho quan điểm của mình là đúng thôi. Những chứng cứ không làm sáng tỏ được cho quan điểm của chúng ta thì cứ loại bỏ từng cái một là được."

Đến thứ Hai, ngày lên tòa án, Hà Chi Sơ đã trò chuyện được rất kỹ càng với hai chuyên gia thần kinh và bác sĩ ngoại khoa kia.

Tất cả các bản sao film chụp CT não và film X quang của Tân Hạnh Cao đều bị Hà Chi Sơ nắm giữ. Anh ta đã cùng hai vị chuyên gia kia nghiên cứu rất kỹ càng rồi.

Tuy hai vị chuyên gia kia thấy film CT và film X quang kia là lạ, nhưng nó thuộc phạm vi mức độ phức tạp của não bộ người nên họ tạm thời chưa thể tìm được đầu mối nào.

Việc phán đoán xem liệu có phải não bộ của Tân Hạnh Cao đã chịu phải tổn hại lớn đến mức không thể phục hồi hay không vẫn là một phán đoán vô cùng chủ quan.

"Anh Hà ạ, tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi." Hai vị chuyên gia lịch sự đưa tay ra bắt tay Hà Chi Sơ.

Hà Chi Sơ vừa cười vừa bắt tay với họ, "Không sao, chúng ta cứ làm hết sức là được rồi."



Lại đến ngày lên tòa, lần này Cố Niệm Chi ăn mặc còn đơn giản hơn cả lần trước. Áo lụa trắng tay bồng, quần tây đen thẳng thớm hạ gấu. Cô buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng, lắc lư vung vẩy sau gáy theo bước chân cô đi, mang đầy hơi thở thanh xuân.

Thẩm phán Judy gõ búa, hỏi Hà Chi Sơ: "Luật sư Hà, anh còn muốn nói thêm điều gì nữa không?"

Hà Chi Sơ đứng dậy, nói: "Chúng tôi đã mời hai vị chuyên gia não bộ đến đây, xin được mời họ lên tòa làm chứng".

"Đồng ý." Judy gật đầu, ra hiệu cho hai chuyên gia làm nhân chứng tiến lên.

Sau khi giơ tay thề sẽ không khai man, hai vị chuyên gia đứng sang bục nhân chứng.

Vị chuyên gia thần kinh rút bản sao tấm film chụp CT não của Tân Hạnh Cao ra, giải thích với quan tòa: "… Thưa quý tòa, theo kinh nghiệm hai mươi năm trong nghề của tôi, về lý mà nói, vết thương của cô Tân không thể có chuyển biến xấu đến mức không thể phục hồi. Xin hãy nhìn đến những chỗ bị thương trong não bộ cô ta từ bức ảnh đầu tiên cho đến ảnh chụp của ba tuần sau, chúng đều thể hiện được cô ta đang trong quá trình hồi phục. Bức ảnh chụp CT của tuần thứ tư không quá khác biệt với tuần thứ ba, nếu nói trong giai đoạn này cô ta xảy ra chuyện thì khá gây tranh cãi."

"Bác sĩ Carson, ý của ngài là Tân Hạnh Cao đã bị thương lần thứ hai trong tuần nhập viện thứ ba và thứ tư?" Hà Chi Sơ đứng dậy phản vấn vị chuyên gia.

"Từ ảnh chụp não bộ thì chuyện này có khả năng xảy ra rất cao." Bác sĩ Carson trả lời rất trơn tru.

Dù sao ông cũng là một chuyên gia y học có tiếng trong ngành, không thể vì chút nể nang mà mất đi danh tiếng cả đời được.

Hơn nữa việc khai man cũng là mắc tội nặng trước pháp luật.

"Vậy có nghĩa là, chính ngài Carson cũng không thể khẳng định chắc chắn rằng đối tượng đã bị thương lần thứ hai ở giữa tuần thứ ba và thứ tư hay không, đúng không?" Lần này nguyên cáo đã đổi một công tố viên thông minh, tài giỏi và lợi hại hơn người trước nhiều.

Hai vị chuyên gia mà Hà Chi Sơ tìm được chỉ có thể sống chết khẳng định rằng sự biến đổi trước sau của tình trạng vết thương bị thiếu mất một chi tiết quan trọng, vậy nên họ không thể xác định được rốt cuộc vết thương đó đã để lại hậu quả nghiêm trọng như vậy từ thời điểm nào.

Bình thường, khi nguyên cáo đưa ra chứng cứ không đủ chắc chắn để chứng minh bị cáo có tội, bị cáo sẽ được xem là không có tội.

Nếu có bồi thẩm đoàn, trong trường hợp tiến thoái lưỡng nan thế này thì chắc chắn rằng họ sẽ không phán tội bị cáo.

Còn ở trên tòa án thiếu niên không có bồi thẩm đoàn như thế này, quan tòa sẽ càng quan tâm đến những chứng cứ có tính thẳng thắn trực tiếp và có tính logic hơn.

Nếu Cố Niệm Chi không chọc đến Tân Hạnh Cao và thế lực sau lưng cô ta thì có khi cô đã được phán trắng án, thả ra rồi.

Đáng tiếc kẻ địch hùng mạnh mà cô đang phải đối mặt đó, không ai khác chính là quân đội Mỹ và CIA đang có ý đồ mượn hệ thống tư pháp để giết hàng trăm hàng nghìn công dân Đế Quốc Hoa Hạ kia.

Lòng Cố Niệm Chi trầm xuống, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm.

Hà Chi Sơ lại không để ý đến chuyện này bởi nếu đối phương thật sự cố tình muốn phán tội cho Cố Niệm Chi, anh ta chỉ đành phải xuất ra "siêu sát khí"của anh ta thôi…

"Đừng sợ!" Hà Chi Sơ nắm tay Cố Niệm Chi, gỡ từng ngón tay đang nắm thật chặt của cô ra, "Tôi sẽ không để em gặp chuyện gì đâu."

Cố Niệm Chi nhìn anh ta cười, lắc đầu nói: "Giáo sư Hà, em không thể tiếp tục làm phiền thầy được nữa. Chờ khi quay về, thầy cứ gửi hóa đơn cho em đi. Để em nghĩ cách tiếp, em không thể nợ phí luật sư của thầy thêm nữa."

Hà Chi Sơ biến sắc, bỏ tay Cố Niệm Chi ra, lạnh lùng nói: "... Đến lúc này rồi mà em còn nhắc đến phí luật sư của tôi ư?! Em có trả nổi không?!".

Cố Niệm Chi khẽ cắn môi: "... Em sẽ cố gắng. Nếu không đủ thì em sẽ trả theo từng kỳ."

Hà Chi Sơ bực đến nỗi không muốn nói thêm gì nữa. Anh ta ngồi phịch xuống, mặt xanh mét, môi bặm chặt lại, lườm Cố Niệm Chi như thể không cắn một miếng trên người cô thì không hết được cơn bực bội trong lòng vậy.

Để cô ngồi tù cho xong...

Cô nhóc không biết sợ trời đất này đúng là chẳng thay đổi gì hết.

Hà Chi Sơ lạnh lùng nhìn Cố Niệm Chi, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người cô, nhất thời không để ý xem những người trong tòa đang nói gì.

Thẩm phán Judy đã nhận được mệnh lệnh mật phải kết tội cô từ phía quân đội và CIA từ trước.

Sau khi hai bên tranh luận xong, bà ta cười ha ha hai tiếng, giơ búa lên rồi gõ xuống bàn: "Nếu nguyên cáo đã có đủ chứng cứ… Tòa tuyên án, bị cáo..."

Câu "có tội" còn chưa kịp nói ra miệng, cánh cửa tòa án đã bật mở, một đoàn người mặc vest phẳng phiu thuộc Bộ Ngoại giao Đế Quốc Hoa Hạ tiến vào.

"Các người là ai? Các người có biết không phận sự dám xông vào tòa án thế này là tội nặng không?" Tay của Thẩm phán Judy dừng giữa không trung, ánh mắt nhìn sang phía cảnh sát: "Còn không mau đuổi họ ra đi?!"

Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Trần Liệt béo tròn nổi bật lên giữa một đoàn người mặc vest thẳng thớm xếp hàng ngay ngắn!

Anh ta cũng mặc một cây vest đen, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, thế nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn về phía Cố Niệm Chi đang đứng ở vị trí bị cáo, trong mắt có chút ý cười.

Cố Niệm Chi bỗng cảm thấy tâm trạng của mình được ổn định lại.

Đây nhất định là do chú Hoắc cử đến rồi.

Chú ấy sẽ không bỏ rơi cô. Cuối cùng chú ấy cũng đến cứu cô rồi.

Chỉ thấy cán bộ của Bộ Ngoại giao đi đầu tiên kia rút ra một tập văn kiện: "Thưa Thẩm phán Judy, chúng tôi thuộc Bộ Ngoại giao của Đế Quốc Hoa Hạ, được miễn quyền Ngoại giao".

Vậy nên bà ta không thể lấy tội danh coi thường tòa án để đuổi họ ra ngoài được.

"Các người muốn làm gì? Kể cả là nhà ngoại giao thì cũng phải tuân theo nguyên tắc pháp luật của nước chúng tôi!" Sắc mặt của Judy rất khó coi, chiếc búa trong tay cũng dừng giữa không trung.

"Nước chúng tôi rất chú trọng đến vụ án của Tân Hạnh Cao và Cố Niệm Chi. Vì họ đều là công dân của Đế Quốc Hoa Hạ nên chúng tôi cho rằng cần dẫn độ họ về để xử lý tiếp. Đây là văn kiện do Bộ Ngoại giao Đế Quốc Hoa Hạ và Bộ Tư pháp đồng ký tên, mời quan tòa xem xét."
Bình Luận (0)
Comment