Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 159

Editor: Nguyetmai

"Tôi cho rằng Cố Niệm Chi thực sự chỉ là người bình thường, không phải là quái nhân khoa học." Bạch Duyệt Nhiên hài hước nói, đặt tách trà sứ xuống bàn, "Nhưng điều chúng tôi quan tâm không phải là con người cô ấy, mà là gốc gác lai lịch của cô ấy. Thượng tướng Quý, Thiếu tướng Hoắc, chắc mọi người đều chưa quên rằng, bên trong chiếc ba lô nhỏ mà cô bé khoác sau lưng lúc tới đây, có biểu đồ dữ liệu lợi hại như thế nào đấy chứ?"

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì. Thượng tướng Quý khẽ gật đầu, "Chính là dựa vào biểu đồ đó, máy bay chiến đấu siêu tần Gray Shadow của chúng ta mới đạt được bước tiến triển mang tính đột phá về động cơ như thế."

Nếu không, động cơ này vĩnh viễn là nhược điểm của máy bay chiến đấu Đế quốc.

"Đúng vậy, nói thật, căn cứ vào tin tình báo của chúng ta cho thấy, ngay cả nước Mỹ cũng đang nghiên cứu loại động cơ này." Những lời của Bạch Duyệt Nhiên hoàn toàn là nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Vì thế nên Hoắc thiếu à, anh vẫn còn định vứt bỏ cái gánh nặng Cố Niệm Chi này sao?"

Thượng tướng Quý ngồi thẳng người trên ghế sofa, dù lớn tuổi nhưng khí thế sừng sững năm đó vẫn không giảm chút nào. Ông vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng, nói với vẻ sâu xa: "Thiệu Hằng, đây là nhiệm vụ của Quốc gia và Bộ Quốc phòng giao cho cậu. Tôi biết để một người đàn ông như cậu làm người giám hộ cho một cô bé, giống một người bảo mẫu nuôi cô bé lớn lên như thế thật không dễ dàng gì. Nhưng như Duyệt Nhiên vừa nói đó, cái mà chúng tôi để ý là gốc gác lai lịch của cô bé, chứ không phải là con người cô. Thế nên, tôi lệnh cho cậu, ngày nào cậu chưa tra được rõ ràng lai lịch gốc gác của cô bé thì ngày đó cậu không thể từ bỏ trách nhiệm của mình, cậu rõ chưa?"

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, "Tôi sẽ không chối bỏ trách nhiệm của mình, nhưng tôi thấy, chúng ta không thể gửi gắm tất cả sự phát triển về Công nghệ kỹ thuật của quân đội Đế Quốc lên người cô bé. Tự lập tự cường, tự chủ nghiên cứu phát minh mới là con đường đúng đắn. Thứ mà Niệm Chi mang tới năm đó giúp chúng ta một ơn huệ lớn, cũng đã đủ rồi. Đương nhiên, tôi sẽ cố gắng tìm kiếm người nhà của cô bé, không phải là vì đạt được nhiều lợi ích tốt hơn, mà là để cho cô bé có thể trở về bên cạnh người nhà. Chắc mọi người sẽ không cho rằng, cô bé không có ký ức năm xưa thì sẽ không có khát vọng về tình thân đâu nhỉ?"

Bạch Duyệt Nhiên cười khanh khách lên tiếng, "Không ngờ Hoắc thiếu lạnh lùng tàn ác cũng có lúc vướng vào nhi nữ tình trường thế này đấy. Tôi sớm đã nói, Cố Niệm Chi là nhiệm vụ của các anh, là mục tiêu của các anh, không phải người thân, bạn bè của các anh. Hoắc thiếu, trạng thái tư tưởng hiện giờ của anh rất nguy hiểm, vì anh đã đặt quá nhiều tình cảm lên mục tiêu và nhiệm vụ của anh, như thế này là sai."

"Thượng tá Bạch, không tới lượt cô phán xét hành vi của tôi đúng hay sai đâu." Hoắc Thiệu Hằng vẫn không chút dao động, lời nói của Bạch Duyệt Nhiên hoàn toàn không thể ảnh hưởng tới anh, "Cô vừa vượt cấp đấy."

Bị Hoắc Thiệu Hằng bắt bẻ, vẻ mặt Bạch Duyệt Nhiên có chút gượng gạo khó xử. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quả thực mình cũng nhất thời buột miệng nói chuyện không có chừng mực. Cô ấy vội đứng lên, chào điều lệnh với anh: "Thiếu tướng Hoắc! Bạch Duyệt Nhiên không nên nói bừa, xin Hoắc thiếu trách phạt!"

Thượng tướng Quý phất tay với Bạch Duyệt Nhiên: "Ngồi xuống, ngồi xuống đã. Ba người chúng ta nói chuyện thoải mái một chút, đừng quá câu nệ. Thiệu Hằng này, Duyệt Nhiên nói cũng không phải không có lý đâu. Cậu phải nhớ, cậu là Thiếu tướng của Đế quốc, từng hành động cử chỉ của cậu đều vô cùng quan trọng. Đương nhiên, tôi cũng rất yên tâm về cậu, cậu không phải là người không phân biệt nặng nhẹ."

Bạch Duyệt Nhiên lo sợ bất an ngồi xuống, không ngừng dò xét sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng, thấp giọng nói: "... Hoắc thiếu, tôi không có ác ý gì cả, tôi chỉ thật lòng suy nghĩ cho Bộ Quốc phòng thôi. Về phía Cố Niệm Chi, anh nói cũng có lý, hơn nữa đợi sau khi cô ấy trưởng thành, cô ấy cũng sẽ tìm bạn trai rồi kết hôn, sinh con. Chỉ cần để cô ấy ở lại Đế Quốc, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì."

Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới cô ấy, đứng lên chào Thượng tướng Quý: "Thượng tướng Quý, xin hỏi còn có việc gì không ạ?"

"Hết rồi, nếu Quỹ từ thiện cho quân nhân xuất ngũ và hy sinh này đã muốn lấy dưới danh nghĩa của cậu, thì cậu quay về tìm người xử lý chuyện này cho thật ổn thỏa đi." Thượng tướng Quý giao xấp tài liệu kia cho anh, "Thực ra chúng ta cũng không thiếu chút tiền này, giống như lần đó với Cố Yên Nhiên vậy. Hoàn toàn không phải vì cô ta đồng ý quyên tiền mà tôi mới bắt cậu đi gặp mặt, cậu hiểu chưa?"

Trong tay Cố Yên Nhiên cũng còn một vài bản vẽ mà họ cần, còn lợi hại hơn bản vẽ động cơ máy bay chiến đấu năm đó của Cố Niệm Chi. Đây mới chính là nguyên nhân thực sự khiến Bộ Quốc phòng thỏa hiệp với cô ta.

Đương nhiên, đối với bên ngoài thì họ đều nói là vì chuyện Quỹ từ thiện quân nhân, che giấu tai mắt người khác tương đối tốt.

Hoắc Thiệu Hằng đã sớm biết chuyện này rồi, nếu không cũng sẽ không đi. Có điều, việc anh đi tiếp rượu vì muốn "quyên góp tiền" đó, rốt cuộc vẫn bị một số người không phục anh lợi dụng, thi nhau rêu rao ở bên ngoài. Bộ Quốc phòng không ra mặt làm sáng tỏ cho anh, nên việc này ít nhiều gì cũng có sự ảnh hưởng và phiền phức nhất định đối với thanh danh của anh.

Thế nhưng, chiêu này của Cố Niệm Chi vừa tung ra, đã lập tức chặn được miệng những người kia lại.

Nghĩ đến Cố Niệm Chi càng ngày càng tinh ranh cổ quái, khóe môi Hoắc Thiệu Hằng cong lên ngập tràn sự vui vẻ, vẻ mặt sắc bén cũng dịu hẳn lại, "Thượng tướng Quý, Quỹ từ thiện này không thể thành lập dưới danh nghĩa của tôi được."

"Vì sao?" Bạch Duyệt Nhiên và Thượng tướng Quý cùng lên tiếng hỏi.

"Hoắc thiếu, anh đừng quá khiêm tốn." Bạch Duyệt Nhiên sốt ruột nói, "Thành lập dưới danh nghĩa của anh thì coi như là chiến công của anh mà!"

Cũng có thể viết trong lý lịch nữa… Sau này cho dù là thăng chức hay ứng cử gì đó, thì đây cũng đều là một thành tích nặng ký có thể lấy ra để bình xét được.

Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, cầm xấp tài liệu lên phe phẩy trước mặt họ, "Hai người không thấy tên người gửi tiền của tất cả chỗ này đều là Cố Niệm Chi sao? Con bé còn chưa đầy mười tám tuổi, quyên tiền cần có người giám hộ ký tên. Con bé gửi tiền từ Mỹ về, là do Tiểu Trạch ký tên, nhưng trên thực tế số tiền quyên góp này của con bé, phải do tôi ký tên mới có thể chính thức có hiệu lực. Như vậy… hai người muốn thanh danh của tôi thối thêm sao?"

Thân là người giám hộ mà bụng dạ lại khó lường, bỗng nhiên bị người giám hộ quyên góp tất cả tiền tài của mình mưu cầu công trạng ư? Anh có bỉ ổi như vậy không?

Bạch Duyệt Nhiên và Thượng tướng Quý cũng không nghĩ tới điểm này, hai người liếc nhìn nhau, lại quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, "Cậu định làm như thế nào?"

"Việc này hai người đừng quản nữa." Hoắc Thiệu Hằng cất tài liệu vào trong túi công văn của mình, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi về đây, năm sau tổng bộ của Quân khu sáu chúng tôi xây dựng xong thì chuyển tới sau."

...

Sau khi Hoắc Thiệu Hằng đi rồi, Thượng tướng Quý quay trở lại ngồi vào bàn làm việc. Ông giấu đi sắc mặt của mình, nghiêm túc hỏi Bạch Duyệt Nhiên: "Cháu ở Quân khu sáu một tháng rồi, cảm thấy thế nào?"

Bạch Duyệt Nhiên vội nói: "Quân khu sáu có Hoắc thiếu trấn giữ, quả thực như một cái thùng sắt vậy, thế nên cháu không tán thành việc phái thêm một Tư lệnh mới tới Quân khu sáu."

"Ồ? Vậy là cháu tán đồng với việc để Thiệu Hằng làm Tư lệnh Quân khu sáu à?"

"Vâng, ngoại trừ anh ấy không có người nào có tư cách này." Bạch Duyệt Nhiên dừng một chút, "Cháu biết vì chuyện của chú Hai, bác Quý sẽ lo lắng nhà họ Bạch chúng cháu lục đục với Hoắc thiếu, nhưng cháu có thể cam đoan với bác Quý, nhà họ Bạch chúng cháu đều rất đau lòng về hành vi phản quốc của chú Hai, xin thề phân rõ giới hạn với chú ấy. Hơn nữa, bọn cháu còn huy động họ hàng bạn bè gần xa của nhà họ Bạch ở khắp nơi trên thế giới để truy tìm hành tung của chú Hai. Một khi tra được, chúng cháu sẽ lập tức báo ngay cho Bộ Quốc phòng, tuyệt đối sẽ không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp."

Nhà họ Bạch là một gia tộc lớn, có ảnh hưởng cực kỳ lớn đến Đế Quốc Hoa Hạ.

Nhà họ không chỉ ở giới chính trị, mà trong quân đội cũng có rất nhiều nhân tài. Kể cả trong giới kinh doanh với truyền thông, giáo dục, nhà họ Bạch cũng đều có nhân tài xuất chúng.

Ở một gia tộc như thế này, bây giờ lại không còn là thời đại liên đới nữa, nên dù Bạch Dư Sinh, chú Hai của Bạch Duyệt Nhiên, có phản bội chạy trốn thì cũng không ảnh hưởng gì quá lớn đến nhà họ Bạch.

Người duy nhất chịu ảnh hưởng chính là Bạch Sảng, con gái của hắn.

Cô ta đã không thể làm Phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao được nữa, nhưng cô ta lại không muốn bị điều đến Bộ ngành không quan trọng gì, kể từ đó sống một đời tầm thường vô vị.

Chính vì thế, cô ta đã từ chức ở Bộ Ngoại giao, không tham gia vào việc công chức nữa.

Nghe Bạch Duyệt Nhiên nói như vậy, Thượng tướng Quý mới thấy hơi yên tâm hơn một chút.

Ông ta muốn trải đường cho Hoắc Thiệu Hằng, thì bên phía nhà họ Bạch phải ổn định trước đã, không thể để cho họ có quá nhiều ấn tượng xấu với Hoắc Thiệu Hằng được.

Cũng may là chuyện Bạch Dư Sinh phản bội Tổ quốc, chạy trốn ra nước ngoài có chứng cứ vô cùng xác thực, dù có thế lực của nhà họ Bạch cũng không thể nào rửa sạch được, do đó chỉ có thể tích cực phân rõ giới hạn với Bạch Dư Sinh, giúp đỡ bắt hắn về quy án thôi.

Nhưng trong nhà họ Bạch vẫn có một số người bất mãn với Hoắc Thiệu Hằng. Họ cho rằng anh có thể âm thầm thương lượng với nhà họ chứ không cần phải gióng trống khua chiêng như thế. Anh làm như vậy là không nể mặt nhà họ Bạch, là đánh vào mặt nhà họ Bạch.

Điểm này cũng chỉ có thể trông cậy vào Bạch Duyệt Nhiên nói đỡ cho Hoắc Thiệu Hằng thêm nhiều lời tốt đẹp trước mặt gia tộc của họ thôi.

Bố của Bạch Duyệt Nhiên là trưởng tộc của nhà họ Bạch thế hệ này, lời nói của chi nhà họ cũng rất có trọng lượng trong nhà họ Bạch.

"Vậy thì tốt rồi, bác chờ xem biểu hiện của nhà cháu." Thượng tướng Quý cũng không sợ trở mặt với nhà họ Bạch. Nếu như nhà họ Bạch thật sự nguy hại đến lợi ích của Đế Quốc, các ông cũng sẽ không mềm lòng nương tay.

...

Hoắc Thiệu Hằng ngồi chuyên cơ bay suốt đêm từ Đế Đô về doanh trại ở thành phố C, phát hiện Trần Liệt đã từ Mỹ trở về, đang ngồi bắt chéo hai chân ăn vải trong phòng khách nhà anh.

Thấy anh đi vào, anh ta vội vàng đứng dậy cười hì hì nói: "Hoắc thiếu, anh về rồi à, tôi nghe nói Niệm Chi quyên góp một số tiền lớn cho Bộ Quốc phòng, có phải không?"

"Cậu nghe từ đâu?" Hoắc Thiệu Hằng ném găng tay trên mặt tủ giày ở trước cửa, "Chuyện này, cả Đế Quốc chỉ có bốn người biết."

"Ha ha, tôi nghe Tiểu Trạch kể thế. Vừa xuống máy bay tôi đã nhận được điện thoại của cậu ta, nói đến chuyện ký tên của người bảo hộ vẫn phải cần Hoắc thiếu ra mặt ấy mà." Trần Liệt bê khay mã não chứa trái vải lên, "Anh muốn ăn không?"

"Thôi thôi, đa tạ ngài." Hoắc Thiệu Hằng đẩy anh ta ra, "Tôi còn có việc, nếu cậu không có việc gì nữa thì về nghỉ ngơi đi. Cậu không bị lệch múi giờ à?"

Mới từ Mỹ trở về mà anh ta đã phấn chấn tinh thần, ăn uống đủ thứ thế này, thảo nào ngày càng béo.

Hoắc Thiệu Hằng quan sát Trần Liệt từ cao xuống thấp: "Có phải cậu lại béo lên không?"

"Đánh người không đánh mặt, nói người không nói béo." Trần Liệt đánh vào bụng, "Anh đây đã sớm từ bỏ chính mình rồi, không muốn kiểm soát bản thân nữa."

Hoắc Thiệu Hằng không để ý anh ta nữa, đi lên phòng sách của mình, gọi người trong doanh trại để xử lý chuyện Quỹ từ thiện quân nhân.

"Quỹ ngân sách này, có thể đặt tên là Quỹ từ thiện "Kim chi tâm", người quyên tặng giữ bí mật danh tính, hoàn toàn do chúng ta quản lý." Hoắc Thiệu Hằng thông báo nhiệm vụ cho cấp dưới, "Các cậu làm đi. Trước tiên phải phối hợp với người của Cục Pháp chế, thành lập Quỹ theo khung pháp lý, sau đó lấy đây là tiêu chuẩn, thành lập quy chế xây dựng Quỹ từ thiện trong quân đội, quy định rõ rằng nhà tài trợ của Quỹ không được can thiệp vào bất cứ hoạt động nào của Quỹ. Duy nhất chỉ có người tài trợ lên đến chín mươi triệu đô Mỹ mới có thể có được vị trí Quản lý danh dự. Ngoại trừ nhận báo cáo tài chính hàng năm, không cho phép người quyên góp đưa ra bất cứ điều kiện gì, không hợp pháp."

Hoắc Thiệu Hằng đưa ngón tay thon dài lên lắc qua lắc lại, "Nghe rõ chưa? Đây chính là Quy chế quyên góp. Ai sẵn lòng quyên tiền, chúng ta sẽ hoan nghênh, nhưng muốn sử dụng số tiền quyên góp như thế nào là do tự chúng ta quyết định. Không đồng ý điều kiện này, thì đừng nói đến chuyện quyên tiền."

Điều kiện này của anh coi như vô cùng quyết liệt, nhưng chuyện này liên quan đến sự việc trong quân đội, nếu anh không làm cứng, thì e rằng quân đội sẽ từng bước bị thế lực bên ngoài thâm nhập vào.

Đây cũng là nguyên tắc làm việc từ trước đến nay của Hoắc Thiệu Hằng.

Anh muốn là người lập ra quy tắc, trước giờ cũng chưa từng ngoan ngoãn làm một người dân nhu thuận trong quy tắc mà người khác đặt ra.

Nhìn thấy con số khổng lồ trong tài khoản ngân hàng kia, trong bụng cấp dưới của Hoắc Thiệu Hằng vui như nở hoa, cười nói: "Không thành vấn đề! Nhưng mà Hoắc thiếu này, anh không thể tiết lộ cho tôi biết vị thần tiên nào bạo tay như thế sao? Hay là nữ đại gia Barbados kia?"

Họ tò mò, hưng phấn nhìn Hoắc Thiệu Hằng, chỉ hận không thể cầm camera quay lại từng câu từng chữ của anh thôi.

Mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút biểu cảm liếc nhìn bọn họ: "Không phải. Có điều, chờ sau khi Quỹ từ thiện của chúng ta được thành lập rồi, các cậu nhớ nhắc cô Cố kia gửi số tiền mà cô ta đã đồng ý quyên góp tới tài khoản ngân hàng của Quỹ từ thiện quân nhân "Kim chi tâm" nhé. Nói với cô ta rằng, chúng ta đã có một người giấu tên quyên tặng chín mươi triệu đô rồi, cho nên năm mươi triệu đô kia của cô ta không thể đứng đầu danh sách nhà hảo tâm của Quỹ từ thiện được, thậm chí còn không có tư cách trở thành người Quản lý danh dự nữa."

"Rõ, thưa Thủ trưởng!" Cấp dưới nghe thấy không phải là Cố Yên Nhiên nên cũng lập tức không hỏi tới nữa. Ai nấy đều cầm tài liệu đi tìm người của Cục Pháp chế, bắt đầu tính toán xây dựng kế hoạch thành lập Quỹ từ thiện quân nhân.

...

Đợi người đi hết rồi, Hoắc Thiệu Hằng mới quay lại căn nhà nhỏ của mình, phát hiện Trần Liệt vẫn đang ở đó. Nhưng lúc này, anh ta đang lấy laptop ra, đặt trên bàn trà nhỏ, vừa làm việc vừa ăn uống.

Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống ghế sofa đối diện, cau mày nói: "Rốt cuộc là cậu có chuyện gì? Sao vẫn chưa về nhà?"

"Tôi quên chưa đưa cái này cho anh xem." Trần Liệt vô cùng phấn khởi vẫy anh tới, "Mau đến đây xem này, video ngắn quay tại hiện trường vừa mới ra lò đấy. Quay trực tiếp, không có bất cứ dấu vết gì của việc photoshop chỉnh sửa hoặc biên tập nào hết đâu nhá!"

Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu bó tay, đứng dậy muốn đi vào phòng tắm rửa, "Tự cậu xem đi, tôi không có hứng thú."

"Ơ? Không có hứng thú á? Tôi còn tưởng anh muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra trong tòa án chứ..." Trần Liệt nhìn theo bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng, nhếch miệng cười, thiếu chút nữa lại phải lấy đồng hồ bấm giờ ra tính thời gian Hoắc Thiệu Hằng xoay người lại.

Có điều, anh ta phải thất vọng rồi. Lần này Hoắc Thiệu Hằng không do dự chút nào, lập tức quay người lại, ngồi xuống cạnh anh ta, quay laptop của anh ta về phía mình, hỏi: "Là video quay lại phiên tòa thẩm vấn của Niệm Chi à?"

"Đúng thế." Trần Liệt vui tươi hớn hở mở video, sau đó khoanh tay ngồi một bên, không ngừng ngâm nga một bài hát cũ: "Ta cười đắc ý... ta cười đắc ý..."

Trong laptop truyền đến tiếng ồn ào huyên náo, ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng lập tức bị hấp dẫn bởi cô gái đẹp như cô thiếu nữ trong manga xuất hiện giữa màn hình.

Nhìn từ góc độ này, Cố Niệm Chi còn đẹp hơn cả trong ký ức của anh, mặt mũi lanh lợi thông minh, ỷ thế của người đàn ông cao to bên cạnh, diễn màn cáo mượn oai hùm cực kỳ tròn vai.

"... Anh nhìn thấy chưa? Có phải rất xứng đôi vừa lứa không?" Trần Liệt không sợ chết bu lại nói.
Bình Luận (0)
Comment