Translator: Nguyetmai
Hiện nay Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch đang ở thủ đô Washington, D.C của Mỹ, thuộc vùng ven biển phía Đông nước Mỹ, cơ bản là nằm ở rẻo đất giữa hai miền Nam Bắc.
Bình thường nếu muốn đi du thuyền trên biển Caribe thì phải xuất phát từ cảng New York. Do đó, họ phải lên máy bay đi New York trước, sau đó mới từ đây đi lên thuyền.
Cố Niệm Chi vô cùng mê mẩn: "Nghe nói Giáo sư Hà còn đặc biệt đặt pháo hoa từ nước ta vận chuyển theo đường hàng không qua đây, không biết tối mai có được xem không nữa?"
"Em ở trong nước vẫn chưa xem đủ sao?" Triệu Lương Trạch châm chọc cô: "Nhớ cái đợt Quốc Khánh năm đó, em làm ầm làm ĩ nằng nặc đòi đi xem pháo hoa. Hoắc thiếu cũng phải chịu thua, quyết định đưa em ra ngoài, vậy mà đi được nửa đường em đã ngủ gật rồi. Hoắc thiếu cõng em cả một tối, anh làm thế nào cũng không kéo em xuống được, em cứ như con gấu túi ấy, ôm chặt Hoắc thiếu không chịu buông."
Cố Niệm Chi đỏ mặt, nhớ tới tình huống lúc đó, ngại ngùng nói: "Lúc đó em không hiểu chuyện, chắc chú Hoắc mệt lắm nhỉ?"
"Còn phải nói." Triệu Lương Trạch đưa tay phải lên, búng ngón tay đánh tách một cái: "Thôi được rồi, tóm lại là em đừng vì có pháo hoa của Giáo sư Hà, mà quên mất lúc chúng ta từng cùng nhau xem pháo hoa đấy."
"Đương nhiên em sẽ không quên rồi." Cố Niệm Chi trừng to mắt nói: "Với lại, tại em đang nghĩ sẽ được xem pháo hoa cùng chú Hoắc nên mới phấn khích như này đấy chứ!"
Triệu Lương Trạch xoa xoa đầu cô: "Ngủ đi."
Nói rồi ai về phòng người nấy ngủ.
Hôm sau, cả hai dậy từ sáng sớm tinh mơ.
Vai Cố Niệm Chi đeo ba lô, tay xách một chiếc vali nhỏ nhắn màu hồng anh đào, còn Triệu Lương Trạch thì đeo một chiếc ba lô du lịch lớn, vali anh ta đem theo cũng lớn hơn cái của Cố Niệm Chi nhiều.
Họ phải ở trên du thuyền hai ngày hai đêm, hơn nữa còn là ở trên biển, như thường lệ Triệu Lương Trạch chuẩn bị vô cùng vẹn toàn.
Đây cũng là thói quen nghề nghiệp của bọn họ.
Dù tỉ lệ xảy ra chuyện không lớn thì họ cũng vẫn sợ lỡ như sẽ có vấn đề gì. Tốt nhất là lo trước khỏi họa.
Hơn tám giờ, xe taxi họ gọi đã tới, chở họ đến sân bay theo giờ đã hẹn với Ôn Thủ Ức.
Một người đàn ông da trắng mặc bộ đồng phục màu đen bước tới, dẫn họ đi qua lối cửa VIP vào bên trong sân bay.
"Trợ giảng Ôn phái tôi đứng đây đợi các vị. Đây là máy bay tư nhân Giáo sư Hà chuẩn bị cho các vị, có thể trực tiếp bay đi luôn."
Trên chuyên cơ bước xuống hai nữ tiếp viên xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, xách hành lí cho Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch.
Cố Niệm Chi toát mồ hôi lạnh nhìn Triệu Lương Trạch.
"Đi thôi, đã tới đây rồi thì lên đi." Triệu Lương Trạch không để ý gì đưa vali cho tiếp viên hàng không.
Cố Niệm Chi không nhịn nổi cười, tự kéo chiếc vali nhỏ của mình, bước lên máy bay tư nhân cùng Triệu Lương Trạch.
Chiếc máy bay tư nhân này không to không nhỏ, ngoài cơ trưởng cơ phó, và hai tiếp viên hàng không ra, còn có tám chỗ ngồi cho hành khách nữa.
Đương nhiên, lần này trên máy bay chỉ có hai hành khách là Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch.
Sau khi hai người lên máy bay, Triệu Lương Trạch mới nhớ tới anh Hoàng, bèn hỏi Cố Niệm Chi: "Người đàn anh kia của em không đi à?"
Cố Niệm Chi gật đầu: "Đi chứ ạ. Nhưng anh ấy đi với trợ giảng Ôn."
Bản thân Cố Niệm Chi chỉ mời đúng bốn người là Hoắc Thiệu Hằng, Triệu Lương Trạch, Âm Thế Hùng và Mai Hạ Văn.
Mai Hạ Văn không thể đến được, nên cô chỉ còn ba vị khách, nhưng đều là những người mà cô coi trọng nhất.
Triệu Lương Trạch nhếch miệng, cúi thấp đầu, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hoắc Thiệu Hằng.
"Ngài Triệu? Mời ngài tắt điện thoại đi ạ, chúng ta sắp cất cánh rồi." Một tiếp viên hàng không mắt xanh tóc vàng đi tới, đưa đồ uống cho họ, đồng thời nhắc Triệu Lương Trạch lúc cất cánh không được dùng điện thoại.
Triệu Lương Trạch mỉm cười, chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, rồi tắt điện thoại đi.
Cố Niệm Chi cầm một cốc cà phê nóng trong tay, uống một hớp cho tỉnh táo.
Chỉ một lát sau, máy bay truyền tới tiếng ồn đinh tai nhức óc, máy bay của họ bắt đầu cất cánh.
Cố Niệm Chi nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, nhìn thấy mặt đất lùi dần lại phía sau, cảnh vật trước mặt ngày càng mơ hồ. Sau đó, máy bay bất chợt lao vút lên, nhà cửa xe cộ và cả người đi đường trên mặt đất dần nhỏ xíu lại như những quân cờ trên bàn cờ.
Sau khi máy bay đi vào tầng bình lưu của khí quyển thì mau chóng trở lại ổn định.
Nữ tiếp viên dọn bữa sáng ra cho họ.
Đồ ăn trên máy bay tư nhân tuyệt hơn đồ ăn trên khoang thương gia của máy bay dân dụng rất nhiều. Quan trọng là chúng rất tươi mới, hơn nữa, nhìn có vẻ là đồ được làm riêng, không phải nấu sẵn đầy một nồi, hay được hâm lại qua lò vi sóng.
Cố Niệm Chi ăn ngon lành, ăn xong còn xem một bộ phim mới nhất nữa.
Bốn tiếng sau, khoảng ba giờ chiều, cuối cùng họ cũng bay tới vùng biển Caribe.
Từ trên máy bay nhìn xuống, toàn bộ đều là biển xanh rộng mênh mông như một viên ngọc lục bảo hảo hạng. Những hòn đảo xanh mướt lác đác rải rác trên khắp vùng biển bao la rộng lớn.
Trên mặt biển xanh biếc phản chiếu những áng mây trắng như bông, trên bãi cát trắng là hàng dừa rì rào trong gió biển, hơi thở đầy lãng mạn của vùng nhiệt đới cũng ập tới chào đón họ.
Cố Niệm Chi hận không thể đổi quần áo thành chiếc váy cỏ, trên cổ đeo chuỗi hoa lan, chạy như bay đến nhảy múa cùng người bản địa.
…
Máy bay hạ cánh tại một hòn đảo nhỏ tại vùng biển Caribe.
Ôn Thủ Ức mặc một chiếc váy Maxi dài màu đỏ đen, đội chiếc mũ cỏ rộng vành đang đứng đợi họ ở sân bay.
"Đi thôi, du thuyền ở bên này, chúng ta ngồi ca nô tới đó." Ôn Thủ Ức vẫy tay với Cố Niệm Chi, và gật đầu với Triệu Lương Trạch.
Cố Niệm Chi nhìn một vòng, phát hiện chỉ có một mình Ôn Thủ Ức: "Trợ giảng Ôn, những người khác đâu?"
"Những người khác sẽ đến sau." Ôn Thủ Ức mỉm cười chỉ về phía chiếc du thuyền màu hồng đang ở xa xa trên biển: "Nhìn thấy không? Đó là du thuyền Giáo sư Hà đặc biệt chuẩn bị cho em đấy. Đây là chiếc du thuyền hoàn toàn mới, vừa được hạ thủy trong năm nay, và được đặt tên theo tên của em nữa đấy nhé!"
Cố Niệm Chi cài chiếc kính râm lên trên đầu, mở to mắt nhìn theo.
Cô chỉ nhìn thấy trên cái mũi tàu màu hồng phấn của du thuyền ở giữa bãi biển có viết hoa uốn lượn như rồng bay phượng múa hai chữ "Nian Zhi", phía sau còn có một dòng chữ nhỏ "My Princess Gu".
Cố Niệm Chi như bị sét đánh, cô hơi mím môi, cười mỉa mai: "Trợ giảng Ôn thú vị thật đấy, Giáo sư Hà có lòng quá."
"Đâu chỉ là có lòng." Ôn Thủ Ức nói với ẩn ý sâu xa, đưa họ lên ca nô đang đậu bên bờ biển.
Chiếc ca nô đạp gió rẽ sóng, nhanh chóng đưa họ tới chỗ du thuyền.
Trên du thuyền thả thang dây xuống để họ leo lên.
Hành lý của Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch đã sớm được đưa lên du thuyền.
Họ vừa lên, chiếc ca nô liền mau chóng rời khỏi đó.
Đứng trên chiếc du thuyền công chúa màu hồng phấn lộng lẫy này, cả Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch đều cảm thấy có chút bối rối.
Ôn Thủ Ức nói quả không sai, đây thật sự là chiếc du thuyền hoàn toàn mới, thậm chí đến mùi sơn vẫn còn vương trong không khí, chưa bay hết mùi.
Bọn họ tiến lên tầng hai, đây chính là đại sảnh tổ chức tiệc.
Chiếc đèn chùm pha lê treo bên trên sáng rực rỡ, lấp lánh như bầu trời đầy sao.
Ở giữa phòng tiệc bố trí một sàn nhảy, sàn nhà bóng loáng như vừa được bôi dầu.
Xung quanh sàn nhảy được sắp xếp rất nhiều chỗ ngồi, còn có cả quầy bar, nơi cho DJ chơi nhạc.
Tuy vẫn chưa có ai, nhưng Cố Niệm Chi đã cảm thấy dường như bên tai văng vẳng tiếng nhạc rồi.
Cô và Triệu Lương Trạch đi theo sự hướng dẫn của Ôn Thủ Ức tới tham quan từng tầng một.
Trên tầng ba là phòng nghỉ, trong từng gian phòng đều có phòng tắm riêng, cách âm rất tốt. Bọn họ vừa bước vào trong, ngay cả tiếng sóng biển cũng không nghe thấy nữa.
Tầng bốn là tầng cao nhất, ở đó có một sân chơi ngoài trời.
Vòng xoay lớn, bể bơi, cầu nhảy ở bể bơi, còn có vòng quay ngựa gỗ, chong chóng, cứ như trong giấc mơ thần tiên vậy.
Nhưng đây lại là thật chứ không phải mơ.
Du thuyền lớn thế này, mới như thế này, không nghe thấy tiếng ai, chỉ có ba người bọn họ…
Tay Cố Niệm Chi toát mồ hôi lạnh.
Cô nhìn Ôn Thủ Ức vẫn đang đi lại thoải mái, hỏi: "… Những người khác thì sao? Sao ngoài ba chúng ta, không thấy những người khác đâu?"
Ôn Thủ Ức mỉm cười: "Còn thủy thủ và đầu bếp, vừa nãy chưa đưa em đi gặp. Về những vị khách khác thì họ ngồi máy bay dân dụng, nên họ phải transit ở Barbados rồi chuyển sang đi ca nô tới đây." Vừa nói, cô ta vừa nhìn đồng hồ: "Sắp rồi, ba mươi phút nữa là họ tới nơi." Sau đó lại bổ sung thêm: "Trước lúc hoàng hôn, chắc sẽ tới đây thôi."