Editor: Nguyetmai
Bạch Dư Sinh mặc một bộ đồ lặn màu vàng gừng, đeo kính bơi to bản đến nửa mặt, chân đi chân vịt, đeo bình dưỡng khí trên lưng, nhảy xuống nước từ một chiếc ca nô màu trắng ở biển Bermuda.
Ông ta chưa đến năm mươi tuổi, nhưng vì chăm sóc cơ thể rất tốt, nên nhìn cùng lắm cũng chỉ chừng ba mươi tuổi.
Từ quan chức cấp cao của Đế Quốc Hoa Hạ rơi vào tình cảnh một kẻ bán nước phải chạy trốn khắp nơi, mặc dù ngoài miệng ông ta vẫn nói mạnh, nhưng thật ra trong lòng vô cùng uất ức.
Cục tác chiến đặc biệt của Đế Quốc Hoa Hạ đang truy đuổi ông ta gắt gao, để có thể sống sót, ông ta đành nằm dưới sự bảo vệ của CIA Mỹ. Từ thành phố phồn hoa nhất nước Mỹ, ông ta phải di chuyển đến hòn đảo Trung Mỹ là thuộc địa của Anh chỉ có sáu mươi nghìn người, còn không nhiều người bằng một thị trấn của Đế Quốc Hoa Hạ!
Sau khi đến đây, ông ta không giao thiệp với ai cả.
Đặc vụ CIA bảo vệ ông ta không nói chuyện với ông ta nhiều lắm.
Cả một ngày của ông ta rất nhàm chán vô vị, sau đó mới yêu thích bộ môn lặn, đặc biệt là lặn sâu dưới đáy biển.
Dường như chỉ cần lặn xuống biển sâu, ông ta sẽ có thể loại bỏ hết tất cả phiền muộn vậy.
Bởi vì Tam giác quỷ Bermuda là khu vực tử thần nổi tiếng thế giới, tàu và máy bay thường biến mất mà không có lý do. Do đó, trên khu vực vùng biển Bermuda rất hiếm có dấu vết của con người, cảnh quan thiên nhiên được bảo vệ cực kỳ tốt, là thiên đường cho những người đam mê lặn biển.
Ông ta đeo bình dưỡng khí, lặn xuống biển, một đàn cá nhiệt đới đầy màu sắc bơi qua ông ta, không sợ ông ta chút nào, mà ngược lại còn bơi qua bơi lại bên cạnh ông ta nữa.
Vào buổi chiều, mặt trời vô cùng gay gắt, nhưng có nước biển ngăn cách nên đáy biển không hề nóng.
Nơi ở gần mặt nước biển rất ấm áp, càng lặn xuống dưới lại càng lạnh, ánh sáng càng ngày càng tắt dần.
Bạch Dư Sinh mở đèn pin lặn màu vàng trong tay, quan sát các loài thực vật và động vật kỳ lạ dưới đáy biển, đắm mình trong làn nước yên ả và tĩnh lặng.
Ở đây ông ta cảm thấy rất an toàn, hoàn toàn không chút sợ hãi.
Ông ta biết rằng trên chiếc ca nô trên mặt biển, có ba đặc vụ CIA rất tài giỏi đang bảo vệ ông ta, thậm chí ở những nơi ông ta không thể nhìn thấy, còn có những đặc vụ CIA khác đang ẩn náu.
Cục tác chiến đặc biệt của Đế Quốc Hoa Hạ có lợi hại hơn nữa, cũng không thể tưởng tượng được rằng ông ta đang nằm dưới đáy biển sâu hàng nghìn dặm, nhàn nhã tận hưởng cuộc sống.
Nếu có thể, ông ta rất muốn quay lại lúc lên đại học. Ông ta sẽ chọn học Sinh vật học Hải dương và trở thành một nhà Sinh vật học Hải dương.
Con gái Bạch Sảng đã đến bên cạnh ông ta, CIA Mỹ cũng đã hứa sẽ giúp hai bố con ông ta thay tên đổi họ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Bạch Dư Sinh cầm đèn pin lặn, quan sát đám san hô trắng quý hiếm xuất hiện trước mặt, trên mặt bất giác lộ ra một nụ cười.
Ông ta đạp chân vịt, không tiếp tục đâm sâu xuống nữa mà đẩy người bơi về phía trước.
Ngay lúc đó, hai người trong bộ đồ lặn màu xanh đậm đột nhiên xuất hiện từ phía sau một rạn san hô gần đó.
Bạch Dư Sinh thoáng ngớ người.
Ông ta chưa bao giờ bắt gặp những người khác lặn dưới đáy biển này. Hai người này cũng là cặp khách du lịch đầu tiên ông ta gặp sau khi ở đây hai tháng.
Tư thế bơi của họ rất chuẩn, cũng mang theo bình dưỡng khí, đeo mặt nạ chống nước bao phủ toàn bộ khuôn mặt và một chiếc kính lặn rất lớn nữa. Vóc dáng của họ rất cao to, cơ thể uyển chuyển như hai đuôi cá vậy.
Bọn họ cứ thế bơi về phía ông ta.
Bạch Dư Sinh giơ đèn pin lặn của mình lên, định chào hỏi họ một câu.
Nhưng hai người kia như một mũi tên bật mạnh tới, quạt ra những dòng bong bóng nước dưới đáy biển, một trái một phải bơi đến bên cạnh ông ta.
Bạch Dư Sinh đột nhiên hiểu ra, một nỗi sợ hãi lớn lập tức bao trùm từ đầu đến chân ông ta.
Trong khoảnh khắc này, đến thở ông ta cũng cảm thấy khó khăn.
Là Cục tác chiến đặc biệt của Đế Quốc Hoa Hạ!
Là Cục tác chiến đặc biệt của Đế Quốc Hoa Hạ!
Cuối cùng bọn họ vẫn truy đuổi tới tận đây!
Bạch Dư Sinh vứt bỏ đèn pin lặn trong tay, muốn nhấn thiết bị báo động trên tay, để hai đặc vụ CIA trên biển biết rằng ông ta đang gặp nguy hiểm và sẽ giải cứu ông ta ngay lập tức!
Có điều, ông ta vẫn đánh giá thấp khả năng di chuyển của hai người kia, đặc biệt là người đàn ông cao lớn hơn ở bên phải, tay và chân anh ta nhanh như chớp, thoáng chốc đã nắm được lấy cánh tay phải của Bạch Dư Sinh.
Bàn tay của người đàn ông đó rất mạnh mẽ, giống như một đôi vòng sắt siết lấy tay Bạch Dư Sinh, tay còn lại đồng thời đưa ra, giật mạnh mặt nạ lặn của Bạch Dư Sinh ra, ném đi, sau đó tiếp tục rút nốt cả bình dưỡng khí của ông ta.
Người kia thì khóa lấy cánh tay còn lại của Bạch Dư Sinh.
Bạch Dư Sinh thậm chí còn không thể kêu lên tiếng nào đã nhanh chóng bị áp lực nước từ xung quanh ép vỡ tim, máu từ miệng ông ta chảy ra ngoài.
Ông ta co giật như lên cơn sốt rét dưới bàn tay của hai người đàn ông, đạp tung nước biển thành những bọt sóng.
Đáng tiếc là họ lặn quá sâu, hơn một trăm mét dưới mặt biển nên những gợn nước nhỏ này căn bản sẽ không tạo thành bất kỳ con sóng nào cuộn lên trên mặt nước.
Hai người lặn sau rạn san hô đó chính là Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng.
Với sự giúp đỡ của hệ thống định vị vệ tinh Nam Đẩu, họ đã tìm thấy vị trí chính xác của Bạch Dư Sinh.
Vốn không dễ gì thoát khỏi đặc vụ CIA người Mỹ bảo vệ Bạch Dư Sinh, nhưng không ngờ Bạch Dư Sinh lại một mình lặn xuống đáy biển.
Một cơ hội tốt như vậy, ngay cả người chưa bao giờ mê tín như Hoắc Thiệu Hằng cũng phải thầm nói ông Trời phù hộ Hoa Hạ, ông Trời giúp tôi rồi...
Anh và Âm Thế Hùng thuê hai bộ thiết bị lặn trên bờ, họ phải mất hai tiếng đồng hồ dưới đáy biển mới qua mặt được mấy đặc vụ kia để đến chỗ Bạch Dư Sinh.
Không có bình dưỡng khí dưới đáy biển sâu, nếu không bị ngạt chết, thì cũng bị áp lực nước nghiền nát.
Hoắc Thiệu Hằng không quan tâm Bạch Dư Sinh chết như thế nào, dù sao đi nữa chỉ cần ông ta chết là được.
Anh và Âm Thế Hùng giữ Bạch Dư Sinh không có mặt nạ chống nước và bình dưỡng khí ở dưới đáy biển đợi thêm nửa tiếng nữa. Sau khi xác nhận chắc chắn rằng ông ta thật sự đã chết rồi, mới ung dung chụp ảnh, thu thập bằng chứng, còn lấy một mảnh da của ông ta đặt vào túi bảo quản chứng cứ đặc biệt, sau đó buông tay ra. Thi thể của Bạch Dư Sinh chốc lát đã bị đẩy đi, nổi lên trên mặt biển.
Hoắc Thiệu Hằng vẫy tay ra hiệu với Âm Thế Hùng, hai người đạp chân vịt, nhanh chóng đi theo đường cũ để trở về.
Quay lại bờ biển, họ lẩn vào trong một nhóm những người đam mê lặn, trả lại thiết bị lặn đã thuê, sau đó nhanh chóng rời đi nhân lúc thi thể của Bạch Dư Sinh chưa bị các đặc vụ CIA phát hiện.
Lần hành động của họ suôn sẻ đến mức không thể tưởng tượng nổi, lại giải quyết được một vấn đề lớn cho Đế Quốc Hoa Hạ.
Trên khuôn mặt của người luôn bình tĩnh chín chắn như Hoắc Thiệu Hằng cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Lúc bọn họ quay lại vùng biển Cuba nơi các tàu ngầm hạt nhân tối tân đang neo đậu thì đã hơn năm giờ chiều.
Hoắc Thiệu Hằng vội vã đi tìm mượn ca nô, anh và Âm Thế Hùng phải nhanh chóng đi đến chỗ du thuyền của Cố Niệm Chi trên biển Caribe.
Những rạn san hô rất phong phú dưới đáy biển ở Caribe là thứ đại kị của tàu ngầm, vì vậy họ chưa bao giờ nghĩ đến việc lái tàu ngầm hạt nhân đi.
Ngay lúc đó, nắng chiều trên mặt biển bỗng tắt dần.
Những đám mây ùa tới từ mọi hướng, từng lớp dày nặng nề như muốn rơi xuống vậy.
Bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, gió bắt đầu nổi lên.
"Có chuyện gì thế?" Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng bỗng nặng trĩu, kéo một người bản địa lại hỏi thăm bằng tiếng Anh, nhưng người đó lại chỉ biết nói tiếng Tây Ban Nha.
Đợi đến khi họ khó khăn lắm mới tìm được một người biết nói tiếng Anh thì những hạt mưa to như những viên đá nhỏ cũng từ trên trời rơi xuống.
Người kia lo lắng ra hiệu với Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng: "Trời mưa rất to, cơn bão đến rồi, các anh không nên đi ra biển thì hơn."
"Bão ư?!" Lông mày của Hoắc Thiệu Hằng nhíu lại, vội vã quay trở về tàu ngầm hạt nhân cùng Âm Thế Hùng để kiểm tra tình hình thời tiết.
…
Cùng lúc đó thì ở vùng biển Caribe phía nhóm Cố Niệm Chi lại gió yên biển lặng.
Cố Niệm Chi đứng trên du thuyền Công chúa, quan sát chiếc ca nô đang di chuyển vẽ lên mặt biển một làn sóng nước, càng lúc càng đến gần. Khóe môi đỏ hình củ ấu không kìm được khẽ nhếch lên cao.
Cô vội vã chạy đến bên mép tàu, vẫy vẫy cánh tay, to giọng gọi họ.
Có rất nhiều người đứng trên ca nô, họ đều đội mũ rơm và che kín mặt.
Nghe thấy có ai đó hét trên biển, một số người không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.
Một nhóm người đen sì sì, tất cả đều là người da đen.
Cố Niệm Chi trợn tròn mắt, vừa liếc nhìn đám người trên ca nô một lần nữa, vừa quay lại hỏi Ôn Thủ Ức: "Trợ giảng Ôn, chị mời rất nhiều người da đen à?"
Cô không nhớ rằng mình có bạn học và bạn bè là người da đen!
Ôn Thủ Ức lắc đầu kinh ngạc: "Không, đều là người Trung Quốc chứ. Cũng có một vài người da trắng, em đều biết họ cả mà, nhóm Allen ấy."
Lúc này Triệu Lương Trạch cũng bước tới nhìn, kinh nghiệm của anh ta phong phú hơn Cố Niệm Chi rất nhiều, chỉ nhìn thoáng một cái đã cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức kéo Cố Niệm Chi lùi về sau, trầm giọng nói: "Đi mau! Chúng là cướp biển!"