Editor: Nguyetmai
Cơn bão trên biển dâng lên những con sóng cao cuồn cuộn đã ảnh hưởng đến vùng biển phía bên họ. Chỉ có thể nói rằng, may mà họ không nằm trong tâm bão, chỉ ở rìa ngoài, nhưng cũng vô cùng đáng sợ rồi.
Một chiếc du thuyền lớn như vậy chòng chành trong đầu sóng ngọn gió, giống như món đồ chơi trong tay tự nhiên, không thể kiểm soát vận mệnh của chính mình.
Cố Niệm Chi nhìn qua ô cửa sổ, thấy mặt nước đục ngầu cách họ ngày một gần, cô vội nói với Triệu Lương Trạch: "Du thuyền sắp chìm rồi, chúng ta phải làm sao đây?"
"Đi lên tầng bốn đi." Triệu Lương Trạch nhìn đồng hồ: "Họ sẽ đến sớm thôi."
Chỉ một phút nữa thôi là đến hạn mười lăm phút mà Hoắc Thiệu Hằng nói.
Đây thực sự cũng là giới hạn cầm cự tối đa của họ rồi.
Hiện giờ xung quanh du thuyền đều bị bao vây bởi những chiếc ca nô màu trắng của cướp biển, những kẻ này đều được trang bị vũ khí hạng nặng tối tân, thậm chí có cả tên lửa vác vai. Bọn chúng khác hoàn toàn so với những đầu bếp và thủy thủ đã nhảy tàu ban đầu.
Cố Niệm Chi cười khổ một tiếng, đi theo sau Triệu Lương Trạch, chạy vội lên tầng bốn.
Họ vừa đến tầng bốn thì tầng ba đã bị ngập trong nước biển.
Thân tàu dần chìm xuống, bọn cướp biển cầm vũ khí kia vẫn đang nhìn bọn họ chằm chằm như hổ rình mồi.
Có tên lại đặt một quả tên lửa lên vai, nhắm chính xác về phía tầng bốn du thuyền!
Triệu Lương Trạch cõng Ôn Thủ Ức, ôm Cố Niệm Chi vào trong lòng: "Em có sợ không?"
"Em không sợ." Cố Niệm Chi cầm khẩu súng bắn tỉa trong tay, lạnh lùng nói: "Dù sao cũng sắp chết rồi, xử trước mấy tên đã."
Cô nhắm chuẩn vào tên cướp biển đang nâng quả tên lửa phía đối diện, bóp cò không thương tiếc!
Tốc độ bắn ra của súng bắn tỉa vẫn nhanh hơn tên lửa đôi chút.
Tên cướp biển kia bị bắn vào lông mày, toàn thân cứng đờ, đánh rơi quả tên lửa xuống biển đến tùm một tiếng.
Những tên cướp biển trên ca nô nhìn thấy vậy, nổi giận đùng đùng, chỉ vào nhóm Cố Niệm Chi chửi mắng, đồng thời chĩa súng bắn về phía họ.
Triệu Lương Trạch vội kéo Cố Niệm Chi nằm xuống sàn tàu.
Tại thời điểm này, một máy bay chiến đấu chợt xuất hiện từ tâm bão cách đó không xa, trong chớp mắt đã bay qua vùng biển bên này!
Tốc độ của bọn họ nhanh như chớp, giống như một con bọ cạp xám, gần như có thể bay sát trên mặt biển.
Chiếc máy bay trở mình giữa không trung, xoay nghiêng một góc 90 độ, lao nhanh một vòng quanh du thuyền của nhóm Cố Niệm Chi.
Pằng pằng pằng pằng… Tiếng đạn được bắn từ máy bay chiến đấu xuống những chiếc ca nô cướp biển kia.
Hàng nghìn quả đạn pháo được ném xuống từ máy bay chiến đấu.
Đối với những chiếc ca nô nhỏ bé vô danh này thì máy bay chiến đấu tối tân MiG-35 quả thật là một vụ thảm sát kinh hoàng.
Vừa hay số lượng tên lửa mà những tên cướp biển trên ca nô đang mang theo kia không ít, đạn pháo từ trên máy bay bắn xuống cũng kích nổ toàn bộ số tên lửa ấy, lúc này tất cả đều trả lại hết trên người bọn chúng.
Những chiếc ca nô lần lượt nổ tung từng cái một, khiến ánh lửa, khói dày, sóng lớn bắn tung tóe lên cao.
Mấy tên cướp biển không bị nổ, bị thiêu hay bị bắn chết đều lũ lượt nhảy xuống biển.
Chiếc máy bay chiến đấu kia không có ý định buông tha cho bọn chúng.
Hoắc Thiệu Hằng nâng cần số để tăng diện tích nhìn của họ lên.
Trong máy bay chiến đấu, Âm Thế Hùng điều khiển khẩu súng máy, mặt không cảm xúc truy đuổi những tên cướp biển đang cố gắng trốn thoát trên biển.
Chỉ cần kẻ nào ngẩng đầu lên, ngay lập tức bị một loạt đạn như con thoi đuổi theo sau.
Biến cố bất ngờ này diễn ra nhanh đến mức toàn bộ quá trình chưa đầy mười phút, tám chiếc ca nô trắng ngông nghênh hung hãn kia đều bị chôn vùi dưới đáy biển.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay chiến đấu vừa bay ra từ tâm bão. Nhìn nó xoay tròn, trở mình trong không trung, nhìn vào ánh lửa tóe lên khi bắn đạn ra từ khẩu súng trên máy bay chiến đấu, tâm trạng của cô không ngừng xao động.
Cô biết, đây chắc chắn là máy bay chiến đấu chú Hoắc lái tới!
Anh là phi công chiến đấu giỏi nhất của Đế Quốc Hoa Hạ!
Cô đã từng thấy anh huấn luyện, cô tuyệt đối không thể nhận nhầm được!
Cố Niệm Chi tránh thoát cánh tay của Triệu Lương Trạch, đứng dậy khỏi boong tàu, vừa nhảy vừa hét lên trời, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại đó chợt biến thành âm cao vút, nhưng lại bị cơn gió bão điên cuồng thổi bay đi.
Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé nhảy nhót trên boong tàu kia, đôi môi Hoắc Thiệu Hằng khẽ nở một nụ cười nhẹ. Anh đang định bảo Âm Thế Hùng thả thang dây xuống thì bất ngờ nhìn thấy một vài chấm đỏ nhỏ trên màn hình quét radar của máy bay, nhắc nhở có máy bay đang tiến lại gần từ phía Bắc!
Hoắc Thiệu Hằng nhanh chóng lái chiếc máy bay lên cao, bay về phía sau, vào tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
Nhưng máy bay đến từ phía Bắc lại không có bất kỳ hành động tấn công nào, nó chỉ bay quanh du thuyền một vòng rồi bay đi.
Hóa ra chỉ là hai chiếc máy bay không người lái.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn lên, thấy ở hải vực phía Bắc có dấu vết của một con tàu lớn, nhìn kỹ thì nó không phải là một con tàu bình thường, mà là tàu quân sự!
Có tàu tuần dương, tàu khu trục, thậm chí một số ca nô tìm kiếm được trang bị rất hoàn hảo, tất cả đều mang theo quốc kỳ Mỹ, đang lao như tên bắn đến chỗ du thuyền của họ.
Người đứng trên chiếc ca nô chạy nhanh nhất chính là Giáo sư Hà Chi Sơ của Cố Niệm Chi!
Âm Thế Hùng cũng nhìn thấy, vội vã hỏi: "Hoắc thiếu? Chúng ta làm gì đây?!"
Trong lúc đó, radar bên tàu chiến đã phát hiện ra chiếc máy bay chiến đấu mà Hoắc Thiệu Hằng lái, lập tức thực hiện hành động khóa mục tiêu tên lửa.
Hoắc Thiệu Hằng nhân cơ hội đẩy mạnh cần điều khiển, nhanh chóng quay máy bay 180 độ, bay ngược trở lại tiến thẳng vào tâm bão!
Khi họ tiến vào tâm bão nơi sương mù đang cuồn cuộn mịt mù, khóa mục tiêu tên lửa của tàu chiến Mỹ bị thất bại. Những đám mây dày và lượng mưa lớn đã khiến việc theo dõi radar của đối phương hoàn toàn bị tê liệt.
"Hoắc thiếu! Những người đó..." Âm Thế Hùng lo lắng đến quên cả chóng mặt.
Trong tâm bão, chiếc máy bay chòng chành lắc lư như một bệnh nhân mắc bệnh sốt rét, rất nhiều phần thân máy bay bị lõm xuống.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói: "Hẳn là Hà Chi Sơ tới để cứu bọn họ."
Anh không thể để quân đội Mỹ khóa mục tiêu, càng không thể để họ nghĩ rằng quân đội Cuba muốn khiêu khích.
Âm Thế Hùng không còn nói gì nữa, tập trung lắng nghe chỉ dẫn, cùng với Hoắc Thiệu Hằng đưa máy bay chiến đấu ra khỏi tâm bão.
Khi họ xuất hiện trên radar của Không quân Cuba, mọi người đều vô cùng choáng váng sững sờ.
Mẹ kiếp, họ thực sự còn sống trở về ư?!!
À ú ú u u u…!
Một nhóm người vừa reo hò vừa nhảy lên lao ra ngoài, xếp hàng để chào đón chiếc máy bay chiến đấu MiG-35 đang từ từ hạ cánh.
Mặc dù thân máy bay "thương tích đầy mình", nhưng cuối cùng nó vẫn toàn vẹn sống sót trở về từ tâm bão!
…
Cố Niệm Chi trân trân nhìn chiếc máy bay chiến đấu kia bay ngược trở lại cơn bão.
Cô đứng một mình ở mũi tàu, mắt chỉ nhìn về hướng máy bay biến mất, thậm chí chẳng để ý đến nơi họ đang đứng ở tầng bốn của du thuyền đang dần chìm xuống.
Nước biển ngập đến bàn chân cô cũng không hề hay biết, cho đến khi có ai đó đến bên cạnh, ôm lấy cô, hỏi: "... Niệm Chi, em không sao chứ?"
Cô giật mình, thu lại ánh mắt, bắt gặp đôi mắt hoa đào lấp lánh của Hà Chi Sơ đang nhìn cô đầy quan tâm.
Cố Niệm Chi chớp chớp mắt, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh sau cú sốc khi nhìn thấy chiếc máy bay kia.
"Niệm Chi?" Hà Chi Sơ lại gọi cô một tiếng nữa, lau nước mưa trên mặt cô, hôn lên trán, rồi ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, đừng sợ, có tôi đây..."
Cố Niệm Chi bị căng thẳng đến cùng cực, rồi lại thất vọng đến cùng cực khiến trạng thái tâm lý cuối cùng giống như dây cung bị kéo quá căng, đứt phựt một cái.
Cả người cô mềm nhũn, ngất đi trong vòng tay của Hà Chi Sơ.
Triệu Lương Trạch cõng Ôn Thủ Ức đứng dậy, nhìn Hà Chi Sơ: "Giáo sư Hà, chúng ta mau đi thôi. Con tàu sắp chìm rồi."
Hà Chi Sơ gật đầu, bế Cố Niệm Chi lên, quay trở lại ca nô.
Do du thuyền về cơ bản đã chìm dưới mặt nước, nên ca nô tuy nhỏ nhưng vẫn đỗ ngang với tầng cao nhất của du thuyền.
Chiếc ca nô lao nhanh chở họ về phía tàu chiến của Hải quân Mỹ.
Triệu Lương Trạch nheo mắt nhìn rồi hỏi: "Giáo sư Hà, anh đã tìm Hải quân Mỹ đến giúp sao?"
Khuôn mặt Hà Chi Sơ tái mét, chăm chú nhìn Cố Niệm Chi, không ngẩng đầu lên nói: "Tình hình cấp bách, không thể không nhờ họ giúp đỡ."
Triệu Lương Trạch cũng chẳng kỳ vọng hỏi một câu mà có thể ra ngay chân tướng. Tuy nhiên, anh ta lại âm thầm đánh giá thêm một chút về con người tên Hà Chi Sơ này.
Anh ta chỉ vào Ôn Thủ Ức vẫn đang ngất xỉu: "Cô ấy đã đỡ đạn cho Niệm Chi, chúng tôi mới chỉ băng bó đơn giản cho cô ấy thôi, về đến nơi e là phải vào phòng phẫu thuật ngay lập tức."
Lúc này Hà Chi Sơ mới đưa mắt nhìn về phía Ôn Thủ Ức một cái, rồi lại quay đầu lau nước mưa trên tóc Cố Niệm Chi.
Trên tàu quân sự của Hải quân Mỹ được trang bị sẵn phòng phẫu thuật, cũng như các quân y có kỹ thuật tốt.
Viên đạn ở bên ngực trái phía gần vai của Ôn Thủ Ức nhanh chóng được lấy ra, sau đó được đưa lên trực thăng bay thẳng tới Washington, D.C.
Triệu Lương Trạch bế Cố Niệm Chi vẫn đang hôn mê lên trực thăng, cũng cùng bay trở về.
Hà Chi Sơ không đến gần cô nữa, lạnh lùng ngồi một mình bên cửa sổ.
Quay trở lại Washington, D.C, chiếc trực thăng trực tiếp đưa họ về thẳng trang viên của Hà Chi Sơ ở gần sông Potomac.
Ban đầu Triệu Lương Trạch muốn đưa Cố Niệm Chi quay về căn hộ của mình, nhưng Hà Chi Sơ đã ngăn anh ta lại: "Ở chỗ tôi đã có bác sĩ chờ sẵn rồi, anh và Niệm Chi đến chỗ tôi ở lại một đêm trước đã. Ngày mai nếu cô ấy hoàn toàn không có vấn đề gì thì quay về cũng chưa muộn."
Triệu Lương Trạch cũng lo Cố Niệm Chi mắc bệnh gì đó, dù sao cũng phải đến bệnh viện để kiểm tra, nên liền gật đầu đồng ý.
Ôn Thủ Ức và Cố Niệm Chi được sắp xếp ở cùng một căn phòng để thuận tiện cho bác sĩ lắp đặt các thiết bị kiểm tra.
Triệu Lương Trạch không yên tâm, đành nằm ngủ dưới đất phía trước giường bệnh của Cố Niệm Chi.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Lương Trạch thức dậy để kiểm tra các thiết bị máy móc. Thấy thiết bị theo dõi của Cố Niệm Chi vẫn báo chỉ số bình thường, không bị sốt cũng không bị thương, anh ta mới cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Người giúp việc của nhà họ Hà đến mời anh ta đi ăn sáng.
Triệu Lương Trạch đi vào phòng tắm tắm rửa rồi đi theo ra ngoài.
Anh ta vừa mới đi không lâu, thì Hà Chi Sơ đi đến căn phòng đó.
Anh ta nhìn xem tình hình của Cố Niệm Chi trước, thấy cô hoàn toàn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Hà Chi Sơ ngồi bên giường Cố Niệm Chi, im lặng nhìn dáng vẻ đang ngủ say sưa của cô.
Cảnh tượng hôm qua, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến anh ta rùng mình.
Sáu bảy ngày trước, ông Hà bố anh ta đột nhiên ốm nặng, chuyển lời bảo anh ta nhất định phải về một chuyến.
Không còn cách nào, anh ta chỉ nghĩ sẽ đi nhanh về nhanh, rồi về trước sinh nhật của Cố Niệm Chi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng không ngờ sau khi về nhà mới biết rằng bệnh tình của bố anh ta nghiêm trọng hơn những gì anh ta tưởng tượng, nên anh ta phải ở lại thêm hai ngày nữa.
May mà có dì Tần chăm sóc bố, anh ta mới có thể yên tâm trở về.
Nghĩ đến dì Tần, anh ta thở hắt ra một hơi thật dài, cúi xuống nhìn Cố Niệm Chi, dém lại chăn cho cô.
Vừa trở về từ quê nhà, anh ta liền đi thẳng đến biển Caribe. Khi phát hiện tất cả thông tin liên lạc trên du thuyền Công chúa đều bị gián đoạn, anh ta biết nhất định đã có chuyện xảy ra.
Bây giờ anh ta không muốn nhớ lại tâm trạng sau khi nhận được tin nữa. Cái tâm trạng bối rối, lo lắng, chán nản và bất lực ấy, không ngờ rằng sau sáu năm, anh ta lại một lần nữa phải nếm trải nó.
Dưới sự hối thúc của những cảm xúc cực đoan này, Hà Chi Sơ đã sử dụng tất cả mối quan hệ của mình ở mức cao nhất, tìm đến Hải quân Mỹ mượn tàu quân sự ra biển để giải cứu.
May mà anh ta đến kịp thời mới không dẫn đến một tai họa lớn hơn.
Nếu anh ta chỉ đến muộn một phút nữa thôi…
Nhớ đến những xác chết trôi nổi trên biển, và chiếc máy bay chiến đấu đi vào tâm bão, khuôn mặt Hà Chi Sơ lại tái xanh.
"Giáo sư Hà?" Giọng nói của Ôn Thủ Ức vang lên từ phía bên kia của căn phòng.
Hà Chi Sơ quay đầu nhìn lại, rồi đứng dậy bước sang bên đó.
"Tỉnh rồi à?" Anh ta đút tay vào túi quần, đứng bên giường của Ôn Thủ Ức: "Vết thương của cô thế nào rồi?"
Nghe anh ta dịu dàng hỏi han một cách quan tâm như vậy khiến cho Ôn Thủ Ức phấn khích đến nỗi toàn thân run lên.
Cô ta cố gắng ngồi dậy khỏi giường: "Tôi khỏe hơn nhiều rồi, Giáo sư Hà vất vả quá, ông Hà thế nào rồi ạ?"
Chát!
Hà Chi Sơ bất ngờ đưa tay ra, hung dữ tát mạnh một cái vào mặt Ôn Thủ Ức.
Lực của cái tát này quá lớn, Ôn Thủ Ức ngã lăn từ trên giường xuống đất, đầu bị đập sang một bên, không dậy nổi.
"Cô có tiến bộ đấy!" Hà Chi Sơ nghiến răng nói ra một câu, sau đó đột nhiên rút ra một khẩu súng ngắn, chĩa vào thái dương của Ôn Thủ Ức: "Tôi đã nói gì, cô quên hết rồi sao? Tôi nghĩ chắc cô chán sống rồi nhỉ!"
Cố Niệm Chi trợn trừng mắt, nhìn vị Giáo sư Hà người trước giờ luôn lịch sự tao nhã kia hôm nay lại bộc lộ ra vẻ bạo lực thế này thì kinh ngạc tới nỗi không ngậm được miệng.
Từ khi Hà Chi Sơ bước vào cô đã tỉnh lại rồi, nhưng không muốn mở mắt, nên cứ giả vờ ngủ.
Mãi đến khi cô nghe thấy tiếng tát, mới mở choàng mắt ra, kết quả lại nhìn thấy Hà Chi Sơ đang chĩa súng vào Ôn Thủ Ức!
Nói gì thì nói, Cố Niệm Chi cũng không thể phủ nhận rằng lần này Ôn Thủ Ức thực sự đã cứu cô.
Tuy cô mặc áo chống đạn nhưng ai biết được bọn cướp biển kia sẽ bắn vào chỗ nào?
Ngộ nhỡ bắn vào đầu cô thì sao?
Đầu cô cũng đâu có đội mũ chống đạn đâu.
Ôn Thủ Ức đã chắn trước mặt cô, đỡ cho cô một phát súng.
Cô không biết tại sao Hà Chi Sơ muốn giết Ôn Thủ Ức, nhưng cô biết cô không thể phớt lờ đi được.
"Giáo sư Hà…" Cố Niệm Chi yếu ớt gọi lên một tiếng: "Thầy đang làm gì vậy ạ?"
Hà Chi Sơ ngước lên, đôi mắt hoa đào lấp lánh nhìn về phía cô, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng hẳn.
"Giáo sư Hà, trợ giảng Ôn đã cứu em một mạng, em còn chưa cảm ơn chị ấy." Cố Niệm Chi chậm rãi ngồi dậy.
Hà Chi Sơ thu khẩu súng lục lại, đến ngồi trên giường bên cạnh Cố Niệm Chi. Anh ta đỡ lấy vai cô, quan tâm nói: "Chúc mừng sinh nhật. Niệm Chi, tôi nợ em một bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn."
Cố Niệm Chi mỉm cười lắc đầu nói: "Giáo sư Hà, thầy không nợ gì em cả. Em sẽ không bao giờ quên sinh nhật lần này đâu."
Hà Chi Sơ mỉm cười, tiếp tục hỏi cô: "Em cảm thấy thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không? Có đói không? Em có muốn bác sĩ kiểm tra lại lần nữa không?"
Cảm xúc của anh ta đã trở lại bình thường, Cố Niệm Chi hơi không thích ứng kịp, co người lại phía trong giường: "Em ổn ạ, không cảm thấy khó chịu ở đâu, cũng hơi đói một chút." Nói xong, cô liếc mắt nhìn Ôn Thủ Ức đang nằm trên sàn, cảm thấy cô ta thật đáng thương. Cô khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn hỏi: "Giáo sư Hà, nhóm anh Hoàng thì sao ạ?"
Hà Chi Sơ sớm đã biết mọi chuyện từ chỗ Triệu Lương Trạch, cũng biết rằng Cố Niệm Chi đang cầu xin cho Ôn Thủ Ức.
Anh ta xoa đầu cô, thở dài: "Nhóm Tiểu Hoàng đều đã được tìm thấy rồi, không xảy ra chuyện gì cả. Em đi rửa mặt đi, tôi gọi người chuẩn bị mang bữa sáng qua đây."
Cố Niệm Chi mỉm cười, vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Khó khăn lắm Ôn Thủ Ức mới bò được từ dưới đất lên giường. Hà Chi Sơ chẳng buồn nhìn cô ta, cứ thế lạnh lùng đi qua.