Translator: Nguyetmai
Khương Hồng Trà quay lại, khẽ nhíu mày hỏi: "Cô hỏi số điện thoại của tôi làm gì?"
"Để nghiệm chứng thân phận." Cố Niệm Chi cười như không cười nói, "Cô nói cô là Khương Hồng Trà, nhưng tôi không biết Khương Hồng Trà, cũng nên chứng minh một chút chứ hả? Cô cũng hiểu mà."
"Cô cho rằng tôi là kẻ giả mạo sao?"
Khương Hồng Trà cạn lời nhìn lên trời rồi nói ra một dãy số.
Cố Niệm Chi nhập vào điện thoại di động của mình.
Gần như chỉ trong nháy mắt, điện thoại của Khương Hồng Trà liền đổ chuông.
Cố Niệm Chi cười đến cong cong khóe mắt, "Đúng là số điện thoại của cô Khương thật nhỉ!"
Khương Hồng Trà cảm thấy nụ cười của cô thật sự rất chướng mắt, không nhịn được bèn lấy chiếc vòng cổ VCA có mười bông hoa cô ta chuẩn bị từ trước từ trong túi Hermes bạch kim ra, "Đây là quà sinh nhật Hạ Văn đã chuẩn bị cho cô. Đúng hôm sinh nhật mười tám tuổi của cô thì tôi bị bệnh, Hạ Văn phải ở viện cùng với tôi cho nên không thể tới được. Hy vọng cô có thể tha thứ cho chúng tôi."
Dù Cố Niệm Chi có không bận tâm đến mấy thì lúc này cũng cảm thấy mặt mình nóng rát. Cô đẩy tay Khương Hồng Trà ra, "Không cần. Cô không cần phải tiếp tục kích tôi, vô dụng thôi."
"Vô dụng thật sao?" Thấy cuối cùng Cố Niệm Chi cũng thay đổi sắc mặt, tâm trạng của Khương Hồng Trà vô cùng thoải mái. Cô ta mỉm cười mở nắp hộp ra, "Cô xem qua một chút đi, có phải cùng một kiểu với cái dây chuyền có năm bông hoa lần trước không? À phải rồi, dây chuyền đó cũng là hoa hồng, cũng chính tôi đã chọn cho cô đấy. Đương nhiên, là do Hạ Văn trả tiền."
Mặt Cố Niệm Chi lạnh te không cảm xúc, khẽ gật đầu, "Giờ thì biết rồi, còn có chuyện gì không?"
Lúc đầu cô còn bán tín bán nghi về Khương Hồng Trà, nhưng bây giờ thấy Khương Hồng Trà lấy ra chiếc vòng VCA mười bông hoa này thì ít nhất cô cũng đã tin bảy phần.
Nhưng cô không muốn để cho Khương Hồng Trà đắc ý, cho nên không có biểu hiện gì đặc biệt.
Khương Hồng Trà tiếc nuối lắc đầu, "Đương nhiên còn có chuyện khác nữa…" Cô ta đặt tay lên bụng mình, cụp mắt xuống nhìn một chút, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp với cô, "Nhưng hiện giờ tôi cảm thấy không cần phải nói nữa. Nếu cô đã không yêu anh ấy, vậy thì cũng đừng đeo bám anh ấy nữa."
"Tôi đeo bám anh ta ư?" Cố Niệm Chi kinh ngạc hỏi lại, "Tôi đeo bám anh ta lúc nào thế? Cô cũng đã nói, tôi không phải là bạn gái anh ta, anh ta có quyền theo đuổi và lên giường với người khác. Cô cũng đã ở cùng với anh ta rồi, giờ lại còn trách tôi đeo bám anh ta ư? Đừng có hai lời hai mặt một cách trầm trọng như vậy chứ."
Khương Hồng Trà bị Cố Niệm Chi chặn họng đến đỏ bừng mặt mũi, vẫn cố bới lông tìm vết, nói: "Cô không yêu anh ấy, lại muốn anh ấy chờ cô, chẳng lẽ không phải là đeo bám anh ấy đó ư?"
Lông mày Cố Niệm Chi nhíu lại, "Nực cười thật đấy, các người ai cũng nói tôi không yêu anh ta, các người đâu phải là tôi, làm sao biết được tôi không yêu anh ta?"
Cô từng bị Mai Hạ Văn làm cho cảm động. Lúc còn ở trong trường, Mai Hạ Văn rất chăm sóc, quan tâm cô, sau khi tốt nghiệp vẫn theo đuổi không bỏ. Còn cả khi cô tới Mỹ, đánh nhau với Tân Hạnh Cao bị thương, nhưng lại bị Hà Chi Sơ đuổi ra khỏi khu biệt thự ở Boston, phải đi bộ đến nỗi bàn chân rộp lên nữa, cũng chính Mai Hạ Văn đã xuất hiện trước mặt cô, cõng cô về tận nhà trọ.
Nhiều lần cảm động như thế gộp lại mới khiến cô đồng ý cho anh ta cái hẹn nửa năm.
Cô rất cố gắng muốn thử xem có thể cùng Mai Hạ Văn bồi dưỡng được tình cảm hay không?
Nhưng trước đây thì có Ngải Duy Nam, sau này lại tới Khương Hồng Trà, tất cả đều nói căn bản là cô không hề yêu Mai Hạ Văn.
Thế nào mới là yêu?
Cố Niệm Chi thật sự cảm thấy mơ hồ.
"Cô yêu anh ấy ư? Cô yêu anh ấy mà khi biết anh ấy lên giường với người khác vẫn có thể bình tĩnh, tỉnh táo đến thờ ơ như vậy sao?" Khương Hồng Trà cười lạnh, lông mày gần như dựng thẳng đứng lên, "Cô tự ngẫm lại xem, cô đã bao giờ từng có những lúc nóng ruột nóng gan vì anh ấy chưa? Khi cô không gặp được anh ấy, đã bao giờ cô nhớ anh ấy đến không ngủ được chưa? Gần hai tháng rồi cô chưa từng liên lạc với anh ấy, vậy mà còn nói là mình yêu anh ấy sao?! Thật sự không biết nên nói với cô thế nào nữa!"
Khương Hồng Trà cũng rất sốt ruột. Mai Hạ Văn không chịu dứt bỏ mối quan hệ với Cố Niệm Chi, vẫn nhớ mãi về ước hẹn nửa năm này.
Thấy đã sắp tới ngày hẹn, Cố Niệm Chi sắp trở về nước, Khương Hồng Trà mới không ngồi yên được nữa.
Cô ta không thể không thừa nhận, có lẽ cô ta đã tự đánh giá quá cao sự quyến rũ của bản thân, đánh giá thấp sự hấp dẫn của Cố Niệm Chi với Mai Hạ Văn.
Mai Hạ Văn đã lên giường với cô ta, nhưng xưa nay lại chưa từng nói tới một mối quan hệ nam nữ chính thức nào, chứ đừng nói tới chuyện đính hôn hay kết hôn.
Mà bản thân cô ta nhìn lại vẫn cảm thấy Mai Hạ Văn là tốt nhất, cho dù là ở phương diện nào, đều là người xứng đôi với cô ta nhất, phù hợp với cô ta nhất, hơn nữa còn là mối tình đầu, cho nên cô ta không muốn buông tay.
Nghe cô ta nói vậy, Cố Niệm Chi nghẹn họng, trân trân nhìn cô ta, đột nhiên không nói ra lời.
"Tôi không có cái gì tốt cả." Một lát sau, cô cụp mắt xuống, lạnh lùng thốt lên, "Cô muốn chơi đùa thủ đoạn thì tìm Mai Hạ Văn mà chơi, không nên tìm tôi, tôi không có thời gian chơi đùa với các người. Chào cô!"
Cố Niệm Chi gọi phục vụ tới thanh toán tiền rồi tự mình đi trước.
Khi đứng trong thang máy, cô sững sờ nhìn thang máy từ từ lên cao, một mực suy nghĩ về những điều Khương Hồng Trà mới nói.
Lúc trước, khi Ngải Duy Nam dây dưa với Mai Hạ Văn, Mai Hạ Văn đã xử lý rất tốt. Cố Niệm Chi rất yên tâm với Mai Hạ Văn về phương diện này.
Thế nhưng, với Khương Hồng Trà, bởi vì có cái blog "Bầu trời của Hồng Trà" kia gây ấn tượng ngay từ đầu, cho nên Cố Niệm Chi luôn cảm thấy Khương Hồng Trà không giống như Ngải Duy Nam.
Hiện tại, chính cô cũng không dám chắc điều gì nữa. Mà những lời nói liên quan đến chuyện cô yêu hay không yêu Mai Hạ Văn kia của Khương Hồng Trà, cô nghe mà cảm thấy kinh hồn táng đảm, thậm chí còn có chút chột dạ.
Đúng, đúng thật là cô không có những cảm giác đó với Mai Hạ Văn.
Nhưng cô lại có cảm giác đó với một người khác…
Khi nhìn thấy anh ấy cười nói với người khác, cô cảm thấy bầu trời như sụp xuống, lửa giận trong lòng dâng cao vạn trượng, chỉ hận không thể đi trả thù xã hội.
Khi cô không gặp được anh ấy, cô không chỉ nóng ruột nóng gan, mà còn không thể nào ăn cơm uống nước được.
Đi ngoài đường trông thấy một bóng lưng tương tự, cô cũng đều muốn yên lặng ngóng nhìn thật lâu.
Nếu để cho cô biết được anh ấy lên giường với người khác thì…
Orz… Cố Niệm Chi lung lay như sắp đổ, hít sâu một hơi, vịn vào lan can trong thang máy, không chỉ hô hấp khó khăn, mà trái tim cũng như muốn ngừng đập.
Không, cô không thể nghĩ tiếp được nữa.
Dừng lại, mau dừng lại đi, nếu nghĩ tiếp cô sẽ muốn phạm tội mất…
Trở lại nhà trọ, Cố Niệm Chi vẫn không có chút tinh thần gì, lúc ăn cơm cũng không nói nhiều như bình thường.
Triệu Lương Trạch hơi không quen lắm, liếc nhìn cô mấy cái, "Sao thế? Thân thể không thoải mái à?"
Cô nhóc Cố Niệm Chi này, chỉ khi sinh bệnh hoặc trước mặt Hoắc thiếu thì mới nhu mì, hiền lành thôi, bọn họ đã biết tỏng từ lâu rồi.
Cố Niệm Chi lắc đầu, "Đâu có đâu. Em rất thoải mái."
Triệu Lương Trạch cạn lời.
Anh ta kéo một cái ghế tới, ngồi bên cạnh người Cố Niệm Chi, chống đầu nhìn cô, "Nào, nói anh Tiểu Trạch nghe xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Nhìn mặt em thấy rõ ràng như vậy sao?"
Cố Niệm Chi buông bát đũa xuống, vuốt mặt một cái.
"Trên mặt em hiện rõ bốn chữ 'Tôi rất phiền chán' kia kìa." Triệu Lương Trạch khẽ nhéo tai cô, "Có chuyện gì mà em không thể giải quyết được sao?"
"Là như thế này." Cố Niệm Chi nghĩ ngợi một chút, kể lại chuyện gặp gỡ với Khương Hồng Trà hôm nay, sau đó đọc số điện thoại của Khương Hồng Trà cho Triệu Lương Trạch, "Anh Tiểu Trạch, anh xem hộ em xem có phải cô ta đã thật sự xóa đoạn ghi âm kia hay không đi?"
Triệu Lương Trạch giận dữ, vỗ bàn một cái, "Thật đúng là… Có cái lý nào như thế chứ! Còn dám lén lút ghi âm à! Cô ta nghĩ cô ta là ai? CIA của Mỹ sao?"
Anh ta quay trở về phòng mình, mở phần mềm ra, rất nhanh đã tìm được số điện thoại của Khương Hồng Trà, truy cập vào xem qua một lượt.
Đúng là đoạn ghi âm kia đã được xóa sạch, trên bộ nhớ đám mây cũng đã xóa hết rồi.
Nhưng mà trong bộ nhớ đám mây của Khương Hồng Trà, Triệu Lương Trạch lại thấy mấy tấm ảnh vô cùng cay mắt…
"Con m* nó chứ! Mai Hạ Văn, mày cũng dám chơi thật đấy!" Triệu Lương Trạch xem hết từng bức ảnh kia, vô cùng giận dữ, "Dám lén lút ăn vụng sau lưng Niệm Chi sao?"
Anh ta nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng ngủ của mình, xông vào phòng Cố Niệm Chi hỏi cô, "Cuối cùng thì quan hệ của em với Mai Hạ Văn là thế nào?"
"Quan hệ bạn học ạ." Cố Niệm Chi đang đứng trước tủ quần áo chỉnh lại quần áo của mình, "Là quan hệ bạn bè, không có gì khác nữa."
"Thằng đó không phải bạn trai của em à?"
"Dĩ nhiên là không phải."
Cố Niệm Chi cười khổ, cầm một cái váy lên giũ giũ. Hiện giờ cô đã biết rõ tại sao mình lại do dự, chần chừ không thể quyết định với Mai Hạ Văn như vậy rồi.
Hóa ra là vì cô không yêu anh ta, hóa ra là trong lòng cô thật sự đã có hình bóng một người khác. Ngay khi cô còn chưa hiểu thì tình cảm đó của cô đã sớm biến chất rồi.
Nhưng trước mặt Triệu Lương Trạch, cô không thể nào nói ra những lời này được.
Một tay Triệu Lương Trạch đỡ trán, cau mày nhìn Cố Niệm Chi hồi lâu, "Thật sự không phải là bạn trai của em sao? Niệm Chi, em đừng sợ, nếu như thằng ranh Mai Hạ Văn kia có lỗi với em, anh sẽ giúp em trút giận. Còn cả Đại Hùng và Hoắc thiếu nữa!"
Cố Niệm Chi hơi buông tay, cái váy kia suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Cô hơi bối rối khoanh tay ôm lấy cái váy liền kia, cũng không dám quay đầu lại nói, "Thật sự không phải là bạn trai em. Hơn nữa, hiện tại em đã biết chuyện của anh ta và Khương Hồng Trà, do đó sẽ càng không có suy nghĩ gì nữa."
"Vậy em thích thằng đó không?" Triệu Lương Trạch đi đến bên cạnh Cố Niệm Chi, nắm chặt lấy bờ vai cô rồi xoay cô lại, "Em nói thật cho anh nghe đi, rốt cuộc em có thích nó hay không? Nếu như em thích nó, dù cho anh có phải đánh gãy chân nó, anh cũng sẽ túm nó về đây cho em!"
Cố Niệm Chi không nhịn được mới phì cười nói, "Anh Tiểu Trạch, anh còn chưa trải qua cuộc tình nào, làm sao mà hiểu được những chuyện này chứ?"
"Hừ hừ! Dù chưa được ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy rồi nhé! Những chuyện này sao làm khó được một ông vua hacker như anh chứ?!"
Gương mặt tuấn tú của Triệu Lương Trạch lộ ra vẻ tự đắc, trông vô cùng mê người.
Cố Niệm Chi nhìn anh ta, lại cảm thấy ấm áp như có một ông anh trai vậy. Cô cảm thấy loại cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác mặt mũi nóng bừng và trái tim đập loạn mỗi khi nhớ tới Hoắc Thiệu Hằng.
Cô nhắm mắt lại, nghiêng người dựa vào cửa tủ quần áo khẽ nói, "Em thật sự không thích anh ta mà! Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện với anh ta rồi."
"Chẳng phải em cho thằng đó thời gian nửa năm sao? Nếu như trong nửa năm này mà nó không thay đổi tình cảm ban đầu, em sẽ đồng ý với nó sao?" Triệu Lương Trạch nhớ rất rõ ràng, "Nếu như trong vòng nửa năm này nó đã thay lòng đổi dạ thì sao?"
"Nếu như anh ta thay lòng đổi dạ, đương nhiên là chuyện này không tính nữa. Em cũng không hề hứa hẹn chắc chắn sẽ đồng ý với anh ta." Cố Niệm Chi lắc đầu, "Hơn nữa, em cũng không yêu anh ta, sao phải cố cưỡng ép ở bên nhau làm gì?"
Đối với Cố Niệm Chi, chuyện này thật ra lại cực kì đơn giản.
Hai người đều không có tình cảm gì với nhau, đương nhiên không thể cùng chung một nhịp đập tình yêu được.
***
Buổi đêm, Cố Niệm Chi ngủ không yên, lật qua lật lại trên giường, lòng chất chứa tâm sự.
Cuối cùng, cô cũng hiểu rõ được tình cảm của mình, nhưng cô lại không hề vui mừng vạn phần mà lại sợ hãi vạn phần, đau khổ vạn phần.
Có phải Hoắc thiếu đã có bạn gái rồi không?
Cô có thể lén lút yêu anh được không?
Nếu như Hoắc thiếu biết được tâm tư của cô, liệu có khi nào lại dạy dỗ cô một trận hay không?
Đột nhiên nhớ tới nửa năm nay anh có vẻ xa lánh cô như vậy, có phải… anh đã hiểu rõ được những suy nghĩ không thể cho ai biết trong lòng cô hay không?!
Cố Niệm Chi kéo mạnh chăn lên che kín đầu, trầm giọng kêu lên một tiếng… Nếu thật sự là như vậy thì cô chẳng thiết sống nữa rồi…
Cô không còn có mặt mũi nào để gặp anh nữa, cứ để cho cô yên lặng mà chết toi luôn đi…
Cả đêm Cố Niệm Chi không ngủ được, sáng hôm sau, hai quầng mắt cô tím xanh cả vào.
Triệu Lương Trạch nhìn sắc mặt của cô, hỏi: "Em sao đấy? Đêm qua ra ngoài ăn trộm gà à?"
"Anh mới ra ngoài ăn trộm gà í." Cố Niệm Chi đấu võ mồm với anh ta, "Em học suốt cả đêm, không được sao?"
"Được chứ sao không. Ôi chao, cô bé thiên tài của chúng ta mà cũng cần học cả đêm à, em muốn người khác sống thế nào nữa hả?" Triệu Lương Trạch cười ha ha, bóc cho cô một quả trứng luộc để vào trong bát, "Sắp tới Giáng Sinh rồi, chúng ta về nhà chứ nhỉ?"
"Vâng." Cố Niệm Chi cúi thấp đầu húp cháo, "Ở đây được nghỉ từ ngay đêm trước Giáng Sinh rồi, chúng ta có thể rời khỏi nước Mỹ trước một ngày."
Cũng có nghĩa là ngày 23 tháng 12 họ sẽ rời khỏi nước Mỹ, tới ngày 24 tháng 12 là có thể về tới Đế quốc Hoa Hạ.
Nửa năm thực tập này của cô coi như đã kết thúc.
Hà Chi Sơ đã quay lại đại học B ở Thủ đô của Đế Quốc, chuẩn bị một số công việc cho khai giảng học kỳ sau. Anh ta cũng đã mua vé máy bay về nước cho cô và anh Hoàng rồi.
Vé máy bay của Cố Niệm Chi là về thành phố C, còn của anh Hoàng là về Đế đô, không cùng chung một đường.
"Tốt quá đi mất, cuối cùng cũng được về. Anh ăn mấy thứ đồ ăn kia đến hỏng hết cả khẩu vị rồi."
Triệu Lương Trạch lắc đầu, ngâm nga một bài hát, vui sướng thu dọn bát đĩa.
Cố Niệm Chi lần chần trong chốc lát rồi hỏi, "Anh Tiểu Trạch này, Hoắc thiếu đi chấp hành nhiệm vụ về chưa?"
"Vẫn chưa." Triệu Lương Trạch vừa rửa bát vừa lắc đầu, "Anh và Đại Hùng đều không liên lạc được với anh ấy, nhưng nghe nói cũng sắp rồi. Nếu là hai tháng thì tầm ngày 17, 18 gì đó anh ấy sẽ về thôi."
Cố Niệm Chi thở phào một hơi, nhưng hơi tiếp theo lại nghẹn cứng trong lồng ngực.
Cô lặng lẽ đeo balo của mình lên, rời khỏi nhà trọ, đi về phía đồi Capitol.
Khi ở trên đường, cô gọi điện cho Mai Hạ Văn.
"Niệm Chi à?! Thật sự là em sao?! Gần đây em có ổn không?"
Mai Hạ Văn cực kì vui vẻ, thầm nghĩ cuối cùng Cố Niệm Chi cũng nhịn không được nữa… Sự đắc ý như dâng trào trong lòng hắn.
Cố Niệm Chi cười khổ một tiếng, trầm giọng nói, "Lớp trưởng, em rất khỏe, anh thì sao?"
"Lớp trưởng ư? Sao em còn gọi anh là lớp trưởng chứ?" Mai Hạ Văn không bằng lòng chút nào, "Anh đã nói gì nhỉ? Còn mười ngày nữa, em sẽ là bạn gái của anh rồi!"
Cố Niệm Chi im thin thít.
Cô hít sâu một hơi, đổi điện thoại từ tay phải sang tay trái, hắng giọng một tiếng rồi nói, "Lớp trưởng này, em cảm thấy chúng ta vẫn chỉ nên làm bạn bè thì tốt hơn. Để làm người yêu thì chúng ta không thích hợp cho lắm."
"Em nói gì thế?!" Mai Hạ Văn lập tức ngây ngẩn cả người. Hắn không thể tin vào tai mình, không khỏi nhìn lại điện thoại một chút để xác nhận chắc chắn đây là số điện thoại của Cố Niệm Chi, "Em thật sự là Niệm Chi sao?"
"Vâng." Cố Niệm Chi dừng bước lại, đứng dưới những bậc thang dẫn lên đồi Capitol, quay người sang bên cạnh rồi tiếp tục nói, "Trước kia, em đã từng nói cho chúng ta thời gian nửa năm. Nếu như trong nửa năm này anh còn muốn tiến tới với em, vậy thì chúng ta có thể thử một lần."
"Anh thật sự muốn được tiến tới với em! Chẳng lẽ em định nuốt lời hay sao?" Trái tim Mai Hạ Văn đập thình thịch, không thể nói rõ được cảm giác hiện tại là gì nữa.
Hắn yêu thương Cố Niệm Chi cũng không khắc cốt ghi tâm như với Khương Hồng Trà trước kia, nhưng hắn biết rõ ràng, Cố Niệm Chi càng thích hợp làm vợ hắn hơn là Khương Hồng Trà.