Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 184

Editor: Nguyetmai

Cố Niệm Chi đợi hồi lâu, không thấy Mai Hạ Văn nói gì, bèn định cúp điện thoại, "Vậy cứ thế nhé! Lớp trưởng, em sẽ gửi trả anh sợi dây chuyền, cảm ơn anh hai năm nay đã chăm sóc và ưu ái em, chúc cho tiền đồ của anh xán lạn thênh thang."

Mai Hạ Văn lấy lại tinh thần, ủ rũ nói, "Niệm Chi, chỉ riêng việc chúng ta đã quen biết nhau hai năm nay, và việc anh đối xử với em một cách chân tình mà em lại chỉ định nói tạm biệt với anh qua điện thoại thôi sao?"

Cố Niệm Chi chán chẳng buồn nói nữa.

"Niệm Chi, anh và em là bạn học hai năm, anh là hạng người gì, em còn không hiểu sao?"

Giọng nói của Mai Hạ Văn trầm xuống, trên mặt mang theo nụ cười tỉnh táo và lý trí.

Cố Niệm Chi thầm nghĩ, đúng là tôi không hiểu anh là hạng người gì thật. Nếu không, vì sao anh lại ngoài miệng nói muốn chờ tôi, nhưng đằng sau lại dây dưa không rõ với Khương Hồng Trà chứ?

Đối với lời nói của Khương Hồng Trà, cô tin tưởng tám phần, hai phần còn lại, xem như cũng có chút nghi vấn, bởi vì cô chưa từng nhìn thấy chứng cứ thực chất nào.

"Được rồi, Niệm Chi, nếu em không muốn tiến tới với anh, anh cũng không ép buộc em. Mai Hạ Văn anh chưa từng làm gì có lỗi với em, nhưng cũng không sẽ không đeo bám em." Mai Hạ Văn nằm ngửa trên ghế xô-pha, gác cả hai chân lên bàn trà, châm một điếu thuốc, hút một hơi, "Nhưng mà, bởi vì em sắp trở về, lại đúng vào đêm Giáng Sinh, anh đã liên lạc với các bạn đại học từ trước, muốn tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn để đón gió tẩy trần cho em rồi."

"Không cần đâu." Cố Niệm Chi vội vàng từ chối, "Các anh tự tiệc tùng với nhau đi, em còn có việc."

"Niệm Chi, chúng ta không làm người yêu được thì cũng có thể làm bạn bè chứ?" Mai Hạ Văn yên lặng nhìn lên những bức phù điêu thiên sứ trên trần nhà, "Anh đã gửi thiếp mời hết rồi, nói là tổ chức tiệc mừng đón em về mà, căn bản cũng không nói gì khác, em có thể nể mặt chút được không?"

Cố Niệm Chi nhíu mày, không nói gì, không biết từ chối anh ta thế nào.

Nhưng Mai Hạ Văn không cho cô cơ hội từ chối, "Niệm Chi, nói thật, vì em muốn tới Đế đô làm nghiên cứu sinh, anh đã cố gắng thuyết phục người nhà anh để mở một công ty mới ở Đế đô vì muốn bên em lúc em đi học rồi. Bây giờ em không muốn tiến tới với anh, anh hiểu. Nhưng em đâu cần tuyệt tình như thế chứ, được không? Coi như là một lần tụ tập bạn học cũ mà thôi, các bạn trong ký túc xá của em cũng sẽ tới. Không tin em cứ hỏi các cô ấy mà xem, Phương Trà Xanh, Yêu Cơ, còn cả Tào Nương Nương đều đã đặt vé máy bay, sẽ bay từ thành phố C đến Đế đô đấy."

"Ồ? Các chị ấy cũng đến sao?" Cố Niệm Chi có chút động lòng, nhưng cô cũng rất cẩn thận, không muốn Mai Hạ Văn tạo ra cái gọi là "chuyện đã rồi" nên nhắc nhở anh ta, "Muốn em đến cũng được, nhưng anh không thể nói những lời này nọ làm sai lệch dư luận."

"Cái gì mà nói những lời này nọ làm sai lệch dư luận chứ?" Mai Hạ Văn cười lắc đầu, "Em cho rằng anh không biết xấu hổ đến thế sao? Biết rõ em sẽ từ chối, chẳng lẽ anh còn tự chuốc lấy nhục nhã hay sao?"

Hắn hiểu tính tình của Cố Niệm Chi, cô không phải là loại người miễn cưỡng chấp nhận thứ gì đó chỉ vì thể diện.

Có thể là bởi vì cô còn nhỏ, nhưng, cũng có thể là do từ nhỏ đến lớn cô đều chưa từng chịu uất ức bao giờ chăng?

Mai Hạ Văn loáng thoáng cảm thấy có chút không bình thường, nhưng cũng không muốn nghĩ quá sâu về vấn đề đó.

Giờ phút này, hắn chỉ cần Cố Niệm Chi tới tham gia bữa tiệc là được.

Thiếp mời cũng đã gửi đi, trung tâm chuyên tổ chức tiệc cũng đã làm việc xong, tiền đặt cọc cũng đã giao rồi, hắn không muốn hủy bỏ bữa tiệc này.

Trước mặt các bạn học, hắn không thể vứt thể diện của mình đi được. Huống chi lần này những bạn học được mời đến, đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, không phú thì quý, không phải là những bạn học xuất thân bình dân, ngoại trừ một mình Cố Niệm Chi ra.

"Thôi được rồi, lớp trưởng, em sẽ tin anh một lần." Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, "Anh nhắn cho em địa chỉ, tới lúc đó em sẽ đến."

Vé máy bay của cô là từ đặc khu Washington nước Mỹ tới thẳng thành phố C, Cố Niệm Chi dự định sẽ bay thẳng từ sân bay quốc tế thành phố C tới Đế đô.

Mai Hạ Văn búng tay một cái, trên mặt nở nụ cười hài lòng, "Thật đúng là bạn học tốt, anh sẽ nhắn địa chỉ cho em, đêm Giáng Sinh gặp nhau nhé! Em không cần mang quà cáp gì cả, chỉ cần mang sợi dây chuyền kia trả lại cho anh là được."

Cố Niệm Chi cầu còn không được, luôn miệng đồng ý, sau đó mới cúp điện thoại. Cô thỏa mãn duỗi lưng một cái, tiếp tục công việc của mình.

Một ngày bận rộn trôi qua, quay về nhà trọ, cô lập tức liên lạc với mấy người chị cùng phòng ký túc xá của mình là Phương Trà Xanh, Yêu Cơ và Tào Nương Nương.

"Em chào ba chị!"

Cố Niệm Chi vẫy tay chào các cô trong video, vẻ mặt tươi cười hôn gió với mỗi người, "Có nhớ em không nào?!"

"Đương nhiên là nhớ rồi!" Phương Trà Xanh, Yêu Cơ và Tào Nương Nương cực kỳ vui vẻ, "Em sắp về à? Chúng ta sẽ gặp nhau ở Đế đô đúng không? Lớp trưởng nói sẽ tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn ở Đế đô để đón em về đấy!"

Nghe thấy ba người đều nói giống với Mai Hạ Văn, trong lòng Cố Niệm Chi cũng nhẹ nhàng hơn một nửa.

Chỉ cần có ba người chị cùng phòng này ở đó, cô sẽ không bị ăn thiệt thòi.

Lúc ăn cơm tối, Cố Niệm Chi nói với Triệu Lương Trạch chuyện mình định sau khi về nước sẽ đi Đế đô họp lớp.

Triệu Lương Trạch nghe thấy bữa tiệc là do Mai Hạ Văn tổ chức thì trầm ngâm nói, "Thằng đó vẫn còn chưa hết hy vọng sao?"

"Không phải, em đã nói rõ với anh ta rồi. Mặc dù anh ta không vui nhưng cũng không phải là người không nói lý." Cố Niệm Chi thận trọng hỏi ý kiến của Triệu Lương Trạch, "Anh Tiểu Trạch, thật ra mà nói, em cũng có chỗ không đúng. Lúc trước đúng là em không nên nhất thời xúc động, đồng ý ước hẹn nửa năm với anh ta. Giờ mặc dù chia tay, nhưng…"

"Niệm Chi, em đừng tự trách mình. Chuyện này em không có gì sai cả." Triệu Lương Trạch vội vàng an ủi cô, "Đừng nói là kết hôn xong còn có thể ly hôn, ngay cả bạn trai bạn gái thực sự cũng còn có thể chia tay mà. Sinh thần bát tự* của em và thằng đó còn chưa tính đâu, nói gì đến ai có lỗi với ai chứ?! Nó dựa vào cái gì mà như thế? Chỉ bằng cái mặt của nó đẹp trai hơn người khác sao?"

(*) Sinh thần bát tự: Còn gọi tắt là bát tự, dùng để chỉ ngày, tháng, năm sinh, can chi của một người lúc mới chào đời. Ngày, giờ, tháng, năm tổng cộng là tứ trụ can chi, mỗi trụ có hai chữ, tổng là tám chữ (bát tự). Thông thường khi hai bên gia đình đính ước sẽ trao đổi canh thiếp có ghi sinh thần bát tự của đôi bên để tính toán lương duyên.

Cố Niệm Chi không nhịn được cười, "Anh Tiểu Trạch, không ngờ anh cũng độc mồm độc miệng thật đấy!"

"Anh độc mồm độc miệng á? Vậy thì em còn chưa nghe được lúc Hoắc thiếu độc mồm độc miệng rồi." Triệu Lương Trạch chậc chậc hai tiếng, "Được rồi, em muốn đi họp lớp thì cứ đi đi, mình đi thẳng ngồi ngay, có gì mà phải sợ."

Mặc dù Triệu Lương Trạch nói không cần sợ nhưng anh ta vẫn chuẩn bị chu toàn cho Cố Niệm Chi.

Buổi tối trước khi về nước một ngày, Triệu Lương Trạch gọi Cố Niệm Chi tới phòng mình, tỏ vẻ thần bí nói với cô, "Niệm Chi, anh cho em xem mấy bức ảnh, nhưng mà em phải hứa, không được cho Hoắc thiếu biết là anh cho em xem nhé!"

"Ảnh gì thế ạ?" Cố Niệm Chi vô cùng tò mò nhưng vẫn nói rất thật lòng, "Nếu như Hoắc thiếu hỏi, em sẽ không nói dối chú ấy."

Triệu Lương Trạch lườm cô một cái, "Có cần phải nghe lời như thế không? Anh đã phải bất chấp sự nguy hiểm tới tính mạng để suy nghĩ cho em đấy, chút thể diện này mà cũng không cho anh sao?"

"Anh Tiểu Trạch!" Cố Niệm Chi ôm lấy cánh tay Triệu Lương Trạch lắc qua lắc lại, kéo dài giọng nũng nịu nói, "Anh biết em nghe lời Hoắc thiếu nhất mà! Em cam đoan, chỉ cần Hoắc thiếu không hỏi tới, em nhất định sẽ không nói."

Triệu Lương Trạch liếc xéo cô một cái, "Em thề đi!"

"Em thề, nếu như em chủ động nói ra, em sẽ…"

Cố Niệm Chi còn chưa nói xong, Triệu Lương Trạch đã không đành lòng, "Được rồi, được rồi, anh tin em. Bởi vì chuyện này không hề liên quan gì đến Hoắc thiếu nên anh mới dặn dò em như thế."

Nói xong, Triệu Lương Trạch mới mở thư mục ảnh giường chiếu của Mai Hạ Văn và Khương Hồng Trà ra.

Những hình ảnh này không phải số ảnh mà người bọn họ phái đi đã chụp về được mà là lấy từ trong bộ nhớ đám mây của Khương Hồng Trà ra, đều là do Khương Hồng Trà tự chụp lại cả.

Mỗi một bức đều đã được chỉnh sửa photoshop khiến cho chính bản thân cô ta đẹp lộng lẫy từng chi tiết.

Nhưng mà, khi những bức ảnh đã qua chỉnh sửa này rơi vào tay một cao thủ máy tính như Triệu Lương Trạch thì chúng đều đã được phục hồi lại nguyên trạng.

Vì để không gây "độc hại" cho đôi mắt Cố Niệm Chi, Triệu Lương Trạch đã che mờ toàn bộ những bộ phận nhạy cảm đi.

Cố Niệm Chi trợn mắt há mồm nhìn những bức ảnh đó, sau đó vội vàng che kín đôi mắt mình, giậm chân nói, "Anh Tiểu Trạch! Sao lại cho em xem mấy cái hình này?! Anh cố tình làm cho em đau mắt hột sao?!"

"Anh đã che hết rồi, sao lại đau mắt hột được?" Triệu Lương Trạch vội vàng tắt đi, "Nhưng mà đúng là không đẹp thật, chỉnh sửa xong thì nhìn cũng được, nhưng sau khi bị anh khôi phục lại thì nhìn quá buồn nôn."

"Anh lại còn xem kỹ nữa à?!"

Cố Niệm Chi vừa bịt mắt vừa bấu chặt lấy cánh tay Triệu Lương Trạch, véo một cái thật mạnh.

Triệu Lương Trạch thoạt nhìn có vẻ rất thư sinh, nhẹ nhàng, nhưng thật ra trên người toàn là cơ bắp cứng rắn.

Cố Niệm Chi nhéo mà thấy đau cả tay, vội vàng nhả ra, đẩy Triệu Lương Trạch một cái, "Anh Tiểu Trạch, anh xấu xa quá đấy!"

Triệu Lương Trạch cười ha ha, đưa một phong thư cho cô: "Cầm lấy, nhỡ mà Mai Hạ Văn có gì không bình thường, em cứ thoải mái mà vung ra những bức ảnh của cậu ta và nhân tình này trước mặt các bạn học đi!"

Cố Niệm Chi he hé mắt thăm dò một chút, thấy trên màn hình máy tính của Triệu Lương Trạch không còn những bức ảnh kia nữa mới mở to mắt ra, nhận lấy phong thư trong tay Triệu Lương Trạch, nói giọng lấy lòng, "Anh Tiểu Trạch tính toán chu đáo thật đấy!"

Có tấm bùa hộ thân này, đúng là cô không cần phải lo lắng sẽ xảy ra sự cố gì trong bữa tiệc nữa.

Buổi rối, sau khi cô đã sắp đồ xong, chuẩn bị đi ngủ thì Hà Chi Sơ gọi điện tới.

Hai tháng nay, Hà Chi Sơ rất ít liên lạc với cô, hầu hết đều chỉ qua email, hiếm khi gọi điện thoại tới.

Lúc cầm điện thoại lên, Cố Niệm Chi cảm thấy giọng nói của Hà Chi Sơ có hơi lạ lẫm một chút, nhưng anh ta chỉ nói mấy câu là đã nhanh chóng quen thuộc trở lại.

"Niệm Chi à, sắp đồ xong chưa?"

Hà Chi Sơ ngồi trong phòng ký túc xá cho giáo sư của trường đại học B ở Đế đô, vừa làm việc vừa đeo tai nghe nói chuyện với Cố Niệm Chi.

"Em chuẩn bị đồ xong rồi ạ! Cảm ơn Giáo sư Hà đã tiếp đón nhiệt tình. Ngày mai em sẽ về nước."

Cố Niệm Chi lịch sự lễ phép nói.

Giữa người với người chính là như vậy, càng lịch sự, lễ phép thì quan hệ của hai người lại càng lạnh nhạt.

Trong lòng Hà Chi Sơ ấm ức đến phát hoảng nhưng không có biểu lộ gì, chỉ thản nhiên gật đầu, nói: "Thuận buồm xuôi gió nhé!"

"Vâng, cảm ơn Giáo sư Hà!"

Cố Niệm Chi lễ phép chào hỏi, sau đó cúp điện thoại.

Giờ thì Cố Niệm Chi lại không ngủ được nữa, cô nghĩ có lẽ nhiệm vụ của Hoắc thiếu đã kết thúc rồi nhỉ?

Cô nhớ rõ lần trước Triệu Lương Trạch nói là khoảng ngày 17 hoặc 18 tháng 12, mà hôm nay đã là ngày 22 rồi.

Cô do dự trong chốc lát, vuốt ve chiếc điện thoại hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng.

Đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu nhưng không có ai nghe máy.

Cố Niệm Chi thở dài một tiếng, vội vàng cúp điện thoại.

Không ai nhấc máy cũng tốt. Dù cho bên kia có người nhận cuộc gọi, cô cũng sẽ lập tức cúp điện thoại ngay thôi.

Đối với cô mà nói, hiện tại đã biết rõ tình cảm của mình rồi, lá gan cô lại càng ngày càng nhỏ, không dám làm mình làm mẩy giống như trước nữa, chỉ muốn lại gần anh hơn một chút thôi.

Đêm nay, Cố Niệm Chi có tâm sự, trằn trọc lăn qua lộn lại trên giường mãi vẫn không ngủ được.

Sáng hôm sau, năm giờ cô đã rời giường, đi ra sân bay với Triệu Lương Trạch.

Hai người lỉnh kỉnh túi to túi bé, hành lý phải gửi hết bốn vali to mới chuyển được hết đồ đạc về.

Thấy hai quầng mắt của Cố Niệm Chi lại xanh đen, Triệu Lương Trạch bèn cười hỏi cô, "Vui quá nên không ngủ được à?"

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, "Vâng, đúng là rất kích động, nhưng em vẫn có thể ngủ trên máy bay mà."

Máy bay từ Mỹ về Đế quốc Hoa Hạ mất từ mười hai đến mười bốn tiếng, thật sự rất nhàm chán nên hoàn toàn có thể ngủ trên đường về.

Hà Chi Sơ mua vé máy bay khoang hạng nhất cho Cố Niệm Chi, Triệu Lương Trạch thì có công tác phí. Anh ta vốn ở khoang thương gia, nhưng sau khi anh ta vác cái khuôn mặt tuấn tú của mình đi nói mấy câu với tiếp viên hàng không, tiếp viên hàng không liền chủ động thăng hạng vé của anh ta, đưa anh ta lên khoang hạng nhất.

Thấy Triệu Lương Trạch đang vô cùng đắc ý ngồi xuống vị trí đối diện với cô, Cố Niệm Chi vô cùng kinh ngạc hỏi, "… Anh tự bù tiền vé à?"

"… Anh quét vé mặt."

Triệu Lương Trạch sờ mặt mình, liếc một ánh mắt đưa tình với Cố Niệm Chi. Cố Niệm Chi tỏ vẻ buồn nôn, sau đó vui vẻ ngủ thiếp đi. Có Triệu Lương Trạch ở bên cạnh, cô ngủ vô cùng an ổn. Cả quãng đường bình an vô sự, cô ngủ tới mười tiếng mới tỉnh.

Triệu Lương Trạch cũng đang ngủ, dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt tuấn tú của anh trông rất sáng sủa, mượt mà. Cố Niệm Chi còn nhìn thấy mấy cô tiếp viên hàng không thỉnh thoảng lại tới đắp chăn cho Triệu Lương Trạch nữa…

Cô len lén cười thầm, lấy mặt nạ dưỡng da từ trong túi xách của mình ra rồi đắp lên.

Còn hai tiếng nữa sẽ hạ cánh, cô muốn chỉnh trang lại mặt mũi cho đẹp đẽ còn về nước gặp gỡ bạn bè.

Triệu Lương Trạch cũng tỉnh lại theo. Vừa mở mắt ra đã trông thấy một cô gái mặt mũi trắng bệch đang ngồi đối diện, anh ta vô cùng kinh hãi nhưng cũng nhanh chóng ý thức được là Cố Niệm Chi đang đắp mặt nạ dưỡng da.

"Em thật là, ở trên máy bay mà cũng đắp mặt nạ sao?" Triệu Lương Trạch khịt mũi coi thường, "Ở Mỹ nửa năm giờ cũng chú ý đến nhan sắc thế à?"

"Trước kia em chưa tới mười tám tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên trắng nõn nà. Giờ lớn tuổi rồi, trưởng thành hơn, đương nhiên cần phải chăm bảo dưỡng một chút!"

Cố Niệm Chi nói chí khí hùng hồn khiến cho thanh niên qua năm mới sẽ tròn hai mươi sáu tuổi như Triệu Lương Trạch cảm thấy uất ức đến trào máu.

"Chú ý một chút đi! Đừng có nói chuyện tuổi tác trước mặt đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông đã có tuổi." Triệu Lương Trạch chỉ hận không thể trừng chết Cố Niệm Chi, "Anh hiện giờ đang ở độ tuổi được hoan nghênh nhất đấy! Anh là sự kết hợp giữa ông chú và tiểu thịt tươi, em hiểu chưa!"

Cố Niệm Chi cười đến gập cả người, "Ôi giời ôi! Mặt nạ của em! Anh Tiểu Trạch, anh đừng nói nữa, mặt nạ của em sắp rơi mất rồi!"

Triệu Lương Trạch thấy cô cười vui vẻ cũng không nhịn được cười, duỗi cái chân dài ra đạp đạp cô, "Em đi một mình tới Đế đô được chứ? Anh vừa nhận được tin của Đại Hùng, phải về nhận nhiệm vụ."

Anh ta ở Mỹ mấy tháng nay cũng đã nghẹn thảm rồi, chỉ muốn lập tức quay trở về trụ sở để phô bày kỹ năng bản lĩnh của mình thôi.

Cố Niệm Chi gật đầu ngay, "Không sao ạ. Em ở lại Đế đô một đêm, ngày hôm sau sẽ bay trở về."

Cuối cùng cũng về đến địa bàn của mình, Triệu Lương Trạch liên lạc với người ở Đế đô, dặn họ hỗ trợ để mắt tới Cố Niệm Chi xong mới yên tâm quay về trụ sở.

Sau khi hai người xuống máy bay, Cố Niệm Chi ở lại sân bay để bay đi Đế đô.

Triệu Lương Trạch mang hành lý về trụ sở.

Hai người chia tay luôn ở sân bay, Cố Niệm Chi lại nhìn Triệu Lương Trạch một chút, "Anh Tiểu Trạch, anh có tin gì của Hoắc thiếu không?"

"Vẫn không có." Triệu Lương Trạch xoa đầu cô, "Có lẽ là sắp về rồi. Ngày mai em về, bọn anh sẽ đi đón em."

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, kéo chiếc vali màu hồng phấn hoa đào của mình đi lên máy bay tới Đế đô.

Từ Mỹ về thành phố C là khoảng mười một giờ hơn buổi sáng, cô mất một tiếng lấy hành lý mới lên máy bay đi Đế đô.

Ba tiếng sau, lúc hai giờ chiều, Cố Niệm Chi ra khỏi sân bay thủ đô, đi tới địa chỉ mà Mai Hạ Văn đã nhắn tới. Địa chỉ ở thủ đô của Mai Hạ Văn nằm trong khu vực Tam Hoàn, cũng là một khu vực rất sầm uất.
Bình Luận (0)
Comment