Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 196

Editor: Nguyetmai

Hoắc Thiệu Hằng muốn tự mình xuống bếp sao?

Cố Niệm Chi vô cùng kích động, lần cuối cùng cô được ăn đồ do đích thân anh nấu là vào năm mười hai tuổi, khi vừa đi theo anh.

Sau này, nơi ăn cơm của cô là tại nhà ăn của doanh trại quân đội, mặc dù cũng là thức ăn chuyên cung cấp cho sĩ quan cấp tướng, nhưng mà đều được nấu trong nồi lớn, không ngon bằng mấy món do Hoắc Thiệu Hằng làm.

"Bác Hoắc ơi, chúng ta mau ra ngoài đi, ở đây chật chội quá, chú Hoắc không xoay người được đâu."

Cố Niệm Chi rất vui vẻ dỗ dành Tống Cẩm Ninh ra ngoài.

Hai người đi ra phòng khách, tiếp tục vui vẻ nói về những chủ đề mà cả hai đều cảm thấy thú vị như quần áo, giày, túi xách như hai người bạn.

Càng nói chuyện nhiều với Tống Cẩm Ninh, Cố Niệm Chi càng chắc chắn ký ức của Tống Cẩm Ninh thực sự dừng lại khi bà mười tám tuổi, cách hiện tại gần ba mươi năm.

Những thương hiệu mà bà quen thuộc đều đã không còn tồn tại, mà những thương hiệu mới xuất hiện thì bà cũng không biết chúng.

Bệnh này rốt cuộc là bệnh gì vậy?

Tại sao những chuyện trước năm mười tám tuổi đều nhớ rất kĩ, chỉ quên độc những chuyện sau năm mười tám tuổi chứ?

Hơn nữa, từ đó về sau cứ qua một ngày là lại quên đi những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm trước, trừ những chuyện đã xảy ra trước năm bà mười tám tuổi.

Cố Niệm Chi định lúc nào có thời gian phải gặp Trần Liệt một chuyến, hỏi thăm cụ thể xem tình hình liên quan đến Tống Cẩm Ninh.

Hai người ở phòng khách nói chuyện chưa đến nửa tiếng thì bỗng có một mùi thơm bay ra từ trong phòng bếp nhỏ.

Tuyến nước bọt của Cố Niệm Chi tự động tiết ra, thèm quá.

Sao có thể thơm đến vậy được chứ!

Đó là mùi thơm thuần túy nhất của thức ăn, có đậu Hà Lan, có hải sản, hình như còn có cả trứng gà nữa.

Cố Niệm Chi hít hít ngửi ngửi rồi bất giác lần mò tới trước cửa phòng bếp.

Hoắc Thiệu Hằng đang cầm cái chảo đổ cơm rang ra đĩa.

Thấy Cố Niệm Chi thò đầu vào, anh hơi nhướng mày, hỏi: "Cháu vẫn ăn được nữa à?"

Cố Niệm Chi gật đầu như trống bỏi: "Được ạ, được ạ!"

Hoắc Thiệu Hằng cạn lời. Anh bình tĩnh quay người, lại lấy thêm một cái bát nhỏ, múc cho cô một bát cơm chiên Dương Châu.

Tống Cẩm Ninh cũng đi vào nhưng lại không dám đi lên trước, chỉ hơi sợ sệt đứng sau lưng Cố Niệm Chi.

Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn bà, cũng không nói gì, chỉ đặt một đĩa ngọc băng hình hoa địa lan trắng lên trên bàn, trên đĩa là cơm rang vàng óng ả. Mỗi hạt cơm đều chắc nịch vàng ươm, mỗi một hạt đều được trứng bao phủ. Hạt đậu Hà Lan tươi mới vừa ngọt vừa giòn, mặc dù tôm bóc vỏ là đồ đông lạnh nhưng lại được ướp với rượu Thiệu Hưng, cực kì ngon lành, còn không có cả mùi tanh.

Gần như chỉ hai ba miếng, Cố Niệm Chi đã ăn sạch món cơm chiên Dương Châu trong chiếc bát nhỏ của mình. Ăn xong cô vẫn còn cảm thấy chưa đã thèm, chỉ muốn cầm bát lên liếm thêm lần nữa.

Thật sự quá ngon, hương vị đó giống như có sức lôi cuốn kỳ lạ, làm cho vị giác của Cố Niệm Chi như sống lại sau cơn sốt.

Tống Cẩm Ninh ngồi yên phía đối diện Cố Niệm Chi, cầm thìa lên bắt đầu ăn cơm rang.

Ăn một lát, lông mày của bà nhíu lại, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng với vẻ nghi ngờ, sau đó lại nhìn về phía Cố Niệm Chi.

"Sao thế ạ? Không ngon sao? Hay là để cháu ăn giúp cho..." Cố Niệm Chi đã vươn tay ra, thật sự muốn "quét sạch" giúp Tống Cẩm Ninh.

Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt tay cô, kéo lại, ánh mắt trở nên nghiêm khắc: "Cháu không thể ăn nữa!"

Cố Niệm Chi hơi mím môi, lẳng lặng đứng dậy đi rót trà.

Lúc này, Tống Cẩm Ninh nhẹ nhàng hỏi Hoắc Thiệu Hằng: "Xin hỏi, làm sao mà cậu có thể nấu ra hương vị này?"

"Học của người ta." Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng nói, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tống Cẩm Ninh rồi quay sang gọi Cố Niệm Chi: "Có muốn ra ngoài đi chơi không?"

"Có ạ, có ạ!" Cố Niệm Chi vội vàng đặt khay trà xuống trước mặt Tống Cẩm Ninh, nói: "Bác Hoắc này, bác ăn cơm rang xong thì uống tách trà Phổ Nhĩ cho đỡ ngấy nhé!" Nói xong cô lại nghiêng đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, đôi mắt như lóe lên những ngôi sao nhỏ: "Chú dẫn cháu ra ngoài chơi thật ạ?"

"Hôm nay là ngày Boxing day (ngày tặng quà), trong các cửa hàng ở Đế Đô sẽ có rất nhiều thứ hay ho." Hoắc Thiệu Hằng tránh người sang một bên, nói: "Không phải cháu vẫn luôn muốn mua sắm sao?"

"A a a! Đúng vậy, đúng vậy!" Cố Niệm Chi nháy mắt với Tống Cẩm Ninh nói: "Bác cứ từ từ ăn nhé, cháu ra ngoài mua đồ một chút."

Tống Cẩm Ninh hơi nghi hoặc gật đầu nhưng vẫn nhìn Hoắc Thiệu Hằng nói: "...Hương vị này rất quen thuộc, tôi cũng có thể làm ra loại hương vị này."

"Vậy sao?"

Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười không để ý lắm, kéo tay Cố Niệm Chi rời đi.

***

Cố Niệm Chi đi theo Hoắc Thiệu Hằng từ tầng ba đi xuống, nhỏ giọng hỏi anh: "...Tại sao mẹ của chú lại hỏi chú rằng hương vị đó rất quen thuộc ạ?"

"Bởi vì đó là món cơm rang mà bà ấy thường làm cho chú khi chú còn nhỏ, cũng là món hồi đó chú thích ăn nhất." Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên đáp.

Cố Niệm Chi đang định lộ ra vẻ mặt thương cảm thì Hoắc Thiệu Hằng lại đưa hai tay lên, nhéo nhéo khuôn mặt của cô rồi nói: "Cháu đừng có nghĩ quá nhiều, chú không đa sầu đa cảm tới mức đó đâu!"

Lực tay của Hoắc Thiệu Hằng khá lớn khiến khuôn mặt trắng nõn của Cố Niệm Chi xuất hiện hai vệt đỏ ửng, làm anh không nhịn được cười, vỗ nhẹ vào mặt của cô rồi quay người đi xuống tầng dưới.

Vừa đến ngã rẽ, họ lại gặp được Hoắc Gia Lan đang vội vàng đi lên.

"Ơ? Sao cả hai người đã đi xuống rồi?" Hoắc Gia Lan ngẩng đầu chào hỏi cả hai: "Gặp cô Tống rồi ạ?"

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, nói: "Làm phiền!"

Cố Niệm Chi đi ở phía sau, che đi đôi má đã đỏ lên của mình, lén lút lườm Hoắc Thiệu Hằng một cái rồi thò đầu từ sau lưng anh ra hỏi: "Chị Lan, sao chị lại gọi bác Hoắc là cô Tống thế ạ?"

Mặc dù Tống Cẩm Ninh họ Tống, thế nhưng bà đã gả vào nhà họ Hoắc rồi thì phải gọi là "cô Hoắc" mới đúng chứ!

Tuy hiện giờ phụ nữ của Đế quốc Hoa Hạ cưới xong cũng không đổi họ thành họ của chồng, nhưng bình thường sau khi lấy chồng, mọi người đều sẽ gọi theo họ chồng để phân biệt với phụ nữ độc thân và phụ nữ đã có chồng.

Ngày hôm qua, Cố Niệm Chi đã nhạy cảm phát hiện ra, chỉ có mình cô gọi Tống Cẩm Ninh là "bác Hoắc", còn những người khác, bao gồm cả người hầu đều gọi Tống Cẩm Ninh là "bà Tống" hoặc "cô Tống ".

Đôi mắt hạt dẻ sáng ngời của Hoắc Gia Lan khẽ chớp vài cái đầy hứng thú, nhìn Hoắc Thiệu Hằng rồi cười nói: "Anh họ cả, anh còn chưa nói cho em Cố biết sao?"

Hai tay Hoắc Thiệu Hằng đút trong túi quần, liếc mắt nhìn Cố Niệm Chi: "Chú ra ngoài hút thuốc." Nói xong, anh nhanh chân đi thẳng xuống dưới, không có ý định giải thích gì cả.

Đôi mắt to ướt át mơ màng của Cố Niệm Chi nhìn về phía bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng, rồi lại nhìn về phía Hoắc Gia Lan đang cười bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà em không biết ạ?"

"Chờ chính anh họ nói với em sẽ tốt hơn."

Hoắc Gia Lan vỗ vỗ vai của cô, mỉm cười theo bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng rồi nhã nhặn thả bước lên tầng trên.

Cố Niệm Chi quay đầu nhìn những đường cong xinh đẹp của Hoắc Gia Lan, trong lòng hâm mộ thở dài một hơi, thầm nghĩ, muốn có được kiểu eo như thế này, chân như thế này, mông như thế này thì mình phải thật chăm chỉ tập luyện mới được.

Ngay cả lúc ở nhà, Hoắc Gia Lan cũng ăn mặc rất nghiêm chỉnh. Hôm nay, cô ấy mặc một bộ sườn xám màu hồng tím, may viền lông cáo trắng như tuyết, phô bày trọn vẹn những đường cong trên cơ thể của cô.

Khi đi cầu thang bộ, Cố Niệm Chi cảm thấy eo của cô ấy đã uốn éo rất nhẹ nhàng mềm dẻo, cứ như sắp vặn thành hình số tám vậy.

Đương nhiên, điều đó cũng không phải do Hoắc Gia Lan cố ý mà bởi vì dáng người nảy nở tuyệt đẹp của cô ấy, cộng thêm với bộ sườn xám ôm chặt kia, khi lên cầu thang nhất định phải uốn éo như vậy, không thể làm khác được.

Cố Niệm Chi nhìn không chớp mắt, thật sự rất muốn học được phong cách quyến rũ mà không quá lộ liễu này.

Dù sao, cô cũng vẫn còn là một đứa trẻ mà…

Cố Niệm Chi lặng lẽ thở dài, đi xuống lầu rồi vẫn không ngừng quay đầu nhìn lén phong thái đi lên của Hoắc Gia Lan.

Tới khi không còn nhìn thấy nữa thì cô mới hậm hực quay đầu đi, vừa ngước mắt đã thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đút một tay vào túi quần, tay còn lại thì cầm điếu thuốc, tựa vào lan can tầng dưới cùng để đợi cô.

"Nhìn cái gì mà mê mẩn thế? Cháu không sợ lúc đi xuống trượt chân ngã chổng vó à?"

Hoắc Thiệu Hằng đưa bàn tay đang đút túi quần ra về phía cô.

Cố Niệm Chi nắm lấy tay anh rồi nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay kia: "Chú Hoắc, chú định hút thuốc trong phòng ạ?"

"Cháu đi thay quần áo trước đi, chờ chú hút hết điếu này đã."

Hoắc Thiệu Hằng buông tay cô ra, đi về phía cửa phòng.

Cố Niệm Chi trở về phòng thay quần áo, mặc áo khoác Duffle của Burberry, đeo ba lô của Muberry rồi đi ra ngoài.

Vừa ra tới cửa, cô đã nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đi từ trong phòng ngủ bên cạnh ra, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh tím than, bên ngoài khoác áo da hơi dài màu đen. Không phải kiểu áo jacket mà là loại áo vest thoải mái, hơi bó eo, cũng khá giống với trang phục của thợ săn, nhưng không rườm rà như trang phục thợ săn. Nhìn nó nhẹ nhàng hơn áo khoác ngoài, nhưng lại dầy dặn ấm áp hơn áo vest lông cừu.

Chiếc áo đó khoác trên người Hoắc Thiệu Hằng làm nổi bật đôi chân dài và bờ vai rộng của anh, càng làm cho anh tăng thêm khí thế, giống như từ trên tạp chí thời trang cấp thế giới bước ra vậy, thế nhưng những người mẫu nam kia, làm sao có thể đẹp được bằng nửa Hoắc Thiệu Hằng chứ?

Cố Niệm Chi nhìn mà mê mẩn.

"Đi thôi, ngẩn người ra đó làm gì."

Hoắc Thiệu Hằng đi ngang qua cô, vừa đi vừa móc chìa khóa xe của mình từ trong túi áo ra.

Cố Niệm Chi đi theo Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài.

Hai người bọn họ mặc thường phục đi chơi, Hoắc Thiệu Hằng cũng chỉ sắp xếp vài lính cảnh vệ mặc thường phục âm thầm theo dõi bảo vệ từ chỗ tối mà thôi, chứ không gióng trống khua chiêng hoành tráng như lần đón Cố Niệm Chi hôm trước.

"Đi đâu ạ?" Cố Niệm Chi vừa chui vào trong xe của Hoắc Thiệu Hằng, vừa thận trọng hỏi: "Chú Hoắc, chú có biết lái xe chứ ạ?"

Mọi lần đi xe đều do Phạm Kiến lái, mấy ngày này anh ta được nghỉ, Hoắc Thiệu Hằng cũng không muốn tìm người khác lái xe cho anh.

Hoắc Thiệu Hằng không nhìn cô, vừa khởi động ô tô vừa thản nhiên nói: "Không biết, làm sao bây giờ?"

"Không biết còn có thể làm sao được ạ?" Cố Niệm Chi trừng mắt nhìn anh một lúc, nhìn những đường cong tuấn tú của anh, cô bỗng bật cười khẽ, lẩm bẩm rất nhỏ: "Vâng, vâng, vâng, chú đẹp trai chú nói cái gì cũng được, chú muốn làm thế nào thì làm thế đó thôi."

"Nói cái gì đấy?" Cuối cùng, Hoắc Thiệu Hằng liếc xéo cô một cái: "Ngồi cho vững, thắt dây an toàn vào!"

Cố Niệm Chi thắt dây an toàn xong lại bắt đầu khen chiếc Bentley này từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài.

Cách nói chuyện của cô thì vừa khoa trương vừa nói nhiều, Hoắc Thiệu Hằng vừa nghĩ chuyện của mình, vừa coi giọng nói của cô như là nhạc đệm vậy, dù sao Cố Niệm Chi nói chuyện cũng không cần anh đáp lời. Thời gian ở cạnh cô luôn luôn rất nhẹ nhàng, cảm giác trôi qua cũng rất nhanh.

Dường như không bao lâu, bọn họ đã tới một khu trung tâm mua sắm nổi tiếng của Đế Đô ở quảng trường Trại Ngang.

Hoắc Thiệu Hằng dừng xe trong hầm để xe, Cố Niệm Chi hứng chí chui ra khỏi xe, đưa tay ra quay một vòng tại chỗ rồi vui vẻ nói: "Bãi đỗ xe này, còn lớn hơn cả mấy cái mall ở bên Mỹ nữa!"

Hoắc Thiệu Hằng khóa xe lại, sắc mặt không thay đổi: "Đi thôi, tới tầng tám!"

Những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới đều nằm trên tầng tám của trung tâm thương mại Trại Ngang.

Cố Niệm Chi đuổi theo, vừa quan sát trong bãi đỗ xe dần đông người lên, vừa mím môi đi đến cạnh Hoắc Thiệu Hằng, hạ thấp giọng nói: "Hoắc... Hoắc thiếu này, hai ta thương lượng một vấn đề được không ạ?"

"Nói."

"Hôm... hôm nay ở bên ngoài, cháu không gọi chú là chú nữa, có được không..."

Mặt Cố Niệm Chi đỏ bừng lên, nói.

Cô muốn ngang hàng đi dạo phố với Hoắc Thiệu Hằng để giữ lại một kỷ niệm thật đẹp. Thế nhưng, nếu luôn gọi anh là "chú Hoắc" thì kỷ niệm này sẽ không hoàn mỹ nữa.

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì.

Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô rồi mới thản nhiên nói: "Với dáng vẻ nhảy nhảy nhót nhót này của cháu, dù có không gọi chú là chú thì người khác cũng sẽ cho rằng cháu là lớp con cháu của chú mà thôi."

Cố Niệm Chi vội vàng đứng nghiêm chỉnh lại: "Cháu có nhảy nhót đâu! Tại cháu muốn nói chuyện với chú đấy chứ... ai bảo chú đi nhanh như vậy!"

Quả nhiên là chê cô còn quá nhỏ, không có phong thái thục nữ nên mới không thích.

Cố Niệm Chi xót cả lòng nhưng vẫn cố nén lại, không lộ ra ngoài.

Nghe cô nói vậy, Hoắc Thiệu Hằng thả chậm bước chân, phối hợp với tốc độ của cô, thong thả như đang đi dạo trong vườn vậy. Anh đưa cô đi vào thang máy, ấn thẳng tới tầng tám.

Đối diện với thang máy tầng tám là cửa hàng chi nhánh của Chanel tại Trung Quốc.

"Cháu vào chọn quần áo đi!" Hoắc Thiệu Hằng rút một điếu thuốc ra: "Chú ở đây chờ cháu."

Anh đứng trên hành lang bên ngoài cửa hàng Chanel, châm thuốc lá rồi phất tay đuổi Cố Niệm Chi đi vào.

Vừa nhìn thấy các loại kiểu dáng quần áo muôn hồng nghìn tía, Cố Niệm Chi hoa cả mắt. Cô không nói thêm gì nữa, đi thẳng vào bên trong, ngắm nghía những mẫu quần áo mới nhất mùa này của Chanel.

Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng thoáng lộ ra nụ cười nhìn theo bóng lưng hoạt bát của cô. Anh tựa vào lan can tầng tám, yên lặng hút thuốc.

Khoảng nửa giờ sau, Cố Niệm Chi xách vài cái túi giấy, tươi cười đi ra cửa hàng chính hãng của Chanel. Cô đang định khoe khoang chiến tích của mình thì lại có một giọng nói đầy kinh ngạc truyền tới: "Hoắc thiếu à? Đây không phải là Hoắc thiếu sao? Cuối cùng thì anh cũng trở về! Bao nhiêu năm anh em chúng ta không gặp mặt rồi!"
Bình Luận (0)
Comment