Editor: Nguyetmai
Giọng nói của Tiết Hân Nhiên trong trẻo dễ nghe, đặc biệt nổi bật lên trong bữa tiệc linh đình, huyên náo này.
Cố Niệm Chi cứ cảm thấy sau khi Tiết Hân Nhiên nói lời này thì cả căn phòng lập tức yên tĩnh lại.
Nhưng có lẽ đó cũng chỉ là ảo giác của cô thôi, bởi vì rất nhanh sau đó cô lại nghe thấy tiếng cụng ly, còn có tiếng Quách Huệ Ninh đang hí hoáy máy karaoke ở bên cạnh nữa.
Chị Thôi nhỏ ngồi phía bên kia của cô cười híp mắt đẩy cô một cái: "Đúng vậy, Tiểu Cố, em có bạn trai chưa? Nếu chưa có, chị cũng có rất nhiều thanh niên tài giỏi, đẹp trai đấy nhé!" Vừa nói, cô ấy vừa nháy mắt với cô.
Dường như phụ nữ đều thích làm mai cho người khác thì phải...
Cố Niệm Chi dở khóc dở cười, cũng hơi bối rối, ấp úng nói: "Dạ? Bạn trai ấy ạ... Chuyện đó..."
Nhớ lại lúc còn ở trường, Mai Hạ Văn muốn theo đuổi cô ở trường, Hoắc Thiệu Hằng rất bình tĩnh lý trí nói với cô rằng, anh không có ý kiến gì về việc cô quen với người bạn trai như thế nào.
Khi đó, cô không hiểu tại sao nghe lời anh nói xong, tâm trạng của mình lại trùng xuống như thế. Bây giờ cô hiểu rồi, thế nhưng loại tâm sự này cô lại không thể nói với bất kỳ ai.
Hôm nay cô còn biết, cho dù anh có ý kiến hay không, cô cũng không thể thích được người đàn ông nào khác nữa.
"Em nói đi! Tại sao không nói? Chuyện này có gì mà xấu hổ chứ?" Tiết Hân Nhiên lắc lắc cánh tay cô, buồn cười nói: "Không phải em đã tốt nghiệp đại học rồi à? Nếu có bạn trai cũng không có gì kỳ quái, em cũng đừng cảm thấy gánh nặng gì cả, bọn chị không ép em đâu."
Lúc này, Cố Niệm Chi mới hít sâu một hơi, thẳng eo chậm rãi thở ra, trên mặt hơi đỏ, nhỏ giọng nói: "Em không có bạn trai..."
"Vậy thì tốt quá!" Tiết Hân Nhiên vỗ tay đến bốp một cái vang lừng: "Di động của em đâu? Để chị lưu số di động của em trai chị cho em, nó là..."
Tiết Hân Nhiên còn chưa nói xong, Cố Niệm Chi đã cười ngắt lời cô: "Nhưng có người em thích rồi!"
Tuy giọng nói của cô rất nhỏ rất nhẹ, nhưng vẫn xuyên qua khe hở bình phong, truyền tới tai Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi ở sau tấm bình phong.
Tay anh hơi khựng lại một chút rồi mới tiếp tục cạn ly với Bạch Thiên Quần, Hồng Tử Kỳ.
"Hay lắm! Tửu lượng của Hoắc thiếu không kém gì năm xưa! Thậm chí còn tốt hơn ngày trước ấy chứ!"
Tiết Tịnh Giang cười ha ha, lại rót cho anh một ly đầy.
"Em đã có người mình thích á?" Chị Thôi nhỏ nghe cũng thấy rất tò mò: "Nhưng em nói em còn chưa có bạn trai mà, chẳng lẽ em thích thầm anh ta à?"
"Thích thầm ư? Bây giờ mà vẫn còn có người thích thầm nữa à?" Quách Huệ Ninh ngồi trên đài karaoke quay đầu mỉm cười: "Thích ai đi bày tỏ ngay đi. Chẳng lẽ còn có người có thể từ chối một cô gái như em sao?"
Cố Niệm Chi chỉ cười không nói, hơi hối hận vì mình đã nói thật lòng với những người mới quen này.
Cô có bạn trai hay không, có người mình thích hay không thì có liên quan gì với bọn họ chứ.
Chỉ là cô không kiềm chế được ham muốn bày tỏ trong lòng, mượn cơ hội nói cho người kia nghe thôi. Nhưng như dự đoán của cô, người kia hoàn toàn không có phản ứng gì cả. Cô thích ai hay không thích ai, không nằm trong phạm vi lo lắng của anh.
Cố Niệm Chi cười đứng dậy, hỏi chị Thôi nhỏ: "Chị cho em hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ? Em đi một lát sẽ trở lại."
Chị Thôi nhỏ và Tiết Hân Nhiên thoáng nhìn nhau, cũng biết bọn họ nói quá nhiều làm cô gái trẻ này mất hứng rồi.
"Lại đây, chị đưa em đi, đi ra ngoài rẽ ở cuối hành lang là thấy."
Chị Thôi nhỏ đứng dậy, chìa tay ra với cô.
Cố Niệm Chi vội nói: "Chị Thôi nhỏ, không cần đâu ạ, mọi người cứ hát đi, em tự đi tìm là được. Chỗ này cũng không rộng, sao có thể không tìm ra chứ. Em đâu phải là trẻ con." Nói xong cô xoay người rời đi.
Chị Thôi nhỏ nhìn dáng vẻ cô như không muốn người khác đi theo vậy. Cô ấy thầm nghĩ giờ là ban ngày, lại đang ở địa bàn của Tiết Tịnh Giang, chắc chắn sẽ không để người thân của Hoắc Thiệu Hằng xảy ra chuyện gì đâu, vì vậy cô ấy cũng không đi ra ngoài cùng mà ngồi hát với Tiết Hân Nhiên và Quách Huệ Ninh.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, nói với bốn cậu bạn từ nhỏ kia: "Mọi người cứ uống tiếp đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc đã." Nói xong anh cũng đi ra ngoài.
Đám người Tiết Tịnh Giang đều uống nhiều rồi, không ai là đối thủ của Hoắc Thiệu Hằng. Thấy anh đi ra ngoài, họ cũng chỉ khoát khoát tay với anh, nhìn cái gì cũng thấy bóng chồng, nhưng đang uống hăng quá nên không bỏ ly rượu xuống được.
***
Cố Niệm Chi đi ra ngoài một mình, tìm được nhà vệ sinh nữ liền vào đi quanh một vòng. Cô không đi vệ sinh, chỉ ngó gương để sửa sang quần áo tóc tai sau đó ra ngoài sân lộ thiên hít thở không khí một chút.
Trong phòng bao thật sự quá nóng, cô lại mặc áo nhung lông cừu cao cổ, cảm giác toát hết cả mồ hôi ra rồi.
Cô đi ra sân lộ thiên xem thử. Không ngờ đây là một cái sân kính, mùa đông trần kính hạ xuống tạo thành một căn phòng ấm nhiệt độ ổn định. Bên trong đều là cây cối um tùm, xum xuê xanh quanh năm, còn có tiếng nước chảy róc rách nữa. Ánh mặt trời mùa đông chiếu xuyên qua lớp kính trần nhà, hắt vào trong phòng ấm, không ấm áp gì nhưng cũng không lạnh giá.
Cố Niệm Chi nhìn quanh bốn phía, đi tới ngồi xuống băng đá dưới tàng cây chuối tây, lấy điện thoại ra, định gọi điện cho người khác.
Hôm nay, cô bị mấy người kia gợi lên ham muốn bày tỏ, trong lòng ngột ngạt đến phát hoảng, rất muốn tìm người hỏi thử, rốt cuộc tâm tư của cô như vậy có nên hay không.
Cố Niệm Chi trượt mở danh bạ trong điện thoại, ngón tay lướt qua một chuỗi tên dài dằng dặc, mở hình đại diện của Yêu Cơ ra.
Lúc này mới tới giữa trưa, hoặc là Yêu Cơ đang ăn cơm trưa hoặc đang ngủ.
Chuông điện thoại vừa vang lên, cô ấy đã nhận ngay, hóa ra Yêu Cơ đang chuẩn bị ngủ trưa.
"Niệm Chi, là em à? Bây giờ em đang ở đâu?" Yêu Cơ lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"
Từ sau khi bọn họ nhận được lời chúc mừng của cô vào buổi đêm Giáng sinh đó thì họ không thể nào liên lạc được nữa.
Yêu Cơ, Tào Nương Nương và Phương Trà Xanh đều rất lo cho cô.
Cố Niệm Chi cười nói: "Em không sao, bây giờ em đang ở ngoài ăn cơm với bạn."
"Ờ, vậy thì tốt rồi." Yêu Cơ thở phào nhẹ nhõm: "Em cũng đừng không nói tiếng nào đã chạy như thế, hôm đó làm ba bọn chị sợ chết khiếp ấy!"
"Em không làm thế nữa đâu ạ!" Cố Niệm Chi tự cảm thấy năng lực chịu đòn của mình cao thêm một tầng rồi. Cô đổi tay cầm điện thoại, nhỏ giọng hỏi: "Chị Yêu Cơ này, bây giờ chị có tiện nói chuyện không?"
Yêu Cơ khẽ gật đầu: "Chị nằm một mình trong phòng ngủ, đang định ngủ trưa. Đương nhiên, nếu em muốn nấu cháo điện thoại thì chị sẽ không ngủ nữa. Ngày nghỉ ở nhà ngủ cả ngày lẫn đêm, chị cũng béo lên ấy."
Cố Niệm Chi tưởng tượng tới dáng vẻ yêu kiều, gợi cảm của Yêu Cơ, không nhịn được khẽ bật cười, rồi mới nói: "Yêu Cơ này, em muốn nói chút chuyện với chị, trong lòng em rất buồn phiền..."
"Là vì Mai Hạ Văn à?" Yêu Cơ lập tức lên tinh thần, ngồi dậy, dựa lưng vào gối: "Nói đi, muốn chị đây báo thù cho em thế nào?"
Cố Niệm Chi vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải, có liên quan gì đến anh ta đâu? Chị Yêu Cơ, nói thật với chị, từ đầu tới cuối em chưa từng thích anh ta."
Bởi vì, giờ cô đã hiểu thích một người là thế nào rồi.
"Nếu chưa từng thích cậu ta thì em còn buồn bực chuyện gì chứ?"
Yêu Cơ không hiểu, cũng thuận tay mở Ipad ra, định vừa xem phim vừa nói chuyện với Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi lúng búng mấy tiếng mới thấp giọng nói:
"... Bởi vì em thích một người..."
"Hả? Thật sao? Ai vậy, ai vậy? Mau nói cho chị biết!" Yêu Cơ vô cùng hứng thú, đặt lật úp luôn Ipad lên giường: "Để chị xem thử xem có xứng với em hay không."
Cố Niệm chi: "... Chị không biết người đó."
"Em nói ra thì chẳng phải chị sẽ biết sao?" Yêu Cơ xì một tiếng: "Nói mau! Chị cảnh cáo em, đừng có khơi chuyện rồi bỏ lửng không nói gì cả, đó là giở trò lưu manh!"
Cố Niệm Chi im lặng một lát, sau đó mới nói: "Em thích một người, nhưng người đó sẽ không thích em."
Thân phận chính là một vực sâu bọn họ không thể vượt qua nổi...
Yêu Cơ thoáng yên lặng, sau đó ngó di động, lại đặt bên tai: "Là bạn học của Cố Niệm Chi đấy à? Không phải chứ? Ai lại từ chối một cô gái như em được?! Chắc chắn anh ta mù rồi!"
"Chị nói nhỏ chút đi!" Cố Niệm Chi cảm thấy giọng của Yêu Cơ không cần bật loa cũng khiến người ngoài nghe thấy, vội vàng che di động, nói: "Đừng lớn tiếng như vậy!"
"Được, được, được, chị nói nhỏ." Yêu Cơ dừng một lát: "Làm sao em biết anh ta sẽ không thích em? Em đã bày tỏ với anh ta rồi à?"
"Đương nhiên là không rồi."
Mặt Cố Niệm Chi đỏ bừng như máu, làm sao cô dám chứ?!
"Vậy à, không ngờ Niệm Chi của chúng ta lại yêu thầm cơ đấy..." Yêu Cơ cười trêu ghẹo cô, cuối cùng nói: "Có điều, chị cảm thấy em nên cho anh ta biết em thích anh ta..."
"Không được đâu." Cố Niệm Chi phản đối theo bản năng: "Em sợ nói rồi, còn không cả làm bạn được nữa ấy."
Nếu bị từ chối, cô sẽ không còn mặt mũi nào ở lại bên cạnh anh nữa.
"Ặc, nếu không thì thế này, em thả thính anh ta đi." Yêu Cơ vung tay lên: "Chị dạy em mấy chiêu cua trai, nhất định sẽ tóm được anh ta thôi!"