Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 207

Editor: Nguyetmai

Cố Niệm Chi vội mở to mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng chằm chằm.

Đôi mắt to ướt át, long lanh nước giống như sắp khóc, lại mang theo cả một chút xấu hổ bất an giống như một quả non mơn mởn nhưng đã dần dần lộ ra vẻ quyến rũ của sự trưởng thành vậy.

Hoắc Thiệu Hằng hơi ngẩn ra, không kìm lòng nổi nâng gò má cô lên, cúi đầu xuống hôn cô.

Không giống với nụ hôn mãnh liệt như gió táp mưa sa lần trước, lần này anh vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng chạm môi mình vào đôi môi mềm mại đến khó tả của cô.

Anh nhẹ nhàng hôn tỉ mỉ, thận trọng từ trên xuống dưới một lần rồi mới hơi mở vành môi ra, ngậm lấy môi cô, mút nhẹ một cái.

Môi của Cố Niệm Chi cũng vì thế mà hơi sưng lên và tê xót. Cô đưa tay ra ôm eo Hoắc Thiệu Hằng, toàn thân mềm nhũn nằm gọn trong lòng anh, lòng tràn ngập sự kích động cảm nhận nụ hôn vô cùng tinh tế này.

Vì hồi hộp nên đôi môi cô đóng hơi chặt, Hoắc Thiệu Hằng phải tốn khá nhiều công sức mới khiến cô từ từ mở miệng ra, để lộ một khe hở. Lưỡi của anh thừa cơ lẻn vào, lại một lần nữa xâm nhập vào lãnh địa tư mật của cô.

Nó giống như một ông vua đang đi tuần tra trong lãnh thổ của mình vậy, sau cùng cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, chọc ghẹo từ trên xuống dưới vài lần, toàn thân Cố Niệm Chi không ngừng run rẩy.

Chẳng lẽ điểm nhạy cảm của cô chính là lưỡi sao? Tại sao cứ bị anh chạm nhẹ vào một cái là người cô đã mềm nhũn đến mức không đứng vững được nữa thế này...

Hoắc Thiệu Hằng nhận ra cơ thể cô ngày càng mềm, liền buông một tay đỡ lấy cái eo thon của cô, tay còn lại vẫn nâng gò má của cô, cúi đầu hôn và mút.

Cố Niệm Chi luôn là một người rất hiếu học, hơn nữa còn là một học sinh vô cùng thông minh, đã nhanh chóng nắm được đại thể cách hôn, bắt đầu dè dặt đáp trả lại anh.

Cô ngậm môi lại, học cách của Hoắc Thiệu Hằng, mút nhẹ một cái.

Hoắc Thiệu Hằng khựng lại một chút, tay không khỏi dùng lực nhiều hơn, siết chặt cô vào lòng, đôi môi hơi mở ra hướng về phía môi cô.

Cố Niệm Chi không thể bỏ lỡ lời mời gọi này được, cô thử đưa lưỡi của mình vào thăm dò lãnh địa của Hoắc Thiệu Hằng.

Nhưng vừa mới đưa lưỡi vào, lưỡi của Hoắc Thiệu Hằng đã mất kiên nhẫn nghênh đón, xoắn lấy lưỡi của cô, vân vê lúc nhẹ lúc mạnh, giày vò lúc nhanh lúc chậm, cứ lững lờ khiêu khích, mơn trớn.

Mỗi một lần Cố Niệm Chi cảm thấy mình đã học được cách hôn thế nào thì ngay sau đó, Hoắc Thiệu Hằng lại mang đến cho cô nhiều ngạc nhiên hơn.

Đúng là biển học vô bờ, không bao giờ có giới hạn...

Cô bị Hoắc Thiệu Hằng hôn đến đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng suy nghĩ. Hóa ra, vị Thiếu tướng Hoắc Thiệu Hằng nói một không hai, kiên cường quyết đoán khi ở trong quân đội đó cũng có thể dịu dàng như vậy...

Không biết sau bao lâu, chuông của bộ phòng khép kín vang lên, giọng nói của lính cảnh vệ truyền đến từ trong bộ đàm: "Thưa Thiếu tướng Hoắc, điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Người ta tới giục bọn họ đi ăn sáng rồi.

Hoắc Thiệu Hằng buông môi Cố Niệm Chi ra, giúp cô chỉnh lại đầu tóc hơi rối bời.

Cố Niệm Chi thỏa mãn thở phào một hơi dài, dựa vào ngực Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt cười thầm giống như một con mèo con đang ăn trộm cá vậy.

Hoắc Thiệu Hằng không biết nói gì.

Anh cụp mắt xuống nhìn cô, "Niệm Chi, em đang thả thính tôi đấy à?"

Cố Niệm Chi á khẩu.

Bị phát hiện rồi QAQ.

Cô mỉm cười lùi về sau một bước, vuốt lại tóc, sau đó chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch của mình rồi mới nghiêng đầu nói: "Đúng thế! Hoắc thiếu dính thính của em rồi đúng không?"

"Cũng tạm được, cần cố gắng nhiều hơn."

Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô, miễn cưỡng nói một câu rồi quay người đi ra ngoài.

Cố Niệm Chi bĩu môi phía sau lưng anh rồi đi theo anh đến phòng ăn để ăn sáng.

Hai người một trước một sau đi vào trong phòng ăn, nhìn thấy Hoắc Gia Lan, Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt đều đã đến.

"Anh họ cả."

Ba người họ cùng đứng dậy chào hỏi Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu chào lại từng người, vẫy tay bảo họ ngồi xuống.

Nhìn cách ăn mặc trẻ trung trang nhã của Cố Niệm Chi, hai mắt Chương Văn Na không khỏi sáng rực lên, mỉm cười kéo tay Niệm Chi nói: "Niệm Chi à, bộ quần áo này của em đẹp thật đấy, mua ở đâu vậy? Hãng gì thế?"

Cố Niệm Chi cùng cô ấy ngồi xuống, nói: "Áo là của Alice and Oliver, quần là đặt may ạ. Em cũng rất thích bộ này."

"Alice and Oliver là thương hiệu dành cho những cô gái trẻ, theo phong cách ngọt ngào và hơi gợi cảm một chút. Niệm Chi này, chiếc áo len cổ lọ lông cừu màu vàng nhạt này hợp với em thật đấy. Không có nước da vừa trắng vừa hồng thế này thì chắc chắn không dám mặc màu sáng vậy đâu."

Rõ ràng Chương Văn Na hiểu rất rõ về những hãng thời trang quốc tế nên cô ấy nói về chúng mạch lạc, rõ ràng đâu ra đấy.

Cố Niệm Chi cảm thấy ấm áp từ trong đáy lòng. Nếu không phải Hoắc Thiệu Hằng vô cùng hào phóng với cô thì một đứa bé gái mồ côi không cha không mẹ như cô đã không có cơ hội tiếp xúc với những hãng thời trang cao cấp nổi tiếng thế giới này.

Vì khung xương của cô nhỏ, vòng eo rất thon, nhưng mông lại khá đầy đặn, chân cũng dài nữa nên rất khó mua được quần vừa với người, lần nào mua về cũng phải sửa lại.

Sau này Hoắc Thiệu Hằng dứt khoát không mua quần may sẵn cho cô nữa, mà toàn bộ đều đặt may, có cả thợ may nổi tiếng trong nước lẫn hãng nước ngoài. Tự anh chọn vải và kiểu dáng, mỗi năm ra nước ngoài ba lần chỉ để đặt may quần cho cô.

Năm đó, cô cho tất cả những việc này là việc đương nhiên, cũng không thấy có gì đặc biệt.

Sau này khi lên Đại học, tiếp xúc với đủ các kiểu bạn học muôn hình muôn vẻ khác nhau, cô mới hiểu được Hoắc Thiệu Hằng đối xử với cô tốt thế nào, đến bố mẹ ruột cũng không sánh bằng.

Mặc dù cô không có bố mẹ, nhưng cô vẫn đầy đủ sự may mắn, vì ở thời điểm cô độc nhất, cô đã gặp được Hoắc Thiệu Hằng.

Cố Niệm Chi nghiêng đầu cười tủm tỉm liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng rồi quay lại gật đầu với Chương Văn Na, "Chị nói hay quá! Em rất thích hãng này, nhưng bây giờ em cũng lớn tuổi rồi, không hợp với quần áo của hãng này lắm nhỉ?"

"Cái gì cơ?!" Chương Văn Na trố mắt nói, "Em mới có mười tám tuổi thôi mà! Thế mà gọi là lớn tuổi à? Em có định để cho bọn chị sống nữa không đấy?!"

Cố Niệm Chi cười khì khì một tiếng, vội nói: "Chị cứ nói quá, năm nay chị bao nhiêu tuổi ạ?"

"Hai mươi hai." Chương Văn Na bùi ngùi nói, "Chị cũng muốn mình mười tám tuổi lắm!"

Hoắc Gia Lan ngồi ở phía đối diện Hoắc Thiệu Hằng không được tự nhiên lắm, khẽ chuyển động người một chút, gõ nhẹ lên bàn: "Ăn sáng đi."

Khi ăn cơm, người nhà họ Hoắc luôn tuân thủ nguyên tắc "Ăn không nói chuyện, ngủ không làm ồn". Mặc dù bữa điểm tâm không có người lớn ăn cùng nhưng bình thường Hoắc Gia Lan vẫn luôn duy trì quy tắc này.

Chương Văn Na bĩu môi, mặt dài ra, cúi đầu quấy bát cháo yến mạch sữa bò trước mặt, vội vội vàng vàng cho hết rồi buông bát xuống, nói với Hoắc Gia Lan: "Chị Lan ơi, em có mấy người bạn, muốn mời các bạn ấy tham gia buổi party đón năm mới của nhà mình."

Hoắc Gia Lan "Ừ" một tiếng, "Chị sẽ gửi cho em một bản danh sách, em điền thông tin của họ xong rồi đưa cho chị trước buổi tối hôm nay. Chị sẽ cho người đi kiểm tra."

"Kiểm tra á?!" Chương Văn Na cao giọng nói, "Sao lại phải kiểm tra bạn của em chứ?!"

"Vì không quen." Hoắc Gia Lan còn không thèm nhấc mí mắt lên, "Đây là nơi nào, chị nghĩ chắc em cũng biết đúng không? Đây không phải nơi con chó con mèo nào cũng có thể vào."

"Chị…!" Chương Văn Na tức giận đứng phắt dậy, chỉ vào Hoắc Gia Lan nói: "Thôi được rồi, bỏ đi, không đến thì không đến, có gì ghê gớm chứ?!"

"Chẳng có gì ghê gớm cả." Hoắc Gia Lan cầm giấy ăn lau miệng, "Nhưng bọn em vất vả trăm bề như thế, không phải vì để có thể được ở lại nơi này à?"

Chương Văn Na nghe vậy liền chột dạ, lập tức liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi, sợ bị hai người họ chê cười.

Có điều, cử chỉ của Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi gần như giống y chang nhau, đều cụp mắt xuống ăn bữa sáng của mình, hoàn toàn bỏ ngoài tai chuyện đang xảy ra trong phòng ăn.

Chương Văn Na thở phào nhẹ nhõm, hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Gia Lan một chút rồi nói một câu với Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi: "Anh họ cả, Niệm Chi, hai người cứ ăn từ từ nhé, em đi trước đây."

Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên định trả lời đã thấy cô ấy thở hồng hộc bỏ đi mất rồi.

Chương Văn Kiệt thấy rất không thoải mái nhưng anh ta không nỡ rời xa Cố Niệm Chi. Thấy cô vẫn đang ăn, anh ta cũng từ tốn liên tục múc thêm cháo yến mạch sữa bò, vắt óc để kiếm chủ đề nói chuyện với Cố Niệm Chi: "Cô... cô Cố này, trước đây cô đã từng đến Đế Đô chưa?"

Cố Niệm Chi nuốt nốt miếng cuối cùng, uống một ngụm trà tráng miệng, sau đó mới cười tủm tỉm nói: "Đây là lần đầu tiên em đến ạ, đầu xuân sang năm là vào năm học rồi."

Hoắc Thiệu Hằng ngước mắt lên liếc nhìn Chương Văn Kiệt, đặt dao ăn xuống, nghiêng người nói với Cố Niệm Chi: "Mấy thứ em mua để ở chỗ nào? Để tôi mang lên trên kia."

Cố Niệm Chi vội nói: "Chúng ta cùng đi đi, đồ đều để ở trong phòng em ạ."

Họ đang nói về món quà mua cho Tống Cẩm Ninh, mẹ của Hoắc Thiệu Hằng, cũng chính là mấy món đồ hôm qua mua ở cửa hàng chính hãng của Chanel ở quảng trường Trại Ngang.

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, đứng dậy nói với Hoắc Gia Lan và Chương Văn Kiệt: "Mọi người cứ từ từ ăn nhé, bọn tôi đi trước đây!"

Mặt Chương Văn Kiệt đỏ lên, anh ta vội đứng lên nói với Cố Niệm Chi: "Cô Cố, nếu cô muốn đi dạo ở Đế Đô thì tôi có thể đưa cô đi, tôi rảnh mà."

Cố Niệm Chi quay đầu lại mỉm cười: "Cảm ơn anh, khi nào rảnh em nhất định sẽ tìm anh."

Cô đi theo Hoắc Thiệu Hằng quay lại phòng của bọn họ, tìm mấy cái túi giấy Chanel kia ra, nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Bây giờ lên không biết bác Hoắc đã ngủ dậy chưa nữa."

Hoắc Thiệu Hằng đón lấy túi giấy từ trong tay cô, khựng lại một chút, lạnh nhạt nói: "Đừng gọi là bác Hoắc nữa. Mười mấy năm trước bố mẹ tôi đã ly hôn rồi."
Bình Luận (0)
Comment