Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 209

Editor: Nguyetmai

Lần trước, Cố Niệm Chi đã từng gặp hai người giúp việc chuyên chăm sóc cho Tống Cẩm Ninh. Cô vẫn nhớ như in, một người gọi là chị Hình, một người gọi là chị Vưu.

"Không biết, em đi hỏi xem."

Hoắc Thiệu Hằng tập trung ăn cơm rang trứng cho Cố Niệm Chi một cơ hội để tiếp xúc với Tống Cẩm Ninh.

Ăn xong mấy thìa cháo, Cố Niệm Chi ra ngoài tìm Tống Cẩm Ninh.

Cô đi một vòng mới nhìn thấy Tống Cẩm Ninh đang ở trong phòng ngủ nhỏ ở phía trong.

Bà đang khoác một chiếc khăn choàng lớn hình tam giác bằng gấm, thêu hình hoa hải đường, đứng phía trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn bầu trời bên ngoài.

Phòng ngủ rất nhỏ, trần rất thấp, đồ đạc lại bày khắp phòng, chỗ nào cũng có đồ trang trí. Mặc dù tất cả đều có vẻ rất quý giá, nhưng vì nhiều quá đâm hóa dở, nhìn rất ngột ngạt.

Cũng giống như lòng người, nếu chất chứa quá nhiều thứ thì sẽ trở nên hẹp hòi, tính toán chi li và mệt mỏi.

Không gian như thế này hoàn toàn không thích hợp để người có vấn đề về tâm lý ở.

Chính Cố Niệm Chi trước kia cũng vì hoảng sợ quá mức mà từng có vấn đề về tâm lý. Ví dụ như cô thường xuyên bị giật mình lúc nửa đêm, không thể ở một mình trong không gian kín, không thể nhìn được ngọn lửa lớn. Sau này, trải qua rèn luyện cùng với sự nỗ lực của Hoắc Thiệu Hằng, cô mới phục hồi lại từng ngày.

Nếu lúc đó mà để cô ở một căn phòng nhỏ hẹp giống thế này, có lẽ vấn đề tâm lý của cô sẽ còn nghiêm trọng hơn, chứ đừng hòng nghĩ đến chuyện hồi phục lại.

Chính vì trước kia Cố Niệm Chi đã từng tự mình trải nghiệm nên cô càng thấu hiểu hơn cảnh ngộ của Tống Cẩm Ninh, chứ không phải chỉ vì bà là mẹ của Hoắc Thiệu Hằng.

***

Góc nghiêng của Tống Cẩm Ninh khi đứng trước cửa sổ đẹp đến rung động lòng người. Mặc dù bị bệnh nhiều năm như vậy nhưng vẫn đẹp tuyệt thế giống như một đóa hoa phúc bồn tử đang nở. Có điều, cũng vì sắp héo tàn nên ngược lại càng khiến bà đẹp hơn mấy phần, tựa như ráng chiều khi mặt trời lặn ở phía Tây, đẹp đến mức không thể dùng ngôn từ để hình dung được.

Cũng chỉ có người mẹ như thế này mới có thể sinh ra một người con trai khôi ngô đến mức làm người ta tuyệt vọng như Hoắc Thiệu Hằng nhỉ...

Cố Niệm Chi vừa cảm thán trong lòng, vừa đi vào phòng, đứng bên cạnh Tống Cẩm Ninh, nhẹ nhàng nói: "Bác Tống ơi?"

Tống Cẩm Ninh quay đầu lại, mỉm cười với cô, "Ăn xong rồi à? Có ngon không?"

"Ngon ạ." Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, "Bác không ăn sáng ạ?"

"Tôi không ăn đâu." Tống Cẩm Ninh khẽ thở dài, "Tôi không nuốt nổi."

Cố Niệm Chi xúc động, nhẹ nhàng cầm cổ tay Tống Cẩm Ninh, nhận ra bà thật sự đã gầy đến mức chỉ còn trơ xương thôi...

Tâm lý và tinh thần vốn đã có vấn đề nghiêm trọng rồi, nếu sức khỏe lại có vấn đề nữa thì Tống Cẩm Ninh thật sự sẽ trở thành một người tàn phế, chỉ còn đường chờ chết.

Trong lòng Cố Niệm Chi có chút bất an, trực giác của cô từ xưa đến nay đều rất chuẩn, hơn nữa vì cô là con gái nên cô càng thương xót cho tình trạng của Tống Cẩm Ninh hơn.

"Bác Tống này, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát bác nhé?" Cố Niệm Chi nhẹ nhàng lắc lư cánh tay của bà, "Ra vườn hoa đi dạo một lúc, được không ạ? Bác là người nhà họ Hoắc, đây là lần đầu tiên cháu đến nhà, bác dẫn cháu đi dạo được không?"

Tống Cẩm Ninh bỗng đỏ mặt, "Tôi… tôi còn chưa kết hôn, cô không được gọi tôi là bác..."

Cố Niệm Chi nghẹn lời.

Trước đó, khi người nhà họ Hoắc gọi bà là "bà Tống", bà đều không hề tỏ vẻ không hài lòng cơ mà.

Bây giờ ngay cả cách xưng hô "bác Tống" cũng không muốn, chẳng lẽ tình trạng của bà lại chuyển biến xấu đi rồi sao? Hay là chuyển biến tốt hơn nhỉ?

Lúc này, Cố Niệm Chi quyết định không thể kéo dài thêm được nữa. Nếu tình trạng của Tống Cẩm Ninh chuyển biến xấu thì phải thay đổi phương pháp điều trị ngay lập tức. Còn nếu tình trạng của bà chuyển biến tốt hơn thì càng phải tổng hợp lại những phương pháp điều trị có hiệu quả để bà nhanh chóng hồi phục.

"Vậy chúng ta ra vườn hoa ngắm cảnh được không, cô Tống?" Cố Niệm Chi nhất quyết phải kéo Tống Cẩm Ninh đi ra ngoài chơi một lúc, "Cháu và Hoắc thiếu vừa mang mấy món quà đến cho cô, sắp đến Tết rồi, chúng ta đi xem thử nhé?"

"Quà á? Cho tôi sao?" Tống Cẩm Ninh vừa mừng vừa lo, "Tôi cũng có quà à?"

"Vâng ạ, bọn cháu được ăn bao nhiêu đồ ăn ngon thế này rồi, dĩ nhiên cũng phải đáp lễ chứ. Cô chờ cháu đi lấy, rồi cô có thể thay luôn, sau đó chúng ta cùng xuống nhà đi dạo trong vườn hoa, được không ạ?"

Cố Niệm Chi cố gắng dụ dỗ Tống Cẩm Ninh, cô quay người chạy ra phòng khách lấy túi giấy Chanel.

Vừa đi ra, cô nhìn thấy Chị Hình và chị Vưu đã tới, họ đang lật xem túi giấy Chanel mà cô mang đến.

"Để xuống! Đồ của chủ nhà mà các chị cũng có thể tùy tiện động vào à?"

Sắc mặt của Cố Niệm Chi trầm xuống, cô không hề khách sáo quát hai người kia dừng lại.

Chị Hình và chị Vưu không ngờ Cố Niệm Chi lại đang ở trong phòng ngủ của Tống Cẩm Ninh, sắc mặt hai người họ có chút xấu hổ, ngại ngùng để túi giấy xuống, cố nói cứng với Cố Niệm Chi: "Cô cả nói tất cả đồ vật đưa cho bà Tống đều phải kiểm tra cẩn thận. Bọn tôi chỉ nghe theo lời cô cả dặn dò thôi. Nếu cô Cố không đồng ý thì có thể nói với cô cả, to tiếng với mấy người giúp việc chúng tôi còn ra thể thống gì?"

"Đúng thế. Ai không biết còn tưởng cô ta coi nhà của họ Hoắc ở đây là nhà của cô ta ấy... Không biết ở đâu chui ra mà giương nanh múa vuốt trước mặt chúng ta thế chứ..."

Khóe miệng chị Vưu cong lên, tỏ rõ vẻ khinh thường, thật sự không hề để Cố Niệm Chi vào trong mắt.

Nếu là một cô gái bình thường, khi nghe những lời này của họ, có lẽ nhiều nhất chỉ dám mắng họ vài câu trong lòng chứ không dám làm to chuyện.

Nhưng họ đã chọc nhầm đối tượng rồi, từ xưa đến nay, Cố Niệm Chi chưa bao giờ là một quả hồng nhũn cả. Cô đang buồn rầu vì không tìm được cơ hội để thay đổi tình trạng của Tống Cẩm Ninh, giờ phút này cô nhìn thấy một cơ hội cực tốt được đưa đến trước mặt, trong đầu lập tức nảy ra một kế sách.

Cô liền òa khóc, đùng đùng chạy về phía phòng bếp, bổ nhào vào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, giậm chân nói: "Hoắc thiếu! Bọn họ đuổi em đi kìa! Em không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa! Em muốn về nhà! Em muốn về nhà!"

Chuyện vừa rồi ở bên ngoài Hoắc Thiệu Hằng ở trong phòng bếp nhỏ nghe rõ mồn một, chẳng qua anh lười ra mặt mà thôi.

Nếu mấy người giúp việc này không nghe lời thì đuổi luôn là được, anh không muốn phí sức với mấy chuyện như vậy.

Nhưng thấy Cố Niệm Chi vừa khóc vừa làm loạn lên thế này, anh biết sự việc không bình thường.

"Niệm Chi..." Anh đẩy cô ra, cau mày hỏi, "Sao thế?"

"Hoắc thiếu cũng nghe bọn họ nói rồi đúng không? Làm sao em dám ở lại đây nữa chứ?Hôm nay em phải nói, ở cái nhà này, có bọn họ thì không có em, có em thì không có bọn họ!"

Cố Niệm Chi lại bổ nhào vào lòng Hoắc Thiệu Hằng lần nữa, khóc đến kinh thiên động địa, cô vừa khóc vừa véo eo Hoắc Thiệu Hằng một cái.

Hoắc Thiệu Hằng cạn lời với cô.

Tống Cẩm Ninh nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào bên ngoài, không biết chuyện gì xảy ra, liền chạy vội ra ngoài, nhìn thấy hai người phụ nữ trung niên sắc mặt rất khó coi đang đứng ở phòng khách, vội hỏi khẽ: "Các cô là ai? Xảy ra chuyện gì thế?"

Chị Hình và chị Vưu đã chăm sóc cho Tống Cẩm Ninh năm, sáu năm nay rồi, biết bà mắc bệnh sang hôm nay là quên ngay sự việc của ngày hôm qua nên vội giới thiệu với bà: "Bà Tống, tôi là chị Hình, cô ấy là chị Vưu."

Tống Cẩm Ninh nhíu mày, "Tôi vẫn chưa kết hôn mà, sao lại gọi bà gì chứ? Các cô tới đây làm gì? Sao lại cãi nhau với khách của tôi?"

Chị Hình và chị Vưu ngẩn người ra, trao đổi ánh mắt với nhau, vội nói: "Bà Tống, bọn tôi chính là người cô cả thuê đến để chăm sóc bà. Xin hỏi hôm nay bà đã ăn sáng chưa?"

Mỗi buổi sáng bọn họ luôn giới thiệu bản thân như thế này một lần nên bản thân họ đã quen rồi.

Bình thường, lúc này Tống Cẩm Ninh sẽ không hỏi nữa.

Dù sao ngày nào bà ấy cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ không phải ở phòng ngủ thì là ở phòng khách, họ đã quen lâu rồi. Họ cũng không nói chuyện với bà, mà chỉ coi bà là một món đồ sứ đẹp đẽ, giữ gìn cẩn thận là được, không cần coi bà là người.

Nhưng họ không ngờ hôm nay Tống Cẩm Ninh lại trách mắng họ không được cãi nhau với khách của bà ấy.

Hai người chị Hình và chị Vưu thấy hơi mất mặt, nhếch miệng, rất khinh thường nói thầm: "Hết người này đến người khác đều tự cho mình là chủ nhân của cái nhà này, còn chưa biết có đủ tư cách hay không đâu."

Họ biết Hoắc Quan Thần đã ly hôn với Tống Cẩm Ninh, nhưng vì Hoắc Quan Thần tốt bụng, thấy Tống Cẩm Ninh bệnh quá nặng mới không để bà dọn ra ngoài, chứ thật ra, chờ đến khi Hoắc Quan Thần tái hôn, bà chủ mới đến ở, Tống Cẩm Ninh này không muốn đi cũng phải đi. Cho nên, Chị Hình và chị Vưu chưa bao giờ thật sự coi Tống Cẩm Ninh là bà chủ của cái nhà này.

***

Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhìn Cố Niệm Chi, "Em muốn làm cái gì thế?"

Cố Niệm Chi nháy mắt ra hiệu với anh, "Hoắc thiếu là chủ cái nhà này đúng không?"
Bình Luận (0)
Comment