Editor: Nguyetmai
Hoắc Thiệu Hằng không để ý đến Bạch Cẩn Nghi, chỉ nói chuyện với Bạch Trường Huy.
Anh tiến lên hai bước, đi ra khỏi vòng tuyến phòng vệ, chỉnh lại đôi găng tay trắng trên tay, mỉm cười với Bạch Trường Huy: "Phó Tổng thư ký Bạch này, ngài đến Trụ sở tổng bộ của Cục tác chiến đặc biệt của chúng tôi, đã xin phép với Quốc hội chưa?"
Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng của Đế quốc không thể âm thầm qua lại, nhất định phải sự cho phép của Quốc hội, sau đó phải ghi chép vào hồ sơ xong mới có thể liên hệ với nhau.
Lần này, Bạch Huy Trường đi quá vội vàng, dĩ nhiên sẽ không kịp xin phép Quốc hội. Có điều, ông ta có tài liệu bí mật trong tay, không sợ sự chất vấn của Hoắc Thiệu Hằng.
"Thiếu tướng Hoắc, cậu đừng đánh trống lảng nữa. Tôi có văn bản pháp lý được ký bởi Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng của Đế quốc, trong đó chỉ ra rằng việc giám sát và điều trị cho Tống Cẩm Ninh đồng thời nằm dưới sự quản lý của Phòng Khoa học Công nghệ Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng. Cậu mau giao Tống Cẩm Ninh ra đây." Bạch Trường Huy lấy văn kiện ra khua khua trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi đưa tay ra: "Còn có cái này nữa à? Sao tôi lại không biết đến văn kiện này nhỉ!"
"Cậu không biết ư?! Ôi chà! Chẳng trách cậu lại dám to gan đưa người đi như vậy! Hóa ra là cậu không biết!" Bạch Trường Huy cười đến chảy nước mắt, đưa văn kiện cho anh: "Được rồi, được rồi, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Thiếu tướng Hoắc, giờ thì cậu có thể giao người ra được rồi chứ?"
Hoắc Thiệu Hằng nhận lấy văn kiện, lật ra xem, đại khái có khoảng hơn hai mươi trang, sau đó nói với Bạch Trường Huy: "Chuyện này liên quan đến nhiều vấn đề quan trọng. Tôi phải đọc văn kiện này thật kỹ đã, xem có đúng như những gì ngài nói không."
Bạch Trường Huy thoải mái xua tay: "Tùy cậu, tôi ở đây đợi."
Bạch Cẩn Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Miễn là Hoắc Thiệu Hằng bị kìm chân ở đây thì không cần phải lo lắng Tống Cẩm Ninh sẽ được chuyển đi nơi khác. Ngoài Hoắc Thiệu Hằng, Bạch Cẩn Nghi tin rằng không ai có đủ can đảm dám động đến với Tống Cẩm Ninh.
Hoắc Thiệu Hằng cầm văn kiện, chậm rãi quay về bên trong tuyến phòng vệ, trở lại chiếc xe chống đạn của mình. Anh duỗi thẳng chân, đặt văn kiện lên đầu gối, lật giở từng trang một.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đôi mắt của Hoắc Thiệu Hằng không ngừng lướt qua chiếc đồng hồ đeo tay của mình.
Anh đã sớm nhìn thấy bản sao của văn kiện này ở chỗ ông cụ Hoắc, cũng không biết đã xem từ đầu đến cuối bao nhiêu lần, mỗi dấu ngắt câu trước mặt đều vô cùng quen thuộc.
Nhưng tất nhiên anh sẽ không nói với Bạch Trường Huy rằng anh đã từng được đọc văn kiện này. Anh đâu phải loại người "biết rõ còn cố tình vi phạm" như thế chứ.
Ngay cả khi họ muốn kiện anh thì anh cũng hoàn toàn có thể sử dụng cái lý "Người không biết không có tội" để biện hộ cho bản thân. Không chỉ có vậy, anh còn là Thiếu tướng, mặc dù quân hàm không cao bằng bố anh – Thượng tướng Hoắc Quan Thần, nhưng cấp bậc an ninh của anh thậm chí còn cao hơn Hoắc Quan Thần.
Lại nói, là người đứng đầu, là nhân vật đầu não của Cục tác chiến đặc biệt, chuyện liên quan đến thí nghiệm bí mật của Bộ Quốc phòng năm đó, đáng lý ra phải do họ tiếp nhận, điều tra.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn văn kiện, trong đầu lại suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu để xóa phòng Khoa học và Công nghệ khỏi văn kiện, nếu không Bạch Cẩn Nghi sẽ còn tiếp tục can thiệp vào chuyện của Tống Cẩm Ninh mất.
Anh không bao giờ hành động khi không chắc chắn, nhưng một khi quyết định hành động thì phải đánh cho đối thủ vĩnh viễn cũng không có sức trả đòn.
***
Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi đứng dưới trời đông giá rét hơn nửa tiếng vẫn không thấy Hoắc Thiệu Hằng trở lại, trong lòng cảm thấy có chút bất thường.
"Anh Ba, phía Hoắc Thiệu Hằng làm sao vậy? Một bản văn kiện thôi mà sao lại xem lâu thế nhỉ?" Bạch Cẩn Nghi cau mày: "Chỉ là hơn hai mươi trang thôi, mười phút là đọc gần xong rồi ấy chứ.
"Em nghĩ rằng mọi người đều thông minh học một hiểu mười từ nhỏ như em sao?"
Tâm trạng của Bạch Trường Huy tốt hơn, bắt đầu châm chọc Bạch Cẩn Nghi.
Bọn họ đều là con cháu thuộc dòng dõi chính của nhà họ Bạch. Họ có ba anh em trai và một em gái, tất cả đều cùng một mẹ sinh ra, lúc nhỏ rất yêu thương nhau.
Về sau mọi người đều trưởng thành, đều có gia đình và sự nghiệp riêng nên cũng không còn thân thiết như khi xưa nữa.
Người gần gũi nhất với Bạch Cẩn Nghi là anh Ba Bạch Trường Huy.
Anh cả Bạch Kiến Thành là người nghiêm túc nhất cũng là người có nội tâm sâu sắc nhất, người lớn nhất trong thế hệ này của nhà họ Bạch.
Anh Hai là Bạch Dư Sinh, phản bội đất nước cách đây không lâu, sau đó đột ngột chết trong sự cố ngộp nước ở Nam Mỹ cách đó không lâu.
Anh Ba là Bạch Trường Huy, Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương Đế quốc.
Tuổi tác của Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi tương đối gần nhau, thế nên hồi nhỏ cũng rất hay chơi với nhau.
Sau này, Bạch Trường Huy kết hôn, đối xử với Bạch Cẩn Nghi vẫn tốt như trước, không giống anh cả Bạch Kiến Thành và anh Hai Bạch Dư Sinh. Sau khi kết hôn xong, tất cả đầu óc, trái tim đều dành hết cho gia đình nhỏ của mình rồi.
Thời trẻ Bạch Cẩn Nghi cũng khá ngang ngạnh, luôn không chịu có bạn trai. Người nhà có khuyên thế nào bà ta cũng không nghe. Bà ta luôn nói rằng nếu không thể có được người bà ta yêu nhất thì bà ta sẽ không yêu ai hết.
Kết quả cuối cùng là hơn ba mươi tuổi bà ta mới có một người bạn trai chính thức, lại là Hoắc Quan Thần, cậu Hai của nhà họ Hoắc khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Vào thời điểm đó, Hoắc Quan Thần mới ly dị được nửa năm đã thành một đôi với Bạch Cẩn Nghi rồi.
Mặc dù vấn đề cá nhân của Bạch Cẩn Nghi rất nhấp nhô, khúc khuỷu, nhưng từ nhỏ bà ta đã là đứa trẻ thông minh nhất, có học thức nhất của nhà họ Bạch.
Bà ta học một mạch trong ngôi trường nổi tiếng, cuối cùng thậm chí còn đạt được học vị hậu tiến sĩ.
Lúc đầu anh, cả Bạch Kiến Thành của nhà họ Bạch rất ủng hộ con đường học thuật của Bạch Cẩn Nghi. Ông ấy cũng nói rằng bất kể trong ngành nghề nào cũng có người tài giỏi của nhà họ Bạch, nhưng lại chưa có trên phương diện học thuật. Vì vậy, ông ta vô cùng ủng hộ Bạch Cẩn Nghi, còn giúp bà ta trở thành sinh viên của nhà vật lý năng lượng cao nổi tiếng Tống Hải Xuyên nữa chứ.
Trong hai mươi năm qua, Bạch Cẩn Nghi đã trở thành Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao của Phòng Khoa học và Công nghệ Đế quốc, là người đầu tiên trong ngành vật lý năng lượng cao của Đế quốc.
Lúc đầu, thí nghiệm tuyệt mật của Bộ Quốc phòng được giao cho Tống Hải Xuyên chủ trì, tuy đã thất bại, nhưng Bộ Quốc phòng và Bộ Nội vụ của Đế quốc cũng như cấp cao nhất của Quốc hội chưa bao giờ có ý định từ bỏ thí nghiệm.
Họ cần thí nghiệm được tiếp tục này và cần thí nghiệm này đạt được thành công, vì tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra rằng, ở bên kia Hoa Kỳ cũng đang tiến hành thí nghiệm bí mật tương tự.
Về thí nghiệm này, ban đầu Đế quốc Hoa Hạ đã vượt qua Hoa Kỳ đến mười mấy năm, nhưng vì thất bại bất ngờ lần đó đã khiến Đế quốc Hoa Hạ phải chịu tổn thất rất lớn.
Chủ trì thí nghiệm Tống Hải Xuyên đã chết tại chỗ, con gái Tống Cẩm Ninh của ông ấy lại bị bệnh tâm thần nghiêm trọng. Đại tá Hoắc Quan Nguyên đại diện cho Quân đội đã thịt nát xương tan trong vụ nổ lớn ở phòng thí nghiệm.
Lúc đó, cùng ông ta hy sinh vì nhiệm vụ còn có bốn binh sĩ của Cục tác chiến đặc biệt nữa.
Thi thể của những người này nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu rụi, gần như không tìm thấy bất cứ mảnh xác nào.
Theo thông lệ quân sự, nếu không thể tìm thấy thi thể hoặc hài cốt, tất cả sẽ xử lý theo như bị mất tích. Vì thế, gia đình Hoắc Quan Nguyên nhận được tin tức là ông ta đã mất tích.
Nhớ lại những chuyện đã qua, Bạch Cẩn Nghi khẽ thở dài.
Bà ta hy vọng rằng Hoắc Quan Nguyên không chết biết bao chứ. Đáng tiếc, phòng thí nghiệm đó đã bị ngọn lửa thiêu hủy hư hại nặng nề, bà ta cũng biết rằng suy nghĩ của mình sẽ luôn là một ước mong vô cùng xa xỉ.
Bạch Cẩn Nghi nhìn Bạch Trường Huy: "Anh Ba, chúng ta vào trong xe ngồi đi. Bên ngoài trời lạnh quá!"
Tuy nhiên, xe của họ đỗ ở bên trong phạm vi của tuyến phòng vệ, họ đều không dám chạy vào trong đó nữa.
Bạch Trường Huy chỉ vào một xe dạng xe nhà của cấp dưới nhà mình, nói: "Chúng ta đây ngồi đi."
Bây giờ thì Bạch Cẩn Nghi không kén chọn bất cứ thứ gì cả, chỉ ngồi trong xe ấm một chút là được.
***
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong chiếc xe chống đạn của mình, dành cả tiếng đồng hồ mới "xem xong" toàn bộ văn kiện bí mật.
Lúc này, có lẽ cuộc phẫu thuật của Trần Liệt đã tiến hành được hai tiếng rưỡi.
Chỉ cần kéo dài thêm nửa tiếng nữa, Trần Liệt sẽ có thể hoàn thành phẫu thuật.
Anh từ từ đẩy cửa ra, phong thái rất bình thản bước xuống, đứng trước xe nhìn phía đối diện của tuyến phòng vệ.
Âm Thế Hùng đi tới, thì thầm nói: "... Họ đã đi lên chiếc xe thùng kia rồi."
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, lấy một điếu thuốc từ túi quần ra, dùng bật lửa châm thuốc, hút thuốc trong cơn gió lạnh.
Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi qua cửa xe thấy Hoắc Thiệu Hằng mở cửa chuẩn bị xuống xe nhưng lại thấy anh rút thuốc ra hút.
Hai người nhìn nhau, đành phải ngồi lại trong xe đợi cho đến khi anh ấy hút thuốc xong mới qua đó.
"Anh Ba này, anh nghĩ Hoắc Thiệu Hằng đang làm gì? Cậu ta nghĩ rằng cậu ta trì hoãn một chút thời gian này thì chúng ta sẽ không đưa Tống Cẩm Ninh đi sao? Thật quá ngây thơ." Bạch Cẩn Nghi lắc đầu tỏ vẻ không tán thành: "Cậu ta ấy, cũng chẳng khác gì bố cậu ta, đều là những kẻ cố chấp dở hơi."
"Nếu bố cậu ta không phải là một kẻ cố chấp, tại sao không muốn cưới em chứ?" Bạch Trường Huy cười khẩy: "Anh khuyên em nên nhanh chóng kết hôn đi. Sau khi kết hôn, nhận một đứa trong các chi họ của nhà họ Bạch làm con trai nuôi là được."
Bạch Cẩn Nghi buồn bã lắc đầu: "Em không muốn cưới anh ấy."
Ở tuổi của bà ta, hôn nhân không còn là ưu tiên hàng đầu nữa, điều quan trọng nhất với bà ta bây giờ là thí nghiệm kia.
Bà ta đã quyết định rằng sau khi đưa Tống Cẩm Ninh đi lần này, bà ta sẽ không lo lắng đến sống chết của Tống Cẩm Ninh nữa, nhất định phải sử dụng phương pháp kích thích nhất để kích thích tế bào não của Tống Cẩm Ninh, buộc bà ấy khôi phục trí nhớ, nói lại cho bà ta biết dãy số liệu quan trọng nhất lúc đầu.
Bà ta tin tưởng vào Tống Cẩm Ninh hơn là tin tưởng bản thân. Dẫu sao năm xưa, khi bà ta gặp Tống Cẩm Ninh ở trường, bà ta cũng mới biết thế nào là một cô gái thiên tài thật sự.
Bản thân bà ta từ khi còn nhỏ xíu đã luôn được gọi là "Cô gái thiên tài", nhưng trước mặt Tống Cẩm Ninh, bà ta lại bị hạ gục đến không còn được mảnh vụn nào…