Editor: Nguyetmai
Cố Niệm Chi thỏa mãn rúc vào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, cảm nhận được bàn tay to ấm áp của anh đang khẽ vỗ về, an ủi sau lưng mình. Cô thở hắt ra một hơi, nhắm mắt lại, dường như sự đau đớn đến thắt tim trên khắp cơ thể mình cũng đang dần rời xa vậy.
Rút tủy xương đương nhiên là đau, cụm từ "đau tận xương tủy" cũng không phải là một cách nói khoa trương mà là tả thực.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, nhìn thấy Cố Niệm Chi mặc một bộ áo phẫu thuật lỏng lẻo màu trắng nằm gọn trong lòng mình. Cô cúi thấp đầu xuống, cái cổ thon dài trắng trẻo, nõn nà như mỡ đông vậy.
"… Em đau ở đâu? Có cần anh bảo Trần Liệt lấy mấy viên thuốc giảm đau không?"
Hoắc Thiệu Hằng khẽ hỏi, giọng nói vô cùng có cảm xúc, sức quyến rũ động lòng người ấy như có thể khiến cho người nghe cảm thấy như có tiếng nói chung từ tận đáy lòng vậy.
Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa sát vào ngực Hoắc Thiệu Hằng. Một lát sau, cô mới mỉm cười nói, "Anh dỗ em nên em đã đỡ hơn nhiều rồi." Nói xong, cô ngẩng đầu từ trong ngực anh lên, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói tiếp, "Nếu như anh hôn em, em sẽ không còn đau chút nào nữa."
Thấy ánh mắt của cô linh động, hai gò má ửng hồng lên, không còn có vẻ đáng thương như vừa rồi nữa, trong lòng Hoắc Thiệu Hằng mềm nhũn, cúi đầu xuống, hôn lên trán cô một cái, trầm giọng hỏi, "Thật sự không đau sao?"
Tâm trạng của anh cực kì phức tạp, có hổ thẹn, bất an, cũng có cả cảm động và thương tiếc.
Cố Niệm Chi thoáng nhìn thấy ánh mắt áy náy của Hoắc Thiệu Hằng, đôi con ngươi đen láy khẽ chớp một cái, lập tức hiểu được suy nghĩ hiện giờ của anh.
Cô không muốn Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy mắc nợ mình, cô hiến dịch tủy xương cứu Tống Cẩm Ninh là do cô cam tâm tình nguyện.
Cố Niệm Chi cười khanh khách thành tiếng, nói như trêu chọc anh, "Hoắc thiếu, anh bị em lừa rồi sao?"
Hoắc Thiệu Hằng ngớ người.
"Em vừa mới trêu anh chút thôi, xem em làm anh sợ kìa! Em chỉ giả vờ đau thôi để cho anh đồng ý hết những yêu cầu vô lý của em ấy mà!"
Thân thể Cố Niệm Chi hơi cứng ngắc nhưng cô vẫn cố gắng kìm lại, cố tỏ vẻ tự nhiên, nói đầy giảo hoạt.
"Thật sự không đau sao?"
Hoắc Thiệu Hằng hơi nghi ngờ hỏi lại một câu. Anh duỗi hai tay ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cố Niệm Chi.
"Thật sự không đau mà." Cố Niệm Chi lắc đầu, "Có lẽ người khác sẽ đau nhưng Cố Niệm Chi em có phải người bình thường đâu nào. Lúc em lợi hại lên á, chính em còn phải thấy sợ ấy."
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi nhếch lên. Anh khẽ di chuyển bàn tay từ sau lưng lên, chạm vào phần cổ hở ra của cô, vừa sờ một cái anh đã hơi sững người. Bàn tay anh chạm vào cả một mảng ướt sũng mồ hôi, không ngờ trên cổ cô ướt đẫm hết cả…
Vì sao lại có nhiều mồ hôi thế này?
Bàn tay Hoắc Thiệu Hằng khẽ xoa nhẹ hai cái lên trên gáy của Cố Niệm Chi, sau đó dần dần hạ xuống phía dưới, thăm dò vào trong chiếc áo phẫu thuật đang choàng bên ngoài của cô.
Cố Niệm Chi đột nhiên hiểu ra nhưng đã chậm, tay Hoắc Thiệu Hằng đã dán sát vào phần lưng trần của cô mất rồi.
Phía sau lưng của cô đầm đìa mồ hôi lạnh do đau đớn, nói chính xác hơn là toàn thân cô chỗ nào cũng giống như mới vớt từ dưới nước lên vậy, tất cả đều ướt đẫm hết.
Nụ cười trên mặt Hoắc Thiệu Hằng chợt nhạt đi, nét mặt anh càng lúc càng sâu thẳm hơn, trong ánh mắt mang theo vẻ sắc bén và tức giận. Anh nhìn thẳng vào mắt Cố Niệm Chi, bàn tay hung hăng xoa mạnh cái lên tấm lưng trần trơn nhẵn của cô, cười lạnh nói, "… Không đau à? Thế mồ hôi lạnh trên người em làm sao mà có?"
Đau đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cả cái áo choàng phẫu thuật cũng đã ướt đẫm mồ hôi, còn dám nói không đau nữa à.
Hoắc Thiệu Hằng vừa dùng lực một cái, Cố Niệm Chi cũng nhịn không được nữa, hừ khẽ một tiếng, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của Hoắc Thiệu Hằng, cắn mạnh vào môi dưới.
Cơn đau ập đến như rung trời lật đất, trước mắt cô tối sầm lại, chỉ thở thôi cũng khiến cô đau nhức đến co hết cả người lại.
"Đau thì phải nói với anh chứ, ai bảo em phải chịu đựng làm gì?"
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng mang theo vẻ tức giận khó mà kiềm chế được.
Vừa nghĩ tới lúc vừa rồi Cố Niệm Chi còn định hi hi ha ha rồi gạt cho qua chuyện, anh lại giận đến không kiềm chế nổi.
Môi anh mím chặt lại, kéo dây buộc phía sau chiếc áo choàng phẫu thuật, nâng hai cánh tay cô lên, cởi áo choàng phẫu thuật trên người cô ra.
Ai ngờ rằng, ngoài chiếc áo phẫu thuật kia thì bên trong cô không mặc gì cả…
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng đen đi một nửa.
Anh vội vàng kéo chăn trùm lên người Cố Niệm Chi, còn mình thì đứng dậy khỏi giường, nghiêm giọng nói, "Em nằm im đấy, đừng cử động, anh đi lấy nước lau cho em. Cả người đầy mồ hôi như vậy, làm sao mà ngủ được chứ? Đắp chăn ủ vào, mồ hôi sẽ lại ngấm vào người rồi sinh bệnh thêm."
Trái tim Cố Niệm Chi cũng đập thình thịch rất mạnh.
Trên người cô dường như không còn cảm giác đau đớn nữa, vì hiện giờ cô đang vô cùng xấu hổ.
Vừa rồi bị Hoắc Thiệu Hằng cởi áo choàng phẫu thuật, cô còn chẳng có sức để ngăn cản anh nữa.
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng lập tức trùm chăn lên người cô che lại, nhưng Cố Niệm Chi vẫn không nhịn được mà nghĩ: Rốt cuộc thì anh ấy có thấy hay không… Có hài lòng với thân hình của cô hay không… Hay là, không có chút ảnh hưởng nào đến anh?
Suy nghĩ này khiến cho cảm giác đau đớn của cô bị phân tán, khuôn mặt nhỏ của Cố Niệm Chi nhanh chóng khôi phục lại vẻ hồng hào.
Khi Hoắc Thiệu Hằng cởi áo phẫu thuật của cô, anh tưởng rằng ít nhất bên trong cũng còn có đồ lót gì đó, không ngờ lại thật sự không có gì cả.
Anh sa sầm mặt xuống, đi vào trong phòng tắm tìm kiếm hồi lâu nhưng cũng không thể tìm được chậu để đựng nước, đành phải cầm mỗi chiếc khăn mặt, vò qua nước nóng rồi vắt khô, cầm trở lại phòng ngủ, vỗ vỗ Cố Niệm Chi đang trùm chăn kín mít, "Em có thể tự lau được không?"
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, cắn răng nói, "… Có thể ạ."
Hoắc Thiệu Hằng không động đậy, cứ thế lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chi, chờ cô đưa tay từ trong chăn ra lấy khăn mặt.
Kết quả là Cố Niệm Chi cố gắng hồi lâu cũng không nâng nổi cánh tay lên, đau đớn cũng rất tốn sức lực.
Hôm nay, cô bị cơn đau của việc rút tủy xương lặp đi lặp lại mấy lần giày vò tới kiệt sức, ngay cả đầu ngón tay cô cũng không nhấc lên được.
Cũng may là thể chất của cô đặc thù, chứ nếu là người bình thường thì lúc này đã sớm đau chết đi sống lại rồi.
"Có thể cái gì mà có thể? Còn cậy mạnh nữa sao?" Hoắc Thiệu Hằng ngồi vào mép giường, kéo kéo chăn rồi nói, "Nằm sấp xuống."
Cố Niệm Chi không thể động đậy nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nước mắt lại bắt đầu dâng đầy trong mắt. Một đôi mắt to ngân ngấn nước cứ như vậy mà nhìn anh.
Lòng Hoắc Thiệu Hằng lại trầm xuống. Rốt cuộc cô ấy đau đến mức nào mà lật người còn không được thế này?
Trong khoảnh khắc hiện tại, Hoắc Thiệu Hằng ước gì mình mới là người bị rút tủy xương nhiều lần kia…
Anh đứng dậy quay lại phòng tắm, treo khăn mặt lại rồi cầm một chiếc khăn tắm to sạch sẽ khô ráo về.
Anh lại ngồi xuống mép giường một lần nữa, vén chăn lên, kéo Cố Niệm Chi từ trong chăn ra, nhắm mắt lại, nhanh chóng trùm cái khăn tắm to kia lên, sau đó lau mồ hôi cho cô.
Khăn tắm bông lông xù rất thấm hút mồ hôi. Mồ hôi trên người Cố Niệm Chi nhanh chóng được lau sạch. Cô trùm khăn tắm ngồi trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.
Thấy dáng vẻ này của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy vừa rồi mình đã quá nghiêm khắc với cô, đành hắng giọng một cái, khẽ mỉm cười trêu chọc, "… Chẳng phải em nói muốn thả thính anh à? Sao vừa mới tán tỉnh một chút đã thẹn thùng rồi?"
Cố Niệm Chi cạn lời.
Anh ấy đang chê mình không "tán tỉnh" đến cùng sao?!
Trong lòng Cố Niệm Chi quýnh lên, chợt phát hiện hình như mình có thể cử động được rồi.
Mặc dù toàn thân vẫn tràn ngập sự đau đớn nhưng không còn mãnh liệt đến mức khiến cơ thể của cô cứng ngắc như vừa rồi nữa.
Hai tay cô nắm chặt hai đầu khăn tắm, ngửa đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, hít một hơi rồi mỉm cười nói, "Hoắc thiếu, là anh nói đấy nhé, đương nhiên em vẫn còn có thể thả thính…" Vừa nói, cô vừa chậm rãi giơ hai tay lên, chiếc khăn tắm liền từ từ mở ra hai bên.
Hoắc Thiệu Hằng thấy thế, lẳng lặng thò tay ra, giữ lấy hai tay Cố Niệm Chi, quấn lại cái khăn tắm trên người cô, "Em đã thế này rồi, cho dù có gạ gẫm, tán tỉnh thế nào cũng vô dụng thôi, chờ em khỏe lại đã rồi nói sau."
Lúc này, khuôn mặt Cố Niệm Chi lập tức đỏ bừng lên, đỏ hơn cả ráng chiều hoàng hôn ba phần, thậm chí ngay cả chỗ cổ cũng đỏ ửng.
Mất mặt chết mất thôi…
Quả nhiên là vô dụng.
Giờ thì Cố Niệm Chi cảm thấy toàn thân không đau nữa nhưng đầu thì đau.
Cô mệt mỏi nói, "… Em mệt rồi, muốn đi ngủ."
Hoắc Thiệu Hằng kéo chăn sang đắp cho cô, sau đó cởi chiếc khăn tắm ra trong chăn, "Ngủ đi, anh đi hỏi Trần Liệt một chút xem có cần uống thuốc không?"
Cố Niệm Chi dạ một tiếng, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Đúng là cô cũng mệt mỏi thật, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.
Khi thân thể con người bị tổn thương, giấc ngủ là phương thức tự chữa trị tự nhiên nhất.
Một đêm này, Hoắc Thiệu Hằng không hề rời khỏi phòng ngủ của Cố Niệm Chi.
Một đêm này, Trần Liệt và Diệp Tử Đàn cũng không rời khỏi cửa phòng phẫu thuật B. Hai người họ luôn ở nơi này khẩn trương đo đạc các số liệu của Tống Cẩm Ninh.
Từ các số liệu giám sát của bọn họ cho thấy, sau khi hấp thụ tủy xương sáu tiếng thì các số liệu thân thể của Tống Cẩm Ninh bắt đầu có sự biến động lớn.
Trên màn hình, con số màu đỏ không ngừng tăng cao, từng mục một đều khiến cho Trần Liệt hoa mắt, kích động đến hai mắt tỏa sáng.
Năng lực chữa trị này thật sự quá trâu bò!
Kể cả anh ta đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng tốc độ và mức độ hiệu quả này vẫn vượt qua mong muốn của anh ta quá xa.
Trong khoảnh khắc này, cuối cùng Trần Liệt cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Cố Niệm Chi nhiễm virus H3aB7 nhưng cơ thể không chỉ không suy yếu mà còn tạo thành kháng thể.