Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 232

Editor: Nguyetmai

Sau khi nói hết những chuyện này, Hoắc Thiệu Hằng không nói thêm gì nữa.

Anh chỉ yên lặng ngồi khoanh tay bên cạnh Tống Cẩm Ninh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, trong đầu đang suy nghĩ xem làm cách nào để có thể bảo vệ Tống Cẩm Ninh. Không thể để Bạch Cẩn Nghi tiếp tục giám sát Tống Cẩm Ninh được nữa. Nhất định phải loại bỏ cái tên Bạch Cẩn Nghi ra khỏi danh sách trong công văn trao quyền bí mật của quân đội kia.

Tống Cẩm Ninh chỉ mới vừa tỉnh lại. Đối với bà ấy mà nói, thời gian giống như một trò đùa vậy. Bà bây giờ cũng giống như Công chúa ngủ trong rừng, ngủ một giấc dậy, phát hiện ra mọi thứ quanh mình đã thay đổi hẳn.

Đương nhiên, công chúa ngủ trong rừng thì được nụ hôn của hoàng tử đánh thức, còn hoàng tử của bà lại đem đến một cơn ác mộng khác cho bà ngay khi bà vừa tỉnh lại…

Ánh mắt Tống Cẩm Ninh hơi u ám, bà từ từ nâng tay lên day day huyệt thái dương của mình rồi chậm rãi nhắm mắt lại mà không nói gì.

Phòng phẫu thuật B trở nên tĩnh lặng như tờ, bầu không khí hơi nặng nề.

Trần Liệt và Cố Niệm Chi đang ở căn phòng làm việc nhỏ phía bên kia, sắp xếp lại giấy tờ và số liệu.

Bỗng dưng một phần mềm nhỏ trong máy tính Trần Liệt kêu tút tút tút tút liên tục.

Cố Niệm Chi đang dùng máy tính của anh ta để xử lý số liệu cũng giật thót mình, vội vàng gọi anh ta lại: "Anh Trần mau tới xem xem có chuyện gì thế này?"

Trần Liệt đang vùi đầu trong đống sách dày như viên gạch của mình, ngẩng đầu lên mù mờ nhìn Cố Niệm Chi một cái, sau đó mới nghe thấy máy tính phía đối diện đang phát ra tiếng tút tút. Anh ta hoảng hốt bật ngay lên, luống cuống ném sách đi, xông tới chỗ Cố Niệm Chi rồi ngó đầu nhìn vào.

"Toi rồi, tình hình của bác Tống có vấn đề!"

Cảm xúc trong lòng Trần Liệt trầm xuống, vội vàng xoay người chạy thẳng sang chỗ phòng phẫu thuật.

Cố Niệm Chi vội vàng quét mắt nhìn lại phần mềm đang phát ra âm thanh tút tút kia một cái, xác nhận đó là một phần mềm cảnh báo, chắc hẳn được liên kết với máy móc thiết bị trong phòng phẫu thuật bên kia.

Khi số liệu bên đó thay đổi vượt qua giới hạn cảnh báo nhất định thì sẽ phát ra tín hiệu cảnh báo để nhắc Trần Liệt chú ý.

Cô ném số liệu đang xử lý lại rồi đuổi theo sang bên đó.

***

"Hoắc thiếu! Hoắc thiếu! Anh mở cửa ra đi! Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Liệt đập rầm rầm lên cửa phòng phẫu thuật B, cuống quýt muốn xông vào xem xét tình hình.

Cố Niệm Chi sốt ruột đứng bên cạnh anh ta cũng không nhịn được mà gọi theo: "Hoắc thiếu? Hoắc thiếu? Bác Tống vẫn ổn chứ ạ?"

Cửa phòng phẫu thuật B bỗng bật mở, mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút cảm xúc, đứng ngay sau cửa, hỏi: "Hai người đang làm cái gì vậy?"

"Vừa rồi phần mềm của tôi phát chuông cảnh báo. Chắc chắn bác Tống đã xảy ra vấn đề gì đó, nếu không nó sẽ không kêu!"

Trần Liệt ra sức chen chen đẩy đẩy, muốn vào trong xem thế nào.

Hoắc Thiệu Hằng liếc mắt nhìn Cố Niệm Chi một cái, Cố Niệm Chi khẽ gật đầu: "Là một phần mềm báo động nhỏ có liên kết với máy móc bên này. Chắc hẳn là do số liệu nào đó của bác Tống đã chạm mức báo động nên nó mới phát ra chuông cảnh báo nhắc nhở bác sĩ chú ý tình trạng của bệnh nhân."

"Đúng thế, đúng thế!" Trần Liệt gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau lại như nhớ tới gì đó, quay vụt đầu sang nhìn Cố Niệm Chi: "Sao em biết? Em nhìn trộm phần mềm của anh à?"

"Em có nhìn trộm đâu? Phần mềm của anh tự nhảy ra nên em xem một cách đường đường chính chính đấy chứ." Cố Niệm Chi bất mãn giơ ngón tay ra chọc vào vai Trần Liệt, "Anh Trần, những dữ liệu đó nhìn một cái là hiểu ngay, đều là thường thức cả thôi, ok?!"

Trần Liệt bĩu môi, hôm nay anh vừa bị Tống Cẩm Ninh đả kích xong thì lại bị Cố Niệm Chi đả kích lần nữa.

Cái nhà này sao ai ai cũng là thiên tài vậy? Có còn để cho người khác sống nữa không… Trần Liệt chỉ muốn chạy vào một góc tường vẽ vòng tròn ai oán mà thôi.

Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn anh ta một cái rồi mở cửa rộng ra, "Cậu tự vào mà xem đi."

Trần Liệt vội vàng xông thẳng vào chỗ máy theo dõi bên cạnh bàn phẫu thuật của Tống Cẩm Ninh.

Cố Niệm Chi cũng muốn vào theo nhưng lại bị Hoắc Thiệu Hằng ngăn lại.

Cô bước sang trái thì Hoắc Thiệu Hằng đứng sang trái. Cô bước sang phải thì Hoắc Thiệu Hằng cũng đứng sang phải, vừa khéo chắn lại đường đi của cô.

Cô Niệm Chi lầu bầu: "Hoắc thiếu, anh đang làm gì vậy? Cho em vào thăm bác Tống đi? Dù sao cũng dùng nhiều tủy của em như vậy, em cũng có quyền được xem thành quả chữa trị của mình chứ?"

"Thành quả chữa trị của em á? Em nói vậy đã được Trần Liệt đồng ý chưa?" Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh hỏi lại cô một câu rồi xoay người bước đến chỗ ghế xô-pha dài ở cạnh cửa, ngồi xuống, vắt chéo chân, ngẩng đầu lên nhìn cô, "Qua đây ngồi đi!"

Cố Niệm Chi quay đầu nhìn vào bên trong phòng phẫu thuật B rồi lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng.

Tuy sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng cũng không khác gì lúc bình thường nhưng cô vẫn luôn cảm thấy anh có gì đó là lạ. Chỉ là cái chỗ lạ đó lại bị anh che giấu rất sâu nên người bình thường không cảm nhận được.

Cố Niệm Chi dùng trực giác tiếp xúc sớm chiều với anh trong suốt sáu năm mới cảm giác được ra một chút. Cô bước từng bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng hỏi nhỏ: "Hoắc thiếu, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Anh vừa tóm tắt một số chuyện quan trọng đã xảy ra trong mười sáu năm qua cho mẹ anh nên có lẽ bà hơi khó tiếp nhận một chút."

Hoắc Thiệu Hằng thở dài một hơi.

Có phải anh đã yêu cầu quá cao rồi không? Hay là mẹ anh đã không còn kiên cường như trước nữa?

Cố Niệm Chi hiểu được ý nghĩa sau câu nói của Hoắc Thiệu Hằng. Cô nghĩ một lát rồi khuyên anh: "Không phải anh yêu cầu cao cũng không phải bác Tống không còn kiên cường như trước nữa, em nghĩ là do anh đã hơi vội vàng thôi. Có thể do sức khỏe của bác Tống vẫn còn chưa ổn định nên khi anh nói những lời này sẽ khiến cảm xúc của bác ấy bị kích thích quá nặng nề, vì thế... mới có chuyện tình trạng cơ thể của bác ấy bị biến động lớn như vậy."

Sự đổi này chắc hẳn là cực kì lớn nên thậm chí còn khiến phần mềm cảnh báo phải kêu lên.

Hoắc Thiệu Hằng ôm lấy cánh tay, sắc mặt rất nghiêm túc. Anh im lặng một lúc lâu rồi mới lắc đầu nói: "Không còn nhiều thời gian nữa, đau dài không bằng đau ngắn, phải vượt qua được cơn phong ba này thì mới có thể nói chuyện sau này được. Nếu không, sẽ chẳng còn sau này nữa rồi."

Cố Niệm Chi rất ít khi nhìn thấy anh có dáng vẻ trầm ngâm như vậy. Lúc trước, dù anh không thích nói cười nhưng rất có chí tiến thủ. Đó là một loại chững chạc, kiên định của những người trẻ tuổi. Nhưng Hoắc Thiệu Hằng của hiện tại đã có thể giữ toàn bộ cảm xúc ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng mình rồi. Anh giống như biển cả vậy, rộng lớn chứa đến cả trăm nhánh sông đổ về, nhưng trong trường hợp không có bão thì bạn sẽ chẳng thể nhìn thấy những con sóng dữ dâng trào trên mặt biển.

"Anh đừng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì đâu." Cố Niệm Chi vắt óc ra để tìm lời an ủi Hoắc Thiệu Hằng. Cô giơ cánh tay của mình lên, siết thành nắm đấm hỏi anh: "Anh không tin người khác thì cũng phải tin tưởng em, tin tưởng anh Trần chứ? Dùng phần tủy quý báu của em, lại thêm tay nghề cao siêu của anh Trần nữa, chắc chắn bác Tống sẽ không sao đâu."

"Giỏi vậy cơ à?" Trên gương mặt không chút cảm xúc của Hoắc Thiệu Hằng bỗng lộ ra nụ cười, "Nếu như có chuyện thì sao?"

"Nếu có chuyện ấy hả? Vậy thì lại lấy thêm tủy thôi, chị đây không sợ, nhà chị chẳng có ngoài tủy cả."

Cố Niệm Chi rất hào phóng vỗ ngực đảm bảo, dáng vẻ cứ như đang dâng vật quý trước mặt Hoắc Thiệu Hằng để chọc cho anh vui, hy vọng anh sẽ không còn nghiêm mặt lại như vậy nữa.

Hoắc Thiệu Hằng xoa xoa đầu cô, "Ngoan, em không đau nữa à?"

"Vâng, em khỏe từ lâu rồi."

Cố Niệm Chi cảm thấy phần da đầu bị Hoắc Thiệu Hằng chạm vào có hơi tê tê ngứa ngứa giống như bị giật điện vậy. Cô không nhịn được, liếc anh một cái qua khóe mắt rồi len lén đưa tay ra định kéo tay anh lại.

Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng nhấc tay lên, móc một bao thuốc trong túi quần ra, rút một điếu rồi đứng dậy nói: "Tôi ra hút điếu thuốc." Sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Cố Niệm Chi hơi mím môi nhìn tay của mình. Hai tay bất giác nắm chặt lại, ngồi một mình trên xô-pha, ngẩn người chờ Trần Liệt quay lại.

Trần Liệt loanh quanh ở trong phòng phẫu thuật gần mười lăm phút mới xác nhận được toàn bộ chỉ số của Tống Cẩm Ninh đều bình thường.

Tuy đã vượt qua giới hạn bình thường không ít nhưng đối với Tống Cẩm Ninh mà nói thì tình trạng cơ thể không có thay đổi gì lớn, cũng có nghĩa là sức khỏe của bà có thể chịu được sự thay đổi cảm xúc như vậy.

Nếu chỉ là người bình thường, ngay khi vừa tỉnh lại, ý thức vừa khôi phục mà phải chịu kích động lớn như vậy thì không chết cũng sẽ phát điên rồi. Ấy vậy nhưng Tống Cẩm Ninh lại chẳng sao hết.

Sau khi kiểm tra xong, Trần Liệt cứ đứng nhìn những chỉ số đó một lúc lâu cũng không nói nổi thành lời. Cuối cùng, anh ta chỉ có thể đưa ra một nhận định rằng, tủy lấy từ trên người Cố Niệm Chi đã được cấy ghép hoàn toàn phù hợp với cơ thể của Tống Cẩm Ninh.

Ca cấy ghép này không chỉ khôi phục phần gene bị thiếu mà còn cường hoá bộ gene vốn có của cơ thể bà khiến thể chất của bà được tăng lên đáng kể. Kết quả này thật sự khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc.

Trần Liệt lại thêm một lần nữa quyết định phải tiêu hủy toàn bộ những dữ liệu có liên quan đến tình trạng cơ thể của Cố Niệm Chi.

Niêm phong cũng không được vì chỉ cần là thứ có tồn tại thì rồi cũng sẽ có thể bị người khác phát hiện, cho nên chỉ còn duy nhất một cách là tiêu hủy tất cả.

Thảo nào, trước đây Hoắc Thiệu Hằng luôn làm như vậy, trước giờ không cho phép Trần Liệt giữ lại bất kỳ tài liệu gì có liên quan đến tố chất cơ thể của Cố Niệm Chi.

Lúc anh ta ra khỏi phòng phẫu thuật B, Tống Cẩm Ninh đã ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi.

Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài hút thuốc xong cũng không thấy quay lại nữa.

Trần Liệt tắt đèn phòng phẫu thuật B ra ngoài thì chỉ thấy một mình Cố Niệm Chi ngồi ở cửa, bèn nói một câu: "Vậy em ở đây canh chừng cẩn thận nhé! Những số liệu kia anh sẽ tự chạy phần mềm. Ứng dụng Nhất Nhất em đã viết xong chưa?"

"Dạ, em viết xong rồi. Anh chỉ cần nhập dữ liệu vận hành vào là được."

Hai tay Cố Niệm Chi chống cằm ngồi trên ghế xô-pha nhìn chằm chằm vào bàn trà trước mặt. Trần Liệt quay lưng lại, vẫy vẫy tay rồi quay về phòng làm việc nhỏ của mình.

Sau khi Trần Liệt đi không lâu thì Tống Cẩm Ninh trong phòng phẫu thuật B từ từ mở mắt ra. Bà nằm một mình trong căn phòng tối đen, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời Hoắc Thiệu Hằng đã nói: "… Ông ấy đã ly hôn với mẹ từ mười năm trước rồi."
Bình Luận (0)
Comment