Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 235

Editor: Nguyetmai

"Cô bé ấy có thể nói gì được chứ?" Tống Cẩm Ninh bật cười, "Mẹ nằm một mình cũng được…"

"Cũng không thể nói vậy được." Trước mặt Tống Cẩm Ninh, Hoắc Thiệu Hằng cũng không che giấu điều gì, bên môi còn hơi mỉm cười, nói: "Không phải mẹ muốn kiện người ta tội phỉ báng và ngụy tạo chứng cứ sao? Niệm Chi là sinh viên ngành Luật, cũng rất thông minh, nói không chừng có thể giúp mẹ đấy!" Anh dừng một lát rồi ra vẻ rất lơ đãng nói: "Cô ấy mới mười tám tuổi nhưng đã tốt nghiệp Đại học, chuẩn bị làm nghiên cứu sinh ngành Pháp luật của trường Đại học B rồi ạ."

"Ồ? Thông minh vậy ư? Cô bé cũng thú vị nhỉ!" Tống Cẩm Ninh khẽ gật đầu, mắt chớp chớp, bà có thể nhìn thấy sự cưng chiều và che chở Cố Niệm Chi của Hoắc Thiệu Hằng, "Vậy con gọi cô bé tới đi."

Hoắc Thiệu Hằng đáp lại một tiếng rồi ra khỏi phòng phẫu thuật B, đến phòng làm việc nhỏ của Trần Liệt, vẫy tay gọi Cố Niệm Chi, "Em ra ngoài với anh một lát."

Anh đưa Cố Niệm Chi ra vườn hoa nhỏ đằng sau dinh thự để nói rõ đầu đuôi chuyện cần giao cho cô trước.

Hai người đứng bên cạnh một bụi cây trong vườn hoa nhỏ. Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay trong túi quần, mắt nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt như thể muốn nói lại thôi.

Anh không biết phải nói chuyện này với Cố Niệm Chi như thế nào, lôi cô vào rốt cuộc là chuyện tốt hay không tốt với cô đây.

Hoắc Thiệu Hằng cứ đứng đó, không nói một lời. Vóc dáng cao lớn, kiêu ngạo ấy như đang đội cả bầu trời xanh trên đầu, có mặt trời nhưng lại chẳng chói lóa chút nào.

Trong không khí như có một mùi hương ấm áp đang lặng lẽ lan tỏa.

Cố Niệm Chi đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng nhưng cũng không vội vàng hỏi anh có chuyện gì. Cô rất hưởng thụ thời khắc được ở riêng với Hoắc Thiệu Hằng như thế này, chỉ cần đứng bên cạnh anh giống như bây giờ là có thể cảm nhận năm tháng tuyệt vời rồi.

Hoắc Thiệu Hằng đang thầm lật đi lật lại chuyện cũ trong lòng, vốn có hơi bực bội nhưng khi ánh mắt anh nhìn vào gương mặt Cố Niệm Chi lại thấy đôi con ngươi đen nhánh của cô đang nhìn anh không chớp mắt, giống như biết nói chuyện, rõ ràng đang cố gắng biểu đạt sự ỷ lại và tin tưởng của cô với anh vậy.

Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng lập tức bình tĩnh hẳn. Anh móc bao thuốc trong túi quần ra, rút một điếu rồi châm lửa, hút sâu một hơi rồi nhả khói thuận theo chiều gió để không phả vào mặt Cố Niệm Chi.

Cố Niệm Chi không hề quan tâm chuyện đó. Cô yêu thích tất cả các mùi hương có liên quan đến Hoắc Thiệu Hằng. Bất kể là mùi thuốc nhàn nhạt giữa hai ngón tay hay là mùi thuốc súng trộn lẫn vào mùi da vì phải thường xuyên cầm súng cũng đều khiến cô cảm thấy an toàn và thanh thản.

"Trong tiệc mừng năm mới của nhà họ Hoắc vào ngày mai, Bạch Cẩn Nghi sẽ đính hôn với bố anh."

Lời nói của Hoắc Thiệu Hằng giống một quả bom nặng ký, oanh tạc toàn bộ cảm xúc của Cố Niệm Chi.

"Hả? Bọn họ sắp đính hôn á? Vậy bác Tống phải làm thế nào?"

Cố Niệm Chi biết Tống Cẩm Ninh và Hoắc Quan Thần đã ly hôn, nhưng suốt bao năm nay Hoắc Quan Thần cũng không hề tái hôn với ai.

Hơn nữa, kể cả khi Tống Cẩm Ninh mắc phải căn bệnh thần kinh nghiêm trọng, bà ấy vẫn nhận ra Hoắc Quan Thần. Nếu nói bà không có tình cảm với ông thì Cố Niệm Chi có thể tự chặt đầu mình xuống.

"… Không thế nào cả." Hoắc Thiệu Hằng lại hút một hơi thuốc nữa, trên mặt chỉ có sự bình thản, "Anh không nghĩ rằng mẹ anh sẽ quay đầu ăn lại cỏ cũ đâu."

Cố Niệm Chi: "…" Được rồi, anh đẹp trai nên nghe anh vậy.

"Vừa nãy anh cũng nói với mẹ anh một chút chuyện xảy ra trong mười sáu năm này, cảm xúc của mẹ anh có hơi bất ổn, em qua đó nói chuyện với bà đi." Hoắc Thiệu Hằng nói tiếp, đôi mắt anh nheo lại, tầm mắt thoáng lướt qua gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Cố Niệm Chi, "Có một chuyện em phải chú ý, những việc chúng ta biết trước đó chỉ là chuyện từ một phía. Bây giờ mẹ anh tỉnh lại rồi, có rất nhiều chuyện sẽ có cách giải thích khác nữa."

Cố Niệm Chi vội vàng gật đầu: "Em sẽ an ủi bà cẩn thận."

Hoắc Thiệu Hằng dụi tắt điếu thuốc rồi nhẹ nhàng nói một câu: "Mẹ anh không thừa nhận bức thư đó là do bà viết trong trạng thái tỉnh táo bình thường, cho nên…." Anh nhìn Cố Niệm Chi lần nữa, đôi mắt đen đặc, "Có thể mẹ anh sẽ muốn tìm ra người vu cáo bà rồi kiện họ ra tòa."

"Anh nói là muốn kiện bọn họ à?" Cố Niệm Chi chợt hiểu ngay ý anh, nhoẻn miệng nở nụ cười xán lạn, "Không sao, cứ giao cho em." Nói xong cô mới hơi ngại ngùng: "Nhưng mà Hoắc thiếu này, anh thật sự muốn em giúp mẹ anh sao?"

"Em không muốn sao?"

"Không phải em không muốn, cũng không phải em không làm được." Cố Niệm Chi vô cùng tin tưởng năng lực của bản thân, "Nhưng dù sao cũng là chuyện giữa bố và mẹ anh, nếu em làm người đại diện pháp luật của bác Tống thì…"

Sẽ có rất nhiều chuyện riêng không thể không nói cho cô biết. Cố Niệm Chi cảm thấy sau này mình sẽ làm con dâu của Tống Cẩm Ninh. Con dâu tương lai mà biết chuyện tình cảm phong lưu của mẹ chồng thì có ổn không? Cô cũng phải biết né tránh mới đúng…

Hoắc Thiệu Hằng khẽ mím môi, hững hờ liếc nhìn cô một cái, "Không sao, có phải người ngoài đâu."

Một câu "Không phải người ngoài" này khiến toàn thân Cố Niệm Chi đều lâng lâng cả lên. Cô như người mộng du đi theo Hoắc Thiệu Hằng đến phòng phẫu thuật B ở tầng một của dinh thự. Cho đến tận khi Hoắc Thiệu Hằng đi rồi, chỉ để lại mình cô và Tống Cẩm Ninh ở với nhau, trên mặt cô cũng vẫn còn nụ cười mỉm như mơ mộng kia.

Tống Cẩm Ninh lẳng lặng nhìn cô một lúc, cuối cùng không nhịn được mà cong môi cười nhẹ: "… Niệm Chi, cháu đang nghĩ gì vậy?"

Tim Cố Niệm Chi đập thót một cái rồi lập tức tỉnh táo lại. Bắt gặp đôi mắt đầy hứng thú của Tống Cẩm Ninh, mặt cô bất giác đỏ bừng lên, vội vàng giải thích: "Cháu đang nghĩ xem làm cách nào để giúp bác Tống đối phó với đám người xấu kia ạ!"

Tống Cẩm Ninh ngẩng đầu nhìn cô, cảm thấy cô gái này càng nhìn càng xinh, càng nhìn càng thấy thân thiết. Bà chỉ vào chiếc ghế xô-pha bên cạnh bàn phẫu thuật, "Cháu ngồi đây nói chuyện với bác nhé!"

Cố Niệm Chi ngồi xuống, tiện tay lấy vải trong giỏ hoa quả trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh rồi bóc vỏ cho Tống Cẩm Ninh.

"… Mấy chuyện này, cháu có biết không?"

Tống Cẩm Ninh vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với nhiều tin tức có tính oanh tạc như vậy. Mặc dù bà là người kiên cường, chưa từng chui đầu vào ngõ cụt trong vấn đề tình cảm nhưng cũng có chút không chịu nổi. Bà cần được tâm sự, được nói hết những chuyện khiến bà bị áp lực đến không thở nổi này.

Cố Niệm Chi ngước mắt lên, khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn hơi ửng hồng, còn lấp lánh mê người hơn cả quả vải đang được cô bóc vỏ trên tay. Giọng nói của cô càng ngọt ngào, dịu dàng hơn: "Bác Tống đang muốn nói tới chuyện mấy bức thư tình sao ạ?"

Trong cái ngày xảy ra xung đột với Hoắc Gia Lan, Cố Niệm Chi cũng đã hiểu được đại khái những chuyện có liên quan đến Tống Cẩm Ninh rồi.

Cô cảm thấy vô cùng tức giận với việc Hoắc Quan Thần ly hôn với người vợ đang bệnh nặng của mình chỉ vì những bức thư kia.

Tống Cẩm Ninh khẽ thở dài một tiếng rồi cụp mi xuống, chỉnh lại chiếc chăn lông kẻ sọc xanh nhỏ trên người, "Để cháu chê cười rồi. Những chuyện này bác cũng rất khó xử, không hiểu vì sao lại có kết quả như vậy."

"Vừa nãy Hoắc thiếu nói, có thể bức thư ký tên bác kia là được bác viết ra trong trạng thái vô thức ạ?"

Cố Niệm Chi thấy Tống Cẩm Ninh không tiện mở miệng nên đành nói thẳng vào vấn đề, cố gắng sử dụng phong thái chuyên nghiệp của một luật sư để trao đổi với Tống Cẩm Ninh về vấn đề này.

Tống Cẩm Ninh khẽ gật đầu, "Có lẽ vậy. Bác không hề nhớ rằng trước khi xảy ra vụ nổ mình có viết bức thư nào như thế." Bà dừng lại một lúc rồi lại hỏi: "Cháu gặp Bạch Cẩn Nghi bao giờ chưa?"

Cố Niệm Chi nhỏ giọng vâng một tiếng, "Cháu có gặp một lần. Bây giờ bà ấy vừa già vừa xấu, ngoại hình là do bản chất sinh ra, kẻ đi cướp chồng của bạn thân nhất định sẽ già nhanh hơn người khác, bởi vì họ đang đánh cược bằng cả mạng sống mà."

Tống Cẩm Ninh mỉm cười khẽ nói: "Cô nhóc này, đừng cứ hơi một chút là lại nói mấy câu như vậy."
Bình Luận (0)
Comment