Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 273

Editor: Nguyetmai

"Giáo sư Hà có thể cho một lời giải thích hợp lý không? Vì sao nể mặt Niệm Chi thì lại phải bố trí căn phòng khác cho anh?"

Hoắc Thiệu Hằng thảnh thơi ngồi đối diện Hà Chi Sơ, giữa hai người cách nhau một chiếc bàn dài hẹp, nhìn giống như hai người đang mở một cuộc họp mặt đối mặt vậy.

Những người được đưa tới từ dinh thự của Thủ tướng lần này, tạm thời không tính là kẻ tình nghi thực sự, bởi vậy không dùng phòng thẩm vấn chuyên dụng để tra hỏi.

Căn phòng hiện tại bọn họ đang dùng để thẩm vấn, thật ra là căn phòng dùng để tra hỏi các kiểu nhân chứng hỗ trợ điều tra.

Hà Chi Sơ đan hai tay vào nhau, đặt lên trên đùi mình, vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt, thản nhiên nói, "Đơn giản thôi, vì tôi là thầy của Niệm Chi. Chẳng phải người của Đế quốc Hoa Hạ các anh luôn coi trọng việc tôn sư trọng đạo nhất hay sao? Các anh tôn trọng thầy của mình như thế này à?"

"Nếu như Giáo sư Hà thật sự coi mình là thầy của Niệm Chi, đương nhiên chúng tôi sẽ dùng cái lễ nghĩa tôn sư trọng đạo để đối xử với Giáo sư Hà." Hoắc Thiệu Hằng nhìn về phía camera trong căn phòng này rồi cười nói, "Camera trong phòng đã quay hết những lời Giáo sư Hà nói rồi. Hy vọng trí nhớ của Giáo sư Hà sẽ không quá kém, đừng quên mình là thầy của Niệm Chi."

"Tất nhiên tôi sẽ không quên." Hà Chi Sơ nghiêng người về phía trước, duỗi một tay ra, năm ngón tay như đang đánh đàn, nhẹ nhàng gõ nhịp trên bàn, "Nhưng Thiếu tướng Hoắc đừng có sử dụng cái câu nói quá lỗi thời "Một ngày là thầy, cả đời là cha" đó để áp vào mối quan hệ thầy trò hiện tại."

Lúc nói lời này, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh của anh ta lóe lên ý cười, thần sắc trên mặt lại không thay đổi gì mấy.

Cố Niệm Chi ở phòng kế bên thấy tình hình này, hơn nữa thông qua tai nghe cũng nghe được những gì Hà Chi Sơ nói. Cô không khỏi thở dài, dùng tay che trán, thầm nghĩ không biết rốt cuộc Hà Chi Sơ muốn làm gì.

Hoắc Thiệu Hằng hơi nghiêng đầu với Hà Chi Sơ ở đối diện, hiểu rõ Hà Chi Sơ đang muốn chặn trước lời nói của anh.

Anh cũng duỗi bàn tay gõ gõ trên bàn, "Giáo sư Hà, câu nói "Một ngày là thầy, cả đời là cha" ấy xưa nay chưa bao giờ lỗi thời. Đương nhiên, nếu Giáo sư Hà không muốn làm tấm gương cho người khác thì cũng chẳng làm thế nào được. Dù sao chỉ cần không phạm pháp, hoặc bại hoại đạo đức thì chúng tôi cũng có làm gì được Giáo sư Hà đâu. Nhưng tôi tin tưởng ở Niệm Chi, cô ấy là một cô gái tốt, phân rõ phải trái, đúng sai, căm thù những kẻ đạo đức bại hoại tới tận xương tủy nên tôi cũng chẳng mấy lo lắng rằng anh sẽ làm hư được cô ấy."

Sắc mặt Hà Chi Sơ chợt sa sầm xuống, ánh mắt thoáng chốc trở nên vô cùng âm u, "Anh đang sỉ nhục danh dự của tôi?"

"Không dám, không dám, tôi chỉ thuận theo lời Giáo sư Hà để phân tích một chút thôi ấy mà."

Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, ngón tay thon dài nắm thành quả đấm, chầm chậm rụt về như một pha quay chậm vậy, tràn đầy vẻ khoa trương và uy hiếp.

Hà Chi Sơ hơi gật gù, "Không ngờ Thiếu tướng Hoắc còn hiểu logic như thế, quả là nằm ngoài sự dự đoán của tôi."

"Chẳng lẽ Giáo sư Hà đã từng tìm hiểu về tôi sao?" Hoắc Thiệu Hằng ngồi thẳng người dậy, "Xem ra Giáo sư Hà quả là thần thông quảng đại, còn có cả người trong Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ chúng tôi cơ đấy."

"Ha ha, anh không cần phải nói mấy lời đó để bẫy tôi." Hà Chi Sơ lắc đầu, "Tôi chỉ muốn hiểu thêm về Cố Niệm Chi, xem xem mấy năm nay cô ấy đã sống và trưởng thành trong hoàn cảnh như thế nào thôi."

"Giáo sư Hà không cảm thấy sự quan tâm của anh với Niệm Chi đã vượt quá phạm vi quan tâm của thầy với trò sao?"

"Điều này còn phải xem xem anh định nghĩa thế nào về sự quan tâm của thầy với trò." Hà Chi Sơ không hề sa bẫy. Anh ta đổi chân gác, phong thái nghiêm nghị như bẩm sinh mà có, cao quý không thể với tới được, "Là một người thầy tốt, đương nhiên phải dốc toàn lực để đề bạt học trò của mình. Thiếu tướng Hoắc chưa được chứng kiến, không có nghĩa là không có."

"Nói cũng đúng." Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, lại nói tiếp: "Dù sao thì một học trò thông minh, đáng yêu và nhu thuận như Niệm Chi thật sự quá hiếm có. Chỉ có điều…"

Lời nói của Hoắc Thiệu Hằng lại chuyển sang hướng khác: "Tôi muốn biết từ đầu mà Giáo sư Hà lại biết được rằng Niệm Chi đã ở nơi này từ mười hai tuổi đến mười tám tuổi?"

Sự thật này, chỉ có người của Cục tác chiến đặc biệt mới biết.

Hà Chi Sơ lộ ra vẻ mặt nực cười, di chuyển ánh mắt, nhìn về bức tường kính một chiều kia. Đôi mắt hoa đào sóng sánh của anh ta cứ như có thể nhìn xuyên qua bức tường kính đó vậy.

"… Từ đâu mà biết sao? Đương nhiên là từ người ở nơi này của các anh rồi. Thiếu tướng Hoắc, anh có cẩn thận mấy cũng sẽ có sơ sót, thấy sắc liền mờ mắt để bại lộ ra Niệm Chi, vậy mà còn hỏi ngược tôi sao?"

Vẻ cười cợt của Hà Chi Sơ biến mất trong nháy mắt, gương mặt anh ta tối sầm xuống nhìn chằm chằm Hoắc Thiệu Hằng, khí thế có vẻ không chênh lệch chút nào với Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng hơi sững người một chút nhưng lại nhanh chóng thản nhiên lắc đầu, "Mong Giáo sư Hà nói rõ cho."

"Nói rõ ư? Điều này chẳng phải rất đơn giản sao? Niệm Chi đăng ký làm nghiên cứu sinh của tôi, lý lịch mà các anh chuẩn bị cho Niệm Chi thật sự không có chỗ nào sơ hở, hoàn toàn không nhìn ra được chút sơ sót gì cả, rất giống thật. Có điều, khi anh vừa lộ diện, đồng thời còn công khai là người giám hộ của Niệm Chi, vậy thì lý lịch trước đó, lập tức tự sụp đổ." Trên đôi môi lạnh nhạt của Hà Chi Sơ nở nụ cười lạnh, "Chuyện này còn cần phải có tình báo nữa sao?"

Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút, giơ hai tay lên, vỗ tay với Hà Chi Sơ, "Giáo sư Hà quả không hổ là luật sư nổi tiếng, khả năng quan sát của anh đúng là làm cho người khác bội phục."

"Quá khen, quá khen."

"Nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu không như thế, Giáo sư Hà anh cũng sẽ không bại lộ." Hoắc Thiệu Hằng khoanh hai tay lại trước ngực, không hề thay đổi nét mặt nói, "Lý lịch của Niệm Chi, trên góc độ luật pháp mà nói thì nó vốn chính là sự thật, vậy mà Giáo sư Hà lại chỉ cần nhìn một chút đã nhận ra "rất giống thật". Cái kết luận như thế này đã không thể chỉ dùng cụm từ "khả năng quan sát" để hình dung nữa rồi."

Khi Hoắc Thiệu Hằng quyết định lộ diện từ sau màn đã sớm dự kiến được sự ảnh hưởng tới Niệm Chi rồi. Bởi vì, ý nghĩa đầu tiên của chuyện này chính là toàn bộ lý lịch trước đây của Cố Niệm Chi sẽ có vấn đề.

Một khi công khai người giám hộ của Cố Niệm Chi là Thiếu tướng Hoắc Thiệu Hằng, lãnh đạo của Cục tác chiến đặc biệt, một bộ phận đặc biệt của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ thì ngay lập tức lý lịch của cô sẽ bị chia cắt thành hai bộ phận, một là giai đoạn trước năm mười hai tuổi, hai là sau năm mười hai tuổi.

Nhưng người có thể nhìn ra điểm này, nhất định phải là người hiểu rõ thân thế của Cố Niệm Chi. Tiến thêm một bước mà nói, thậm chí người đó còn có thể là người biết rõ những chuyện trước năm mười hai tuổi của Cố Niệm Chi.

Hà Chi Sơ là người biết chuyện hết mọi chuyện sao?

Hoắc Thiệu Hằng nhìn Hà Chi Sơ chằm chằm, không buông tha bất kỳ sự biến đổi sắc mặt nào của anh ta.

Nhưng kể cả lực quan sát của Hoắc Thiệu Hằng có nhạy cảm đến thế nào thì thần sắc của Hà Chi Sơ cũng không lộ ra chút bí mật gì.

Anh ta lạnh lùng nói, "Làm một luật sư tốt, nhất định phải biết hoài nghi tất cả. Thiếu tướng Hoắc có gì hiểu lầm với sự chuyên nghiệp của tôi sao?"

"Không dám." Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi đầu xuống, "Tôi không hiểu được sự chuyên nghiệp của Giáo sư Hà, nhưng chỉ xét riêng về thành tựu của Giáo sư Hà thì hiển nhiên anh vô cùng xuất chúng."

Hà Chi Sơ khẽ gật đầu, không chút khách khí nhận lấy lời khen ngợi của Hoắc Thiệu Hằng, "Đối với tôi mà nói, sự chuyên nghiệp của tôi cũng quan trọng như học trò của mình vậy. Đối với mỗi học trò của mình, tôi đều dành cho họ đầy đủ sự quan tâm."

Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng có hoài nghi trong lòng, nhưng cũng biết không có khả năng lập tức moi ra được tất cả bí mật từ Hà Chi Sơ. Anh hiểu rõ cái đạo lý "dục tốc bất đạt" nên anh cũng không vội. Anh có đủ sự kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột với anh ta lâu dài.

Vì thế Hoắc Thiệu Hằng lại đưa chủ đề câu chuyện về quanh Đậu Khanh Ngôn, "Lời vừa rồi Giáo sư Hà nói rất đúng, cực kì đúng, là tôi nhỏ nhen. Nói gì thì nói, sự quan tâm của Giáo sư Hà với Niệm Chi cũng là chuyện bình thường thôi mà, làm sao bì được với sự quan tâm mà anh dành cho cô trợ lý Ôn Thủ Ức của mình chứ. Đúng là tôi nghĩ quá nhiều rồi!"

"… Anh có ý gì?" Hà Chi Sơ nhạy bén cảm giác thấy có điều bất bình thường, "Cái gì mà sự quan tâm dành cho trợ lý?"

Hoắc Thiệu Hằng càng bình tĩnh, tự nhiên hơn. Anh khoanh tay khoan thai nói, "Anh có quen với Đậu Khanh Ngôn không?"

"Tôi đã nói từ trước rồi, hoàn toàn không quen." Hà Chi Sơ nhíu nhíu mày, "Tôi hỏi lại anh câu anh vừa nói, từ bao giờ mà sự quan tâm của tôi dành cho trợ lý lại lớn hơn với học trò của mình thế? Sao anh lại bị liên lụy vào trong chuyện của Đậu Khanh Ngôn lần này?"

"Bởi vì hai chuyện đó có liên quan đến nhau." Hoắc Thiệu Hằng lấy hai viên sô cô la trong cốc thủy tinh trên bàn, đặt một viên trước mặt mình, một viên khác thì đẩy về phía Hà Chi Sơ, "Sự quan tâm của anh với trợ lý Ôn Thủ Ức của anh đó thật sự không phải bình thường, thậm chí là yêu ai yêu cả đường đi lối về, còn có thể quan tâm luôn cả tới đương sự của cô ấy. Theo như anh nói từ trước, anh không hề quen biết gì với Đậu Khanh Ngôn, hoàn toàn không có quan hệ gì với cô ta. Ấy vậy mà anh lại có thể nể mặt Ôn Thủ Ức, cho mượn một trong năm chiếc máy bay tư nhân tối tân nhất trên toàn cầu để đưa Đậu Khanh Ngôn về nước. Tình cảm thắm thiết nhường này, hẳn là trợ lý Ôn có thể cảm nhận được, cho nên vô cùng giữ gìn Giáo sư Hà."

Lời nói của Hoắc Thiệu Hằng cực kì sắc bén, buộc Hà Chi Sơ thừa nhận hoặc là anh ta có tình cảm không bình thường với Ôn Thủ Ức, nếu không thì nên giải thích thế nào về hành động của anh ta với đương sự của Ôn Thủ Ức, khi cho Đậu Khanh Ngôn, một người "không có chút quan hệ nào" với anh ta được mượn máy bay tư nhân của mình.

Hoặc là, Hà Chi Sơ sẽ phải thừa nhận vừa rồi anh ta nói láo, anh ta với Đậu Khanh Ngôn không phải là "không có chút quan hệ nào". Hai người bọn họ không chỉ biết nhau, mà còn có quan hệ rất sâu. Do đó, vụ án của Đậu Khanh Ngôn, e là Hà Chi Sơ không thể không đếm xỉa tới.
Bình Luận (0)
Comment