Editor: Nguyetmai
"Hoắc thiếu không phải loại người như vậy!"Cố Niệm Chi không bị Ôn Thủ Ức chọc giận, nhưng lại bị Hà Chi Sơ chọc giận thành công.
Cô siết chặt tay đứng lên, khuôn mặt tinh xảo trắng như tuyết tức giận đến đỏ ửng lên.
Trong đôi mắt to tròn có lửa giận bừng bừng như là thiếu nữ trong truyện tranh manga đột nhiên sống dậy, mặc dù không có chút lực công kích nào, nhưng vẻ đẹp đầy sức sống kia lại không chỉ công chiếm trái tim của một người…Hà Chi Sơ bỗng quay người đi về phía cửa phòng thẩm vấn, anh ta không muốn nói thêm một câu nào với Cố Niệm Chi nữa.
Vừa đặt tay lên tay nắm cửa phòng thẩm vấn, Cố Niệm Chi đã đuổi theo tới, nắm lấy tay áo Hà Chi Sơ, vẫn nhất quyết không chịu buông tha, "Giáo sư Hà, thầy không thể nói Hoắc thiếu như vậy được."
"Tôi đã nói rồi đấy, em làm gì được tôi nào!"Hà Chi Sơ xoay người, lạnh lùng nhìn Cố Niệm Chi.
Đôi mắt đào hoa sóng sánh thoáng có vẻ tức giận, sống mũi thẳng tắp, đôi môi lạnh lẽo mím thật chặt, hai tay siết cứng lại, run rẩy đến không kìm nén nổi.
Cố Niệm Chi hoảng hốt lui lại hai bước, buông tay áo Hà Chi Sơ ra.
Đúng lúc này, trong tai nghe của cô truyền đến giọng nói trầm thấp, bình tĩnh mang theo sự gợi cảm của Hoắc Thiệu Hằng, "Niệm Chi, đừng nóng vội, tức giận không giải quyết được gì cả."Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng chính là một loại thuốc an thần dành cho cô.
Cố Niệm Chi hít sâu hai hơi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cô nhắm mắt, lại một lần nữa nói đầy thành ý với Hà Chi Sơ, "Giáo sư Hà, em đã mười tám tuổi, em biết mình đang làm gì.
Làm chuyên gia thẩm vấn, giúp Hoắc thiếu một số chuyện, là em cam tâm tình nguyện.
Hơn nữa, đây còn là mơ ước nhiều năm qua của em, hy vọng Giáo sư Hà có thể hiểu và thông cảm cho."
"Nếu như tôi không thể thì sao?"
"Vậy thì ngậm mồm lại, đừng có nói này nói kia vào chuyện của em." Cố Niệm Chi ném ra một câu rất phũ phàng, "Kể cả bố mẹ em có ở đây, cũng không thể ép buộc được em!"Hà Chi Sơ hơi sững sờ, "Bố mẹ của em ư? Theo lý lịch của em, chẳng phải họ đã qua đời rồi sao?"
"À…" Cố Niệm Chi cứng họng trợn mắt nhìn Hà Chi Sơ, thật lâu sau mới nói, "Ý em là kể cả có ở đây! Kể cả! Đó là một giả thiết, không phải là sự thật."Hà Chi Sơ như nhớ ra chuyện gì đó, lẳng lặng thở dài một hơi, đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nói, "Em cho rằng, bọn họ gọi em là chuyên gia thẩm vấn thì em chính là như thế sao? Em cho rằng chuyện thẩm vấn ở Cục tác chiến đặc biệt dễ làm như vậy sao? Em thật quá ngây thơ, câu này để nói về em, thật chẳng sai chút nào."
"Hoắc thiếu để em làm mà…" Cố Niệm Chi bất mãn lầu bầu, "Từ trước tới nay Hoắc thiếu chưa từng lừa em."
"Ha ha…" Hà Chi Sơ giật giật khóe môi, ánh mắt đảo một vòng quanh phòng thẩm vấn rồi nhìn chằm chằm vào camera ở góc phòng, một tay chỉ vào Cố Niệm Chi, cười lạnh nói vọng về phía camera, "Chính các anh tự nói đi, muốn làm chuyên gia thẩm vấn của Cục tác chiến đặc biệt thì cần có những thủ tục trình tự gì? Rốt cuộc Cố Niệm Chi có tư cách để làm chuyên gia thẩm vấn của các anh không! Các anh có dám thề trước lời hiệu trung với quốc gia của mình rằng, các anh không lừa gạt cô ấy không?"Cố Niệm Chi khẽ nheo mắt, không ngờ Giáo sư Hà lại phản cảm với chuyện mình làm chuyên gia thẩm vấn của Cục tác chiến đặc biệt đến vậy.
Mặc dù cô cảm thấy mình không cần phải phân bua bất cứ điều gì với Hà Chi Sơ, nhưng cũng cho rằng mình không nên tranh chấp với Hà Chi Sơ như thế này.
Suy nghĩ trong đầu Cố Niệm Chi thay đổi thật nhanh, đột nhiên nghĩ tới một ý, nhẹ nở nụ cười rồi nói, "Nếu Giáo sư Hà đã không coi trọng việc em làm chuyên gia thẩm vấn, em có thể không làm nữa.
Có điều, nếu như em muốn làm luật sư biện hộ biện luận trên tòa, Giáo sư Hà có thể ký một chữ đảm bảo cho em không? Để chứng minh em đã thực tập nửa năm ở Mỹ, đã có nửa năm kinh nghiệm làm việc ấy ạ, được không thầy?"Hà Chi Sơ nhíu mày, dáng lông mày của anh ta rất đẹp, như được dùng dao cắt tỉa gọn gàng vậy, vừa dày vừa đen lại vô cùng chỉnh tề, làm nổi bật lên đôi mắt hoa đào sóng sánh kia, càng thu hút sự chú ý của người ta hơn.
Cố Niệm Chi chịu nhún nhường ngoài dự tính như vậy khiến Hà Chi Sơ hơi giật mình.
Tâm trạng của anh ta cũng vì thế mà hòa hoãn hẳn."… Em thật sự muốn làm luật sự biện hộ để ra tòa biện luận sao?"Hà Chi Sơ trầm ngâm, hơi cúi đầu, toàn thân tản ra vẻ lạnh lùng xa cách như thể người ngoài đừng hòng lại gần vậy."Vâng, Giáo sư Hà, thầy có thể ký giúp em được không? Hoặc là, nếu thầy có thể viết một bức thư xác nhận cho em thì càng tốt hơn ạ…"Đôi mắt to của Cố Niệm Chi khẽ đạo một vòng, hận không thể dụ dỗ Hà Chi Sơ tới, giúp Tống Cẩm Ninh kiện Bạch Cẩn Nghi.
Với năng lực của Hà Chi Sơ, phần thắng của bọn họ sẽ càng lớn hơn đúng không?Dù cho Hà Chi Sơ không ra tòa, chỉ cần bọn họ có thể tham khảo anh ta một chút là Cố Niệm Chi đã cảm thấy càng có thêm lòng tin hơn rồi.
Hà Chi Sơ lãnh đạm liếc cô một cái, "Chờ bao giờ em không làm chuyên gia thẩm vấn ở nơi này nữa thì lúc đó hãy tới tìm tôi ký tên." Nói xong, anh ta vỗ vỗ vào cửa, "Tôi muốn đi ra ngoài."Hoắc Thiệu Hằng ở phòng bên cạnh giơ tay lên một cái.
Nhân viên phụ trách giám sát phòng thẩm vấn ở trong phòng điều khiển ấn một cái nút, cửa phòng thẩm vấn tự động mở ra.
Hà Chi Sơ trở lại căn phòng đơn của mình, không tiếp tục yêu cầu đổi phòng tốt hơn nữa, nhưng cũng không nói năng gì.
Anh ta vô cùng im lặng, một mình lẳng lặng nằm xuống giường, gác hai tay sau gáy, không biết đang suy nghĩ gì.
Cố Niệm Chi trở lại căn phòng kế bên phòng thẩm vấn, uyển chuyển cười nói với Hoắc Thiệu Hằng vẫn đang giữ khuôn mặt không chút cảm xúc, "Hoắc thiếu, chuyện vừa rồi, anh cũng đừng để ý.
Trước mắt, lập trường của Giáo sư Hà chưa rõ ràng, chúng ta không nên có thêm một kẻ địch mạnh mẽ."Mọi sự chuẩn bị của cô đều xuất phát từ lập trường của Hoắc Thiệu Hằng, bao gồm cả việc Tống Cẩm Ninh thưa kiện, Cố Niệm Chi cũng suy nghĩ vì anh.
Lúc này Triệu Lương Trạch cũng nói, "Hoắc thiếu, lần này quả thật Niệm Chi đã khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác.
Cô ấy có thể nghĩ ngay tới việc hợp tác với người đang có lập trường trung lập, đặc biệt lại còn là luật sư tầm cỡ như Hà Chi Sơ, quả thật sẽ có sự trợ giúp rất mạnh mẽ đối với vụ kiện của bác Tống."Anh ta đã từng ở cùng với Cố Niệm Chi tại Mỹ, có hiểu biết rất trực quan đối với địa vị và quyền thế của Hà Chi Sơ ở Mỹ.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn thoáng qua Cố Niệm Chi, khẽ gật đầu nói, "Vậy thì tốt, em cứ chuẩn bị việc ra tòa biện hộ đi.
Còn chuyện chuyên gia thẩm vấn, vốn chính là vì Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức thôi, giờ hai người này em cũng đã hỏi qua rồi nên cũng không còn chuyện gì nữa."Cố Niệm Chi vô cùng tin phục Hoắc Thiệu Hằng bèn cười nói, "Hoắc thiếu, anh không cần phải nói thế đâu, đều là em tình nguyện mà."Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô, "Về ngủ đi, sắp hai giờ rồi đấy!"Hai ba giờ sáng là thời điểm người ta buồn ngủ nhất, cũng là lúc sự đề phòng dễ dàng bị công phá nhất.
Hai người Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức coi như không tệ, nhưng vẫn bị Cố Niệm Chi khai thác được khá nhiều thông tin.
Bên phía Đậu Khanh Ngôn thì càng không cần phải nói.
Âm Thế Hùng chỉ dùng một tiếng đồng hồ đã moi ra được toàn bộ tin tức.
Anh ta còn tra hỏi cả Đậu Hào Ngôn, cậu con trai cả của nhà họ Đậu cùng với cô con gái út Đậu Ái Ngôn, tổng hợp toàn bộ khẩu cung lại, sau đó mới ra ngoài cửa chờ Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi đầy vẻ mệt mỏi đẩy cửa đi ra.
Thấy Âm Thế Hùng đang đứng trước cửa, cô khẽ gật đầu chào hỏi với anh ta, rồi không nhịn được che miệng ngáp một cái."Mệt à? Em mau về ngủ đi." Âm Thế Hùng vỗ vào vai Cố Niệm Chi, "Hôm nay em vất vả quá!"Cố Niệm Chi đi về phía trước mấy bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi, "Anh Đại Hùng, các anh thường xuyên thức đêm làm việc thế này sao?"
"Ừm, cũng quen rồi.
Có lúc còn không được ngủ mấy ngày mấy đêm ấy chứ.
Phạm nhân chịu được bao lâu, bọn anh đều phải chịu từng đó thời gian."Âm Thế Hùng cười gian xảo, nháy mắt với Cố Niệm Chi mấy cái.
Cố Niệm Chi cười phì một tiếng, quay người bước thấp bước cao thất thểu ra ngoài, đi về dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng.
***Âm Thế Hùng vào phòng, đặt khẩu cung trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, thở dài nói, "Hoắc thiếu, anh định xử lý thế nào?"Hoắc Thiệu Hằng cầm lấy tập khẩu cung đó rồi thuận tay mở ra, ánh mắt lướt qua từng cái tên trên đó, lạnh nhạt nói, "Những người này đều là người lúc trước giúp Đậu Khanh Ngôn lấy trộm ảnh trong hồ sơ sao?"
"Vâng, anh nhìn quan hệ xã hội của những người đó đi, đều là người thuộc phe phái Thủ tướng.
Mấy người quan trọng nhất trong đó đều là người dùng quan hệ với Thủ tướng để tiến vào." Âm Thế Hùng khoanh tròn tên mấy người đó lại, "Người này, người này, còn có người này, năm xưa chính là những người quản lý lưu trữ ảnh đạo cụ.
Phu nhân Thủ tướng thương con gái, nên… vận dụng mối quan hệ, xin bọn họ lấy giúp ra một bộ ảnh."
"Phu nhân Thủ tướng Đậu ư? Như thế có thể nói là, chính Thủ tướng Đậu cũng không biết rõ tình hình sao?" Triệu Lương Trạch nhíu mày hỏi, "Nhưng phu nhân Thủ tướng Đậu vốn là người nổi tiếng vì sự nghiệp từ thiện, thật sự không dễ gì động đến bà ta."
"Ha ha, anh tin Thủ tướng Đậu hoàn toàn không biết rõ tình hình sao? Chẳng qua là tới lúc này, kể cả có hiểu rõ cũng phải coi như không hiểu rõ mà thôi." Âm Thế Hùng xoay chiếc bút trên tay khiến nó xoay tròn giữa ngón tay mình, "Nhưng mấy người này lấy trộm tình báo của Cục tác chiến đặc biệt đã phạm vào việc tối kỵ, nhất định không thể lưu lại."Hoắc Thiệu Hằng nhìn tên mấy người này, gật đầu nói, "May mà bọn họ đều là công chức văn thư thống kê thôi, chưa từng đi thực thi nhiệm vụ gì." Nói xong, anh đưa danh sách cho Âm Thế Hùng, "Lập tức hành động, bắt bọn họ về quy án."