Editor: Nguyetmai
Cố Niệm Chi nhìn anh ta một cách ngờ vực, hoàn toàn không muốn đi tới chút nào.
Hà Chi Sơ đợi một lúc, thấy Cố Niệm Chi vẫn không đi đến thì nghiêng đầu nhìn cô. Sau đó, rút một khẩu súng lục từ bên thắt lưng mình ra, đặt lên trên bàn trà.
Cố Niệm Chi sợ đến nỗi mặt trắng bệch, hơi run rẩy hỏi: "Giáo… Giáo sư Hà, rốt cuộc thì thầy muốn làm gì?!"
Hà Chi Sơ nhìn khẩu súng lục kia, lạnh nhạt nói: "Em không cần phải sợ, tôi đã nói chuyện lúc nãy sẽ không xảy ra nữa thì nó sẽ không xảy ra nữa. Nếu như em không tin thì khẩu súng này đầy đạn, em cầm nó trong tay, chĩa vào tôi. Tôi biết kỹ năng bắn súng của em rất giỏi, sức lực của tôi có mạnh thế nào đi chăng nữa cũng chẳng mạnh hơn súng được… Em đã yên tâm chưa?"
Khóe miệng của Cố Niệm Chi hơi co rút. Đến giờ thì cô đã có sự nhận thức sâu sắc hơn về tính khí thất thường của Hà Chi Sơ rồi.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn ngọn đèn âm trần trên trần nhà, lần đầu tiên cảm thấy hối hận tại sao mình cứ nhất quyết phải thi nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ…
Nhưng lúc ấy, cô đâu có biết Hà Chi Sơ là người như thế này đâu!
Đương nhiên, trước nay, danh tiếng của Hà Chi Sơ vẫn rất tốt, chưa từng nghe nói anh ta quấy rối nữ sinh bao giờ. Trong trường có rất nhiều lời đồn đều nói rằng nữ sinh dùng mọi cách để "thả thính" anh ta như thế nào nhưng lại bị anh ta xem thường…
Tại sao Hà Chi Sơ lại đối xử với mình như vậy chứ?
Cố Niệm Chi tự kiểm điểm lại bản thân, có phải do bản thân mình đã cho Hà Chi Sơ tín hiệu không đúng ở phương diện nào đó khiến anh ta cảm thấy mình có ý đồ với anh ta?!
Rõ ràng mình đã bày tỏ rất rõ rồi mà…
"Giáo sư Hà, chuyện hôm nay khiến tôi cảm thấy rất sợ. Tôi thật sự không muốn nói nữa, tôi muốn về nhà."
Cố Niệm Chi vô cùng kiên định, không đồng ý đi qua đó.
Hà Chi Sơ cũng không ép buộc cô nữa, một mình ngồi trên ghế xô-pha, nhìn khẩu súng lục trên bàn trà, thản nhiên nói: "Tôi đến Đế quốc Hoa Hạ là để tìm một người. Em… rất giống cô ấy…"
"Rất giống ư?" Cố Niệm Chi khẽ vuốt gương mặt mình, "Thật sự rất giống sao? Thầy có ảnh không?"
Hà Chi Sơ khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu, nói: "Ảnh ở quê rồi… Tôi không mang theo ảnh đến."
"Không mang đến sao?"
Giọng điệu Cố Niệm Chi vẫn có vẻ không tin.
Luôn miệng nói đến tìm người nhưng lại không mang theo ảnh, ai mà tin được?!
Cô mắng thầm trong lòng.
Hà Chi Sơ như biết cô đang nghĩ gì, mỉm cười thê lương, tự nói một mình: "Thật ra có mang theo hay không cũng như nhau thôi, tôi không tìm được cô ấy nữa rồi…"
Anh ta ôm đầu, cơ thể nghiêng về trước, khuỷu tay đặt lên đầu gối, cơ thể tạo thành một đường cong trên xô-pha.
Không có vẻ kiêu ngạo, lạnh nhạt, cũng không có vẻ hờ hững thường thấy, chỉ toát lên sự bất lực mà đau thương hốt hoảng.
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi nhìn thấy Giáo sư Hà mạnh mẽ để lộ ra vẻ yếu đuối này.
Cô khẽ mím môi, trầm lặng cúi đầu, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ, lại hỏi: "Cô ấy là gì của thầy? Là người thân ư?"
"… Cứ cho là vậy đi."
Hiểu rồi, hóa ra nửa năm nay cô nhận được nhiều ưu ái từ chỗ của Giáo sư Hà là do làm thế thân của người khác. Chẳng trách Hà Chi Sơ đối xử với cô tốt như vậy.
Cố Niệm Chi ôm chiếc balo, vừa tìm đồ bên trong đó, vừa nhỏ giọng nói: "Giáo sư Hà, thầy đừng nản lòng, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội khác thì sao?"
Hà Chi Sơ quay đầu đưa mắt nhìn cô: "Sẽ có sao?"
"Không thử một chút làm sao biết được?"
Cố Niệm Chi lấy chiếc khăn giấy ướt từ trong ba lô ra lau sạch vết nước mắt trên gương mặt mình. Cũng may hôm nay cô không trang điểm, nếu không thì sẽ càng khó coi hơn.
Hà Chi Sơ thở nhẹ một hơi, "Niệm Chi, em thật sự không cần phải đề phòng tôi. Lúc nãy tôi quá buồn thôi, tự lừa mình lừa người lâu như vậy, đến hôm nay mới hiểu ra… Tôi sẽ không cưỡng ép nữa. Thật đấy, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
"… Khó nói lắm…"
Cố Niệm Chi lẩm bẩm, không mấy tin tưởng vào lời nói của Hà Chi Sơ.
"Em nói gì thế?"
"Tôi nói là… khó nói lắm…" Cố Niệm Chi lấy hết dũng khí nói, "Ngày nào thầy chưa tìm được người mà thầy muốn tìm, ngày đó tôi sẽ không yên tâm được…"
"Ha ha, em nghĩ nhiều rồi." Hà Chi Sơ ngẩng đầu, vẻ chua xót nơi đáy mắt sắp biến thành nước mắt, "Thật ra, hôm nay nhìn thấy em khóc đến đau lòng như vậy, tôi mới thật sự chấp nhận sự thật này. Tuy rằng rất tàn khốc, nhưng tôi vẫn phải nói, tôi đã không tìm lại được cô ấy nữa rồi."
Hà Chi Sơ nghiêng đầu nhìn Cố Niệm Chi, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh có ánh nước lấp lánh.
Cố Niệm Chi sững người, Giáo sư Hà lạnh lùng mà lại sắp khóc ư. Đợi đến lúc cô nhìn kĩ lại lần nữa, Hà Chi Sơ đã di chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Cố Niệm Chi thử hỏi anh ta: "Giáo sư Hà, có cần em nghĩ cách giúp thầy không? Hoắc thiếu quen biết rất nhiều người, quan hệ rộng, nói không chừng có thể giúp thầy tìm người đấy."
Hà Chi Sơ quay đầu nhìn về hướng cửa sổ sát đất, khẽ lắc đầu, "Không cần đâu. Niệm Chi, cảm ơn em. Mong em đừng nói gì với nhóm Hoắc thiếu. Đây là chuyện riêng giữa tôi và cô ấy, tôi không muốn người khác biết."
"Vì sao thế?"
"Bởi vì cô ấy là người mà cả đời này tôi không thể nào buông bỏ được." Hà Chi Sơ rũ đầu xuống, giọng nói như phát ra từ một nơi sâu thẳm trong tim, ngập tràn sự hối hận và tự trách: "Từ lúc biết đi cô ấy đã theo tôi, tôi chưa từng nghĩ rằng cô ấy sẽ rời xa tôi. Nhưng có một ngày, tôi từ bên ngoài trở về nhà phát hiện cô ấy đã… mất tích rồi. Tôi bắt đầu tìm kiếm cô ấy, đi khắp nơi tìm cô ấy, tìm nhiều năm như vậy, còn cho rằng không thể tìm được tung tích của cô ấy nữa. Nhưng khi tôi đến đây, mới phát hiện tất cả đều đã khác…"
"Ồ? Là như thế sao? Vậy thầy… tìm được cô ấy rồi à?" Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Hà Chi Sơ, trong lòng Cố Niệm Chi càng cảm thấy bất an hơn. Trước giờ, cô vẫn luôn rất tò mò, nhưng lần này lại không muốn hỏi tiếp nữa.
"Ha ha, không phải như em nghĩ đâu. Có lẽ, cô ấy… đã không còn trên cuộc đời này nữa rồi." Hà Chi Sơ nở một nụ cười thê lương rồi xin lỗi Cố Niệm Chi một lần nữa: "Xin lỗi Niệm Chi, tôi không nên vừa nhìn thấy ảnh của em thì đã coi em như thế thân của cô ấy. Thật sự là vì tôi quá nhớ, quá nhớ cô ấy…"
Cố Niệm Chi cười gượng, "Giáo sư Hà suy nghĩ rõ ràng là được. Bây giờ em mới biết những may mắn đó của em đều nhờ phúc của cô gái nhà thầy. Thầy đừng bỏ cuộc, nếu như có một ngày, thầy tìm được cô ấy thì thay em nói một lời cảm ơn với cô ấy."
"Em là một cô gái tốt." Hà Chi Sơ thở dài một hơi, "Mặc dù tôi không ôm hy vọng có thể tìm thấy cô ấy, nhưng nếu như có một ngày như thế, tôi nhất định sẽ chuyển lời thay em."
Cố Niệm Chi vội vã gật đầu: "Vâng ạ, cảm ơn Giáo sư Hà."
Hà Chi Sơ đứng dậy, "Hôm nay đã khiến em sợ rồi, xin lỗi em." Anh ta hơi ngừng một chút, lại nói tiếp: "Em chắc là không muốn đưa sổ ghi chép của mình cho tôi xem để cùng thảo luận tình tiết vụ án với tôi sao?"
Cố Niệm Chi khẽ lắc đầu, "Không ạ, Giáo sư Hà, em muốn về nhà." Cô cũng hơi ngừng lại rồi nhỏ giọng nói: "… Chuyện hôm nay, em sẽ không… sẽ không nói với người khác đâu."
Ý cô là cô sẽ không kiện với bên trường học.
Ở Mỹ, việc Giáo sư quấy rối học sinh là một lời tố cáo vô cùng nghiêm trọng. Vì chuyện này, Giáo sư có thể sẽ mất đi chức vị hoặc thậm chí có thể ngồi tù.
Án phạt ở Đế quốc Hoa Hạ có lẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng là một sự đả kích trí mạng đối với danh hiệu Giáo sư.
Hà Chi Sơ hiểu rất rõ nhưng quy tắc này nên lúc nghe Cố Niệm Chi nói không kiện anh ta nữa, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy chấn động.
Anh ta đi đến trước mặt Cố Niệm Chi, dừng lại ở vị trí cách cô khoảng một mét.
Cố Niệm Chi lập tức lộ ra vẻ cảnh giác.
Hà Chi Sơ cười khổ, chắp hai tay sau lưng, nói: "Em xem, em vẫn rất cảnh giác với tôi."
"… Qua một thời gian là ổn thôi, nhưng hôm nay em không có cách nào giống như lúc trước được." Cố Niệm Chi nói với vẻ rất chân thành: "Giáo sư Hà, vừa nãy thầy thật sự làm em rất sợ hãi."
"Thành thật xin lỗi em!"
Hà Chi Sơ đút hai tay vào túi quần, chăm chú nhìn gương mặt trong sáng của Cố Niệm Chi giống như muốn khắc ghi hình dáng của cô vào đầu.
"Bây giờ em không muốn nói "không sao cả"." Cố Niệm Chi cười ngượng ngùng, né tránh ánh mắt sáng rực của Hà Chi Sơ, "Xin hỏi em có thể đi được chưa?"
"Tôi tiễn em xuống."
Hà Chi Sơ đưa tay nhấn mật mã trên khóa cửa, mở khóa cửa ra.
Cố Niệm Chi vội vã bước ra ngoài, vẫy tay với bên trong: "Giáo sư Hà, thầy bận rộn như vậy không cần tiễn em đâu."
"Không sao, đi thôi."
Hà Chi Sơ lặng lẽ đi bên cạnh cô, cùng cô đi ra khỏi cửa phòng, kết quả là cửa căn hộ đối diện của Ôn Thủ Ức cũng vừa đúng lúc mở ra.
Ôn Thủ Ức mặc một bộ quần áo ở nhà bằng lông màu trắng đứng trước cửa tiễn Đậu Ái Ngôn và hai người bạn.
Nhìn thấy Hà Chi Sơ và Cố Niệm Chi cũng ra ngoài, Ôn Thủ Ức hơi sững người mất một chút rồi nhanh chóng nở nụ cười: "Giáo sư Hà định ra ngoài sao?"
"Tôi tiễn Niệm Chi xuống dưới."
Hà Chi Sơ cũng không nhìn cô ta, đưa Cố Niệm Chi đi vào thang máy.
Đậu Ái Ngôn vô cùng kinh ngạc, xông vào trong thang máy, đứng bên cạnh Hà Chi Sơ: "Giáo sư Hà, em là Ái Ngôn ạ, anh còn nhớ em không?"
Hà Chi Sơ hờ hững gật đầu: "Cô hai Đậu."
Buổi tiệc tối ở phủ Thủ tướng, Đậu Ái Ngôn luôn ở bên cạnh Hà Chi Sơ, sao có thể không nhớ chứ?