Mai Hạ Văn hiểu rõ được ý của Cố Niệm Chi, nhưng không muốn thừa nhận hắn có quan hệ với Khương Hồng Trà. Hơn nữa, hắn cũng tin chắc rằng người khác không thể biết được mối quan hệ đặc biệt của bọn họ, cho nên từ đầu chí cuối đều vẫn luôn cắn chặt là Cố Niệm Chi thay lòng đổi dạ.
Cố Niệm Chi cảm thấy phiền phức vô cùng, cô còn phải viết báo cáo nên nói với Mai Hạ Văn, “Được rồi, lớp trưởng, trước giờ em chưa từng thích anh, cho nên cũng không có chuyện thay lòng đổi dạ gì cả. Em đã cố gắng để thích anh, nhưng em không làm được. Nếu như chuyện này cứ tiếp diễn, sẽ dẫn tới sai lầm, đối với cả anh và em đều là việc thiếu trách nhiệm.”
Lời nói của Cố Niệm Chi khiến cho sắc mặt Mai Hạ Văn tái nhợt. Hắn lập tức ngồi phịch xuống ghế xô-pha, bờ môi run run một lúc lâu, muốn buông lời phũ phàng phỉ báng, nhưng nghĩ tới những hậu quả pháp luật mà Cố Niệm Chi mới nói, lý trí của hắn lại quay về.
Cố Niệm Chi đợi hồi lâu, không thấy Mai Hạ Văn nói gì, bèn định cúp điện thoại, “Vậy cứ thế nhé! Lớp trưởng, em sẽ gửi trả anh sợi dây chuyền, cảm ơn anh hai năm nay đã chăm sóc và ưu ái em, chúc cho tiền đồ của anh xán lạn thênh thang.”
Mai Hạ Văn lấy lại tinh thần, ủ rũ nói, “Niệm Chi, chỉ riêng việc chúng ta đã quen biết nhau hai năm nay, và việc anh đối xử với em một cách chân tình mà em lại chỉ định nói tạm biệt với anh qua điện thoại thôi sao?”
Cố Niệm Chi chán chẳng buồn nói nữa.
“Niệm Chi, anh và em là bạn học hai năm, anh là hạng người gì, em còn không hiểu sao?”
Giọng nói của Mai Hạ Văn trầm xuống, trên mặt mang theo nụ cười tỉnh táo và lý trí.
Cố Niệm Chi thầm nghĩ, đúng là tôi không hiểu anh là hạng người gì thật. Nếu không, vì sao anh lại ngoài miệng nói muốn chờ tôi, nhưng đằng sau lại dây dưa không rõ với Khương Hồng Trà chứ?
Đối với lời nói của Khương Hồng Trà, cô tin tưởng tám phần, hai phần còn lại, xem như cũng có chút nghi vấn, bởi vì cô chưa từng nhìn thấy chứng cứ thực chất nào.
“Được rồi, Niệm Chi, nếu em không muốn tiến tới với anh, anh cũng không ép buộc em. Mai Hạ Văn anh chưa từng làm gì có lỗi với em, nhưng cũng không sẽ không đeo bám em.” Mai Hạ Văn nằm ngửa trên ghế xô-pha, gác cả hai chân lên bàn trà, châm một điếu thuốc, hút một hơi, “Nhưng mà, bởi vì em sắp trở về, lại đúng vào đêm Giáng Sinh, anh đã liên lạc với các bạn đại học từ trước, muốn tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn để đón gió tẩy trần cho em rồi.”
“Không cần đâu.” Cố Niệm Chi vội vàng từ chối, “Các anh tự tiệc tùng với nhau đi, em còn có việc.”
“Niệm Chi, chúng ta không làm người yêu được thì cũng có thể làm bạn bè chứ?” Mai Hạ Văn yên lặng nhìn lên những bức phù điêu thiên sứ trên trần nhà, “Anh đã gửi thϊế͙p͙ mời hết rồi, nói là tổ chức tiệc mừng đón em về mà, căn bản cũng không nói gì khác, em có thể nể mặt chút được không?”
Cố Niệm Chi nhíu mày, không nói gì, không biết từ chối anh ta thế nào.
Nhưng Mai Hạ Văn không cho cô cơ hội từ chối, “Niệm Chi, nói thật, vì em muốn tới Đế đô làm nghiên cứu sinh, anh đã cố gắng thuyết phục người nhà anh để mở một công ty mới ở Đế đô vì muốn bên em lúc em đi học rồi. Bây giờ em không muốn tiến tới với anh, anh hiểu. Nhưng em đâu cần tuyệt tình như thế chứ, được không? Coi như là một lần tụ tập bạn học cũ mà thôi, các bạn trong ký túc xá của em cũng sẽ tới. Không tin em cứ hỏi các cô ấy mà xem, Phương Trà Xanh, Yêu Cơ, còn cả Tào Nương Nương đều đã đặt vé máy bay, sẽ bay từ thành phố C đến Đế đô đấy.”
“Ồ? Các chị ấy cũng đến sao?” Cố Niệm Chi có chút động lòng, nhưng cô cũng rất cẩn thận, không muốn Mai Hạ Văn tạo ra cái gọi là “chuyện đã rồi” nên nhắc nhở anh ta, “Muốn em đến cũng được, nhưng anh không thể nói những lời này nọ làm sai lệch dư luận.”
“Cái gì mà nói những lời này nọ làm sai lệch dư luận chứ?” Mai Hạ Văn cười lắc đầu, “Em cho rằng anh không biết xấu hổ đến thế sao? Biết rõ em sẽ từ chối, chẳng lẽ anh còn tự chuốc lấy nhục nhã hay sao?”
Hắn hiểu tính tình của Cố Niệm Chi, cô không phải là loại người miễn cưỡng chấp nhận thứ gì đó chỉ vì thể diện.
Có thể là bởi vì cô còn nhỏ, nhưng, cũng có thể là do từ nhỏ đến lớn cô đều chưa từng chịu uất ức bao giờ chăng?
Mai Hạ Văn loáng thoáng cảm thấy có chút không bình thường, nhưng cũng không muốn nghĩ quá sâu về vấn đề đó.
Giờ phút này, hắn chỉ cần Cố Niệm Chi tới tham gia bữa tiệc là được.
Thϊế͙p͙ mời cũng đã gửi đi, trung tâm chuyên tổ chức tiệc cũng đã làm việc xong, tiền đặt cọc cũng đã giao rồi, hắn không muốn hủy bỏ bữa tiệc này.
Trước mặt các bạn học, hắn không thể vứt thể diện của mình đi được. Huống chi lần này những bạn học được mời đến, đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, không phú thì quý, không phải là những bạn học xuất thân bình dân, ngoại trừ một mình Cố Niệm Chi ra.
“Thôi được rồi, lớp trưởng, em sẽ tin anh một lần.” Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Anh nhắn cho em địa chỉ, tới lúc đó em sẽ đến.”
Vé máy bay của cô là từ đặc khu Washington nước Mỹ tới thẳng thành phố C, Cố Niệm Chi dự định sẽ bay thẳng từ sân bay quốc tế thành phố C tới Đế đô.
Mai Hạ Văn búng tay một cái, trên mặt nở nụ cười hài lòng, “Thật đúng là bạn học tốt, anh sẽ nhắn địa chỉ cho em, đêm Giáng Sinh gặp nhau nhé! Em không cần mang quà cáp gì cả, chỉ cần mang sợi dây chuyền kia trả lại cho anh là được.”
Cố Niệm Chi cầu còn không được, luôn miệng đồng ý, sau đó mới cúp điện thoại. Cô thỏa mãn duỗi lưng một cái, tiếp tục công việc của mình.